Đã hơn hai tháng qua đi rồi, ta đã dưỡng thương ở đây trong mong mỏi về cố hương,về những người thân của ta, hơn tháng trước ta được biết công chúa Đông Thành tuy bị thương nhưng đã có nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử Đông Thành thay thế trong việc dẫn binh, cuộc chiến vẫn tiếp diễn nhưng tin ta vẫn mong chờ và muốn nghe nhất đó là các chàng vẫn bình an,đều đó làm ta an tâm vô cùng, người khác nói đúng, nữ nhân sau khi xuất giá thì lúc nào cũng nghĩ đến tướng công của mình, và ta cũng thế, dù là một vị tướng, bình an của xã tắc cùng con dân trăm họ được đặt lên làm đầu, nhưng ta vẫn là một nữ nhân, ta vẫn ích kỷ cho bản thân mình về suy nghĩ này, ta đã nhờ A Thường báo tin với các chàng là ta vẫn bình an nhưng thật kì lạ, đã lâu thế rồi mà các chàng không đến, ta biết rõ tính khí của họ, nếu được tin ta, họ sẽ nhanh đến đây mới phải, mấy lần trước có hỏi qua A Thường, thì chỉ nghe một câu thờ ơ là không biết, nên ta quyết định vài ngày nữa sẽ từ biệt về Tây quốc.
Mà việc không ngờ hơn là nơi ta đang ở lại là Đông Thành, còn A Thường thì ta chỉ được biết nàng là chủ nhân của Huyền Cung này theo lời nói của tỳ nữ đã chăm sóc ta bấy lâu nay, mà nếu nói chăm sóc thì cũng hơi quá, vì thật ra lúc ta bị thương đều do A Thường tự tay chăm sóc, nhiều lúc ta cũng thật không hiểu nổi, cả hai vốn không quen, không biết, vậy tại sao A Thường lại đối xử tốt với ta như thế kia chứ, còn làm những hành động hơi kỳ quặc nữa.
“Tiểu thư! Chủ nhân đã căng dặn người phải dùng thuốc đúng giờ ạ!”
Cắt đức dòng suy nghĩ của ta là tỳ nữ Tiểu Đậu đã theo ta hơn hai tháng qua, con bé này nhìn cũng rất giống Màn Thầu, nhìn cũng rất đáng yêu, khoản chừng mười lăm là cùng.
Đưa mắt nhìn chén thuốc bổ mà A Thường, mỗi ngày hai cử, đều sai người sắc cho ta dùng, thật đúng là làm người khác ngán đến tận cổ.
“Để đó đi, ta sẽ uống sau”
Buông một câu nhàn nhạt, ta lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài, giờ đã xế chiều, hiu hắt vài ánh nắng vàng chiếu rọi lên khắp hoa uyển, thật chỉ nhìn thôi cũng làm tâm ta cảm thấy rất thư thái, lúc trước ở Ly quốc ta cũng hay thế này, niềm hạnh phúc vô bờ ấy làm ta thật nhớ da diết.
“Sao không dùng thuốc đi, nguội rồi sẽ không tốt đâu!”
Ta hơi giật mình vì A Thường đã đến bên ta tự bao giờ, thường thì người luyện võ như ta, một chút tiếng động khoảng trăm bước chân vẫn nghe rõ mồn một vậy mà giờ nàng ta đã đứng kế bên ngoại trừ việc nàng ta lên tiếng, ta mới có thể phát hiện ra nàng ta đang bên cạnh.
“Sao thế?”
“À! Không sao! Ta có thể không dùng nữa không, vết thương của ta đã lành rồi, không cần dùng thứ thuốc bổ này nữa đâu”
Nhẹ ngồi xuống bên ghế, A Thuờng đưa tay lấy chén thuốc còn đang nóng, tự múc một muỗng rồi thổi nhẹ, sau đó hướng miệng ta đưa đến.
“Ngoan đi, sẽ tốt cho cơ thể mới vừa hồi phục của ngươi rất nhiều”
Ta nhíu mày, nhìn những cử chỉ có phần quái gỡ này, cho đến khi A Thường hơi ngẩn ra nhìn ta, ta mới lên tiếng.
“Ngươi sao lại tốt với ta như thế?”
