Bên trong lại khác xa với trí tưởng tượng của ta, hai bên đường là những hàng cây xanh kèm theo hoa cùng cỏ dại mọc chen chúc nhau, xa xa còn ẩn hiện nhiều nông phu đang thu hoạch đồ mình trồng ra, thật làm ta có chút bất ngờ nhìn nơi đây cũng như nhân giới vậy, cũng có non xanh nước biếc, cũng có phong cảnh hữu tình, có dân sinh sống bình thường chỉ có đều họ là con dân của hỏa tộc thuộc bậc tiên tộc chứ không phải thuộc phàm nhân như ta.
“Huyết Dạ! Nơi đây đẹp quá”Ta trầm trồ lí nhí bên tai chàng.
“Ừ! Nhưng vẫn thua ma giới ta, nàng cũng từng đến ma giới rồi! Còn nhớ không?”
Chàng liếc mắt hỏi ta vì ta không chút ấn tượng nên cũng thành thật lắc đầu.
“Không nhớ”
“Không nhớ thì theo ta về ma giới sẽ nhớ thôi!”
Thấy mặt chàng đã áp sát, theo bản năng ta vội đưa tay chắn trước mặt mình lại.
“Bớt giở trò ân ái đi tên kia, ngươi không thấy nơi đây không chỉ có mình ngươi sao?”
Thẩm Sư đã nhắc nhở, ta có hơi xấu hổ mà quay mặt để tránh Huyết Dạ.
“Ganh tỵ với bổn ma vương ta? Phải rồi giờ ngươi đã là ngươi xa lạ với nương tử còn gì” nhếch môi.
“Xa lạ sao? Tuy ta không có ký ức của ngàn năm sau như ngươi, nhưng nàng vẫn biết ta là ai phải không nương tử!”
Thẩm Sư lại đưa bộ mặt hồ ly giảo hoạt ra mà cong môi với ta,chàng ấy đúng rồi, lúc đầu còn tưởng người giống người, giờ biết chàng ấy đích thực là Thẩm Sư nên ta cũng thấy an tâm hơn, không ngờ ta về đây còn được gặp các chàng ấy nhưng chỉ có Thẩm Sư làm ta còn cảm nhận được tự nhiên chứ những nhân vật kia thật chẳng dễ dàng gì tiếp xúc.
“Thẩm Sư nếu có dịp ta cũng muốn đến hồ tộc của chàng một chuyến”
“Được thôi nếu nương tử muốn ngay lập tức ta có thể đưa nàng đi”
“Hồ tộc toàn lũ hồ tiên lông lá có gì đáng xem chứ!”
Chưa để cho Thẩm Sư hết hớn hở thì Huyết Dạ đã tạt ngay nước lạnh vào mặt, ta rõ con hồ ly như chàng dễ gì mà chịu thua và quả nhiên.
“Đúng đó, hồ tộc toàn lũ hồ ly lông lá, còn ma giới ngươi toàn lũ yêu ma dị hợm chỉ cần nhìn thôi cũng đủ ăn uống không vô cả tháng rồi”
“Ngươi!”
“Hai ngươi bớt gây sự đi, đây là nơi của hỏa đế các ngươi biết hắn cũng không được tốt tính cho lắm mà còn muốn gây sự” Thác Nghiêm khẽ nhắc với bộ mặt hết sức thản nhiên.
“Huyết Dạ! Hỏa đế đó là ai vậy?” Chòm đến tai Huyết Dạ ta cũng khẽ tò mò.
“Nàng sẽ biết sớm thôi!”
Chàng không trả lời mà xem như rất thần bí nhưng ta đã đoán ra được phần nào rồi, chỉ còn hai người thì nhất định là Quân Nhuẫn rồi, xưa nay tính chàng ấy cũng ngang ngửa với Tấn Triệu còn gì.
Sau một chuyến đi dài bọn ta cũng đã bước được vô trong điện của hỏa đế, thế nhưng chiếc ghế kia trống không, ta chỉ thấy có một nữ nhân khá là xinh đẹp, mặc lam y đang ngồi đấy mà nhìn những người bước vào như bọn ta.
“Thần nữ bái kiến thượng quân cùng bạch thần” vội đứng dậy hành lễ.
“Công chúa cũng đến đây tìm hỏa đế!” Thác Nghiêm mở lời như gặp người quen.
“Thưa đúng!”
Vị công chúa này làm người khác khá để tâm, đã xinh đẹp lại đoan trang hiểu lễ nghĩa như vậy, không biết có quan hệ gì với Quân Nhuẫn chàng ấy?.
“Ta nghe nói công chúa sắp thành thân cùng hỏa đế là thật?”
Lời Thẩm Sư làm ta cũng phải chú ý đến, vị công chúa kia mặt cũng đã nhiễm hồng mang vẻ e thẹn.
“Đúng là vậy!”
“Đúng là chuyện đáng mừng, mấy ngàn năm nay hỏa đế hắn cứ tâm lạnh như băng, chẳng ai lọt vào mắt xanh của hắn, ai ngờ là đang chờ công chúa đây!”
Quân Nhuẫn sắp thành thân! Đầu ta có chút ngưng trệ mặt dù biết đây là ngàn năm trước nhưng vẫn thấy không tốt cho lắm.
“Bẩm! Thần đã đưa hồ đế cùng thượng quân và bạch thần đến rồi!”
Đại thúc kia cung kính cúi người rồi hô lớn, khi ta nhìn đến chiếc ghế trống không kia thì theo làm khói đỏ đã xuất hiện một thân ảnh, trước mắt ta là ai? Cứ nghĩ là Quân Nhuẫn ai ngờ là Thúc Lang chàng ấy,chưa bao giờ ta thấy chàng ấy mặc hắc bào vậy mà giờ đây cùng khuôn mặt lạnh tanh chẳng chút cảm xúc, phải rồi đây đúng là chàng ấy khi ta đã gặp trong mộng mị lần trước.
“Chẳng hay các vị đến hỏa tộc ta có việc gì? Vẫn không cảm xúc.
“Chẳng muốn làm phiền nhưng có chuyện cần nhờ hỏa đế đây”
Cẩn Triệt đã lên tiếng trước, ta thấy Thúc Lang vẫn tỏ vẻ thờ ơ, tay chống càm nhìn hết thẩy những con người đang hiện diện tại đây.
“Từ lúc nào mà ma vương ngươi đã có nhã hứng đến hỏa tộc ta rồi?”
“Chẳng muốn đến chút nào, vì bảo bối nhà ta nên mới gượng ép thôi!”
Huyết Dạ đã ôm lấy ta theo lời nói, cũng cùng lúc Thúc Lang đã nhìn đến, ta thật không hiểu sao một nam nhân ôn nhu thiện lương như thế lại có vẻ mặt thế này không biết.
“Khẩu vị không tồi nhỉ! Ngươi từ bao giờ đã thích phàm nhân rồi?” Nhướng mày.
“Đúng! Con miêu nhỏ này ăn một lần sẽ nghiện cả đời”
Huyết Dạ còn hùa theo nữa thấy vẻ xấu xa của chàng thật không hiểu nổi liêm sỉ của chàng ấy đã vứt đi đâu rồi.
“Chàng...bớt lại đi”
“Một phàm nhân nhỏ nhoi, chớp mắt không phải đã thành cát bụi, ngươi không rõ?”
“Nàng không phải phàm nhân!” Thác Nghiêm đã lên tiếng thay ta, theo như lời Cửu Dương huyền nữ kia nói thì đúng thật ta không phải phàm nhân nhưng cụ thể rõ ràng về thân thế ta thì nàng ta lại không nói rõ.
“Không phải phