Mỹ Nhân Viện.
Lưu Nương đã được biết người tri kỷ của mình vẫn bình an thông qua dò hỏi nơi Thất vương gia, đều đó cũng làm nàng nhẹ lòng hẳn, thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó vừa buông được một nổi lo thì sự phiền phức khác lại đến, bằng chứng là cái người đang ngồi trong phòng dành cho thượng khách kia, ai cũng không muốn, chỉ muốn bà chủ kỷ viện như nàng phải đem thân ra tiếp, khi nghe một tỳ nữ trong viện báo lại, mặt nàng đã đỏ bừng trong giận dữ, rõ nơi của nàng không thiếu mỹ nhân thế mà dám chiêu chọc một tú bà như nàng, nàng cũng muốn xem là tên nam nhân nào gan to bằng trời lại dám yêu cầu như vậy.
Bước đến trước cửa Lưu Nương phải khựng lại vì trước cửa đã có hai nam nhân canh giữ, khẽ nuốt nước bọt, nàng đoán bên trong ắc hẳn là một nhân vậy không thể đụng vào, vừa ngán cũng vừa tò mò nên nàng cũng không do dự gì nữa.
Ta là bà chủ của Mỹ Nhân viện này!
Các ngươi còn không cho nàng vào bên trong liền phát ra âm thanh.
Hai nam nhân đã nép sang một bên, chất giọng người kia còn khá trẻ nhưng Lưu Nương biết đây vốn không phải người nàng từng quen, và như nàng đoán, nam nhân trước mắt làm Lưu Nương xén chút nữa là chảy cả vãi ra ngoài, thân người như ngọc, ngũ quan hài hòa, khí thế thanh cao toát ra thật trái ngược hoàn toàn với một nam nhân phong lưu đến đây tìm ong bướm.
Nàng là bà chủ ở đây! Lưu Nương cô nương
Hắn cất giọng, khi ánh mắt kia đã nhìn đến nàng, Lưu Nương cũng bừng tỉnh mà nhẹ cong khéo môi.
Đúng...đúng là ta, công tử sao lại tìm Lưu Nương ta?
Thật ra nàng muốn nói thêm hai từ sau nhưng biết người trước mặt là kẻ thông minh nên dừng tại đó.
Xem như khẩu vị mặn đi Lời hắn như đùa nhưng chẳng mang một chút biểu cảm.
Còn Lưu Nương chút xíu nữa là té ngửa, nàng đưa tay áp lên ngực cố quan sát tên mỹ nam công tử này, từ lúc nàng bước vào đây đến giờ hắn chỉ nhìn nàng đúng một cái rồi cứ chú tâm vào chung rượu trên tay, vẻ mặt thì thật thờ ơ lạnh nhạt, rõ mục đích hắn đến đây không phải kiếm mỹ nhân mà!.
Công...tử khéo đùa, Lưu Nương ta chỉ là một tú bà, nơi của ta rất nhiều mỹ nhân, đảm bảo công tử sẽ hài lòng...
Ta chỉ cần nàng Hắn mở lời cắt đứt lời nàng, mặt Lưu Nương đã có chút biến sắc.
Công tử này lão nương đã già rồi! Cười khổ.
Nếu lúc trước thì Lưu Nương nàng sẽ chẳng cần đến tiền mà nhào vào lòng vị mỹ nam này đây, thế nhưng bây giờ tâm nàng đã động, tim nàng đã có chủ nên không còn cảm giác với bất kỳ nam nhân nào nữa.
Nàng chê ta xấu sao?
Chợt tay hắn đã nâng càm Lưu Nương tự bao giờ, nàng giật mình mà lùi lại né tránh Công tử không xấu...nhưng tiếc là...
Tiếc là gì?
Nhắm lấy mắt rồi mở nhanh ra, vẻ mặt Lưu Nương đầy kiêng định đối diện cùng người trước mặt Ta đã có người trong lòng, xin công tử tự trọng.
Lần này biểu hiện hắn có vẻ phong phú hơn khi đã nhẹ nhếch môi Kỷ viện là chốn ăn chơi, nàng nghĩ ta để tâm mấy thứ đó, dù nàng có tướng công thì cũng vậy.
Cắn răng Lưu Nương thật muốn đánh người, uổng công có một dung mạo khôi ngô thoát tục như thế mà lại nói ra những lời như tên cận bả.
Vị công tử này! Dù đây là kỷ viện nhưng cũng có nguyên tắc của nó, mời ngài về cho, Mỹ Nhân viện ta không tiếp
Thấy nàng đã hùng hổ, hắn chẳng những không tức giận mà trái lại đã trở lại vẻ ban đầu, ngồi xuống ghế, hắn mở lời cảm giác lại khá nhã nhặn.
Vậy Lưu cô nương nói xem người trong lòng cô nương là ai? Ta sẽ bỏ qua
Lưu Nương vốn ăn ngay nói thẳng, hắn vừa dứt câu nàng cũng không hề do dự mà trả lời một mạch Là thái tử Đông Thành, Đông Thành Mã Duệ
Một sự im lặng kéo dài, giờ Lưu Nương thật muốn tát cho mình mấy cái bạt tay.
Nghe rồi chứ! Còn không ra
Lưu Nương tròn mắt vì lời hắn nói và càng kinh ngạc hơn khi người nam nhân từ sau rèn bước ra.
=========================
Tây quốc.
Khi từ trại luyện binh trở về ngang phòng tiếp khách ta tình cờ thấy Ngọc Cát đang lúp ló bên ngoài, nhìn cũng biết chẳng chuyện tốt đẹp gì nên ta cũng không muốn nhiều chuyện mà trực tiếp bước qua.
Đại tỷ! Tỷ không thấy muội sao?
Giọng khó chịu như trách móc kia đã làm ta dừng bước mà liếc nhìn Thấy! Ta là trưởng nữ, thấy ta muội không biết hành lễ mà còn lên giọng trách móc.
Muội...muội đã hành lễ rồi! Tại tỷ không quan tâm bỏ đi một mạch mà còn trách muội
Ta lắc đầu ngao ngán, lời nói dối vô căn cứ vậy mà nó cũng thốt ra được, rõ đang muốn kiếm chuyện với ta đây mà!.
Vậy sao? Ta không thấy, muội hành lễ lại đi!
Tỷ...!
Mặc dù có vẻ không bằng lòng đó thế nhưng nó vẫn cung kính hành lễ lần nữa, ta có chút hơi lạ, hôm nam mặt trời đúng là mọc hướng tây, nó ngoan ngoãn thế này đúng là chuyện kinh thiên động địa mà!.
Hôm nay ngươi bị ấm đầu hả?
Tỷ đúng là quá đáng mà! Lớn giọng.
Bên ngoài sao ồn ào vậy! Chẳng ra thể thống gì cả tiếng phụ thân đã vọng ra.
Phụ thân là nữ nhi!
Vào đi!
Ta chưa kịp đưa tay mở cửa thì Ngọc Cát đã nhanh mở trước, còn xông vào trước.
Nữ nhi tham kiến phụ thân cùng thừa tướng đại nhân
Thấy nó đã lễ phép hành lễ ta có chút hoài nghi vì là thừa tướng nào mà đến Mạc phủ ta, đến khi nhìn thấy người nam tử trước mắt ta mới hiểu đây là lý do Ngọc Cát cứ lúp ló ở ngoài.
Con không biết phụ thân có khách, thật thất lễ
Thấy ta chấp tay phụ thân cũng không trách tội, mà lại hướng người nam nhân ấy như giới thiệu.
Nó chính là Tử Cách cùng nhị muội Ngọc Cát
Nhị tiểu thư đúng là quốc sắc thiên hương.
Thừa...thừa tướng đã quá khen Thấy nam nhân đó đã nhìn đến, Ngọc Cát đỏ mặt thẹn thùng.
Mạc tướng quân cũng không thua kém gì, nhìn nàng chẳng khác lúc nhỏ là bao
Hắn chợt mỉm cười nhìn ta, cái gì mà hồi nhỏ? Ta đã từng gặp hắn sao?.
Thấy ta khó hiểu phụ thân cũng lên tiếng Cả hai đứa không nhớ sao? Lúc các con còn nhỏ thì Sở Lăng đã đến Mạc phủ ta ở vài tháng
Cả ta và Ngọc Cát đều tròn mắt, ra đây là Sở Lăng hắn, lúc ta gặp hắn thì bản thân chỉ mới tám tuổi, chả trách không nhớ ra hắn là ai, còn Ngọc Cát ta nghĩ sẽ không nhớ gì vì nó còn quá nhỏ.
Thứ lỗi nữ nhi lúc đó còn nhỏ nên giờ khó nhận ra
Mạc tướng quân nói đúng, lúc đó ta cũng chỉ ở lại vài tháng, đến bây giờ mới đến đây lần nữa nên không nhận ra là phải
Hắn nói như không nhớ gì cả, cũng may vì giờ thấy hắn những ký ức không tốt vẫn còn động lại nếu hắn nhớ lúc nhỏ ta đã đánh hắn nhiều lần không biết hắn có để bụng mà ghét ta không?.
Ra thừa tướng đại nhân cũng từng ở lại Mạc phủ, vậy lần này thừa tướng đại nhân có ở lâu hơn không? Ngọc Cát e thẹn hỏi.
Sở Lăng là thừa tướng Mục quốc, trách nhiệm nặng nề sao có thể ở lại lâu được! Phụ thân lên tiếng làm Ngọc Cát cũng cúi đầu trong thất vọng.
Sở Lăng chỉ có thể ở lại phiền Mạc thúc thúc vài ngày
Được!được! Bao lâu cũng được! Vuốt lấy chòm râu, phụ thân tỏ vẻ vui ra mặt.
Ra hắn là người Mục quốc, hồi nhỏ gặp hắn cũng chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ nhớ hắn lúc nào cũng chỉ có một khuôn mặt lạnh lẽo làm ta lúc đó thấy phát ghét.
Mạc tướng quân! Mặt ta có gì sao?
Ta giật mình vì câu hỏi của hắn, sao ta lại vô ý nhìn hắn lâu vậy.
Đại tỷ! Dù thừa tướng đại nhân có thuận mắt đến đâu thì tỷ cũng là người đã thành thân rồi!
Muội đang nghĩ đâu vậy! Ta chợt nhớ lại chút chuyện cũ thôi! Mà đầu óc muội có thể suy diễn ra được như thế! Cũng tài thật
Cát nhi! Con đừng có hồ ngôn loạn ngữ nơi đây! Phụ thân đã nhíu mày vở trách.
Biết Ngọc Cát nó cũng đâu vừa gì! Thấy nó định phản bát thế nhưng lại rụt rè trước nam nhân trước mặt nên vội cúi mặt như mình đã sai, ta cũng không muốn ở lại lâu một phần vì ở trại luyện binh cả nữa ngày trời hơi mệt, phần vì không muốn ở lâu nơi có Ngọc Cát mất công lại gây thêm nhiều chuyện thị phi.
Phụ thân! Con xin phép về phòng trước!
Ừ con về nghĩ đi!Người có vẻ hiểu nên cũng gật đầu thuận theo.
Nhẹ gật đầu với Sở Lăng ta cũng quay đầu rời đi.