“Sao lại hỏi nữa! Ngươi đã hỏi ta hàng trăm lần rồi”
“Nhưng...kỳ quái! Ta cảm thấy ngươi rất kỳ quái?”(cuối cùng ta cũng nói ra suy nghĩ của bản thân)
“Kỳ quái chỗ nào?”(vẫn thản nhiên)
“Chúng ta đều là nữ nhân, sao ngươi nhất thiết phải đòi ôm ta ngủ?”(thật kỳ quặc ta lại cảm thấy ngượng khi nói như thế)
“Vì ta thích, mùi hương trên người rất dễ chịu, rất dễ ngủ”(mỉm cười)
Ta thật không ngờ mùi hương trên người ta lại có tác dụng an thần đến thế kia đấy, lúc trước Quân Nhuẫn cũng hay nói vậy.
“À! Ra là thế! thật có lỗi quá, ta đã nghi oan cho ngươi, còn nghĩ ngươi muốn lấy thứ gì trên người ta”
“Ờ...đúng là có thứ ta muốn lấy đấy!”(lẩm bẩm)
“Sao?”(vì chú tâm dùng thuốc nên không nghe rõ)
“Không có sao cả?”(cười)
======================
“Quân sư! Vết thương của ngươi thế nào rồi đã ổn rồi chứ?”
Trên giường Tác Thác Nghiêm người dựa thành giường, tay ôm ngực, mặt mày xanh sao, tóc xoã toán loạn nhìn hơi tiều tuỵ rất nhiều vì vết thương chí mạng ngay ngực trái.
“Phiền thái tử điện hạ đến đây, Thác Nghiêm thật lấy làm cảm kích”
Người được xưng là thái tử điện hạ kia là đại hoàng tử của Đông Thành, Đông Thành Mã Duệ, huynh ruột của công chúa Đông Thành Lam Nhi.
“Quân sư! Quá khách khí rồi, việc quân sư bị thương đã ảnh hưởng rất nhiều đến Đông Thành ta, giờ quân ta càng đánh lại càng thua, phụ vương muốn cầu hòa nhưng Lam Nhi nó quyết không chịu, thật làm ta ăn ngủ không yên”(ảo não)
“Công chúa vốn háo thắng, ta chỉ là quân sư, không thể lên tiếng về chuyện quốc gia đại sự, nhưng nếu thái bình, thì không phải tốt hơn sao?”
Thở ra đầy nặng nhọc, thái tử khẽ lắc đầu.
“Lúc trước cũng do Lam Nhi cùng nhị đệ và tam đệ xúi giục, bằng không đâu xảy ra cớ sự như bây giờ, núi cao vẫn còn có núi cao hơn, thông tính thiên hạ của người khác, không phải tự hai tay dâng thiên hạ của mình cho đi sao?”
“Thái tử là người hiền đức, sao này Đông Thành sẽ thái bình khi người trị vì”(ánh mắt đầy vẻ thán phục của Tác Thác Nghiêm)
“Ta cũng mong là vậy”
Tác Thác Nghiêm hắn đối với thế nhân là một màng nhạt nhẽo, có lẻ đây là lời nói xuất phát từ nội tâm của hắn thật, từ trước đến nay hắn chưa từng thán phục ai, hay xem trọng bất cứ đều gì, nhưng người như Đông Thành Mã Duệ làm hắn thật có một cái nhìn khác.
=====================
Tửu lâu Kim Tiền của Đông Thành.
“Chúng ta đã đến Đông Thành mấy ngày rồi mà vẫn không tìm thấy Tử Cách, thật không biết làm thế nào”(Lưu Nương than vãng)
Bốn nam nhân còn lại thì chỉ im lặng, dường như đang trầm tư trong suy nghĩ của mình, Lưu Nương hết ngó người này lại ngó người kia, thấy bản thân cứ như không khí nên thôi không lên tiếng nữa, trong lòng luôn thầm mong, mau mau tìm được Tử Cách của mình để không phải đối mặt với những gương mặt tuy tuấn mỹ hơn người nhưng luôn tót ra vẻ lạnh tanh lúc nào cũng có thể bùng nổ hỏa khí thế này, nhất là Tấn Triệu và Ly Quân Nhuẫn, Vân Thẩm Sư thì đỡ hơn chút nhưng khi giận lên cũng khiến người khác phải khóc thét trong lòng, hình như chỉ có Vương Thúc Lang là ôn nhu hơn hẳn, tuy vẫn luôn lo lắng cho nương tử nhưng cũng không nổi giận vô cớ.
(Tử Cách à! Trong các tướng công của ngươi, ta là chịu vị thần y này nhất đấy!)
Chấm dứt dòng suy nghĩ, nhẹ lắc lắc đầu, thở dài ngao ngán Lưu Nương lại tiếp tục dùng bữa của mình.