Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 79: Chương 79: Còn nữa cái mạng




“Khụ!”

Tay bụm miệng nhưng cũng không ngăn được máu từ miệng đã chảy ra đầy sàn, hắn không ngờ Sát Huyết Dạ có thể phát hiện nhanh như vậy, trong khi hắn vẫn còn đắc ý về việc đã hạ độc thành công tên Sát Huyết Dạ này.

“Tài dịch dung của ngươi có thể là cao thủ trên thiên hạ, nhưng ngươi quên rồi sao? Mùi hương trên cơ thể nương tử ngươi, nó đã bán đứng ngươi”

Tác Thác Nghiêm trầm mặc, vì không tìm ra được mùi hương giống y hệt nương tử mình, nên hắn chỉ có thể dùng một loại hương thảo có mùi cũng gọi là tương tự, tuy không bằng nhưng cũng không dễ dàng phát hiện, vậy mà tên Sát Huyết Dạ này lại phát hiện ra được.

“À! Quên nói với ngươi, mỗi lần ôm nàng ta ngủ, cảm giác cũng không tồi”

Như một lời chọc tức, hắn vừa dứt câu, Tác Thác Nghiêm lại lau tới với sát khí đầy mặt.

“Khốn kiếp! Ngươi dám động đến nàng”

Sát Huyết Dạ nhanh đỡ, hắn ỷ lại do Tác Thác Nghiêm bị trọng thương mà đã quá khinh địch, ngay lúc Sát Huyết Dạ không dùm hết công lực mà đánh thì đã trúng ngay một chưởng vào ngực, hắn bị đánh lùi vài bước còn đụng mạnh vào tường phòng, làm chỗ đó đã bị nứt ra.

Tác Thác Nghiêm lại lau đến chỉ trong một cái chớp mắt, lần này Sát Huyết Dạ đã không khinh địch nữa, hắn đánh trả, tuy tên nam nhân ở trước mắt hắn đây đã bị thương nghiêm trọng, nội lực cũng yếu so với hắn hiện giờ nhưng ánh mắt đầy nộ khí kia như muốn phanh thây Sát Huyết Dạ hắn ra, đã làm hắn càng muốn giết người nhanh hơn.

Bên ngoài.

Tiếng động bên trong cũng làm tên ẻo lả cùng Mị Nhân chú ý đến, cả hai vẫn không dám xong vào vì chủ nhân đã căn dặn không cho ai bén mảng vào dù là nửa bước, chống lệnh thì chỉ có con đường chết.

“Này Mặc! Có phải là quá kịch tính rồi không?”

Tên ẻo lả thu mắt, trả lời cũng hờ hửng.

“Nhiều chuyện”

Thấy cái giọng đó Mị Nhân lại càng không tha.

“Chủ nhân đúng là thay đổi rồi!”

Lần này tên ẻo lả đã đưa cái nhìn sắc bén đến Mị Nhân.

“Ai cho ngươi cái quyền xen vào chuyện của chủ nhân rồi!”

Giật mình thật sự, chưa bao giờ Mị Nhân lại thấy được cái biểu hiện này của hắn, nên cũng làm nàng thật sự có chút sợ không dám lên tiếng nữa.

Im lặng được chưa lâu thì ầm một tiếng vang mạnh, cửa bị một vật lớn từ bên trong đập vào làm nó theo thế mà tan nát, nhìn lại là một nam nhân máu me đầy mình, Tác Thác Nghiêm lần này nếu không chết, thật muốn rời giường cũng phải tốn một thời gian khá dài.

“Chủ nhân”

Tên ẻo lả cùng Mị Nhân đồng thanh mà từ trên nóc đã lau xuống, Sát Huyết Dạ vẫn hiên ngang đứng đấy! Miệng hắn chảy nhẹ một dòng huyết tươi, đưa tay lau lấy, hắn nhìn kẻ bại trận một cách đầy khinh bỉ.

“Tác Thác Nghiêm phải không! Ngày chết hôm nay của ngươi rất đáng cho bổn ma chủ ta để tâm”

Bước từng bước đến bên Tác Thác Nghiêm, đưa tay Sát Huyết Dạ đã kéo chiếc mặt nạ trên mặt hắn xuống cũng làm hai kẻ đang hoang mang không hiểu kia giờ đã tường mọi chuyện.

“Khá khen cho tài dịch dung của ngươi, nhưng khuôn mặt này cùng cả tấm thân kia điều thuộc về ta”

“Ha..ha! Nực cười, ngươi nghĩ Cách Nhi chỉ có mỗi mình ta là tướng công sao? Không có ta nàng vẫn sẽ được người khác bảo vệ”

Trước khuôn mặt đã tái nhợt kia nhưng chẳng để lại cho Sát Huyết Dạ thấy sự bại trận của một kẻ sắp chết mà trái ngược là sự tự cao tự đại của một nam nhân chỉ cần nói một lời đã làm vạn người phải cúi đầu phục tùng.

Nghiến răng, Sát Huyết Dạ cũng không muốn nhiều lời, sát lực đã dồn đến tay hắn vung lên, chưa kịp giáng xuống thì đã bị một cánh tay khác đỡ lấy hất mạnh hắn ra.

“Đối thủ hôm nay của ngươi là ta!”(Tấn Triệu đã kịp đến)

“Thác Nghiêm!”

Chạy đến bên chàng, tâm ta như bị ai đâm vạn nhát dao vào, khi trong thấy người nam nhân ta yêu thương lại một thân đầy máu, khuôn mặt tái nhợt cùng hơi thở cũng yếu dần.

“Thác...Nghiêm! Chàng sao rồi?”

Ôm lấy chàng cả người ta như phát run, nỗi sợ hãi này Mạc Tử Cách ta thật không thể đối mặt, vậy mà chàng còn cười, bàn tay vô lực ấy còn cố giơ đến mà chạm vào mặt ta khẽ vuốt.

“Không...sao? Vi...phu sao có thể chết bỏ nương tử được chứ!”

Ta cảm nhận được lệ nóng nơi hốc mắt, biết chàng đang cố giả vờ để ta an lòng, lại càng làm ta khó chịu hơn, chưa để ta hết lo lắng thì chàng lại gục đầu vào vai ta, mắt nhắm nghiền làm tim ta như ngừng đập tại chỗ.

“Thác...Thác Nghiêm...”

“Nương tử! Hắn sẽ không sao đâu nàng đừng lo”

Thúc Lang cũng chạy đến bên bọn ta, nhanh tay chàng đã bỏ thứ gì đó vào miệng Thác Nghiêm, sau khi bắt mạch nơi cổ tay, mặt chàng cũng giản ra là đang cố chấn an ta sao?.

“Yên tâm! Loại đan dược này do ta đặc biệt bào chế dành cho người luyện võ, cũng may hắn võ công thâm hậu nếu không ta e cũng không giữ nổi mạng”

“Thật...ư?”

Ta thật ngốc, Thúc Lang chàng ấy là thần y, làm sao mà lừa ta kia chứ!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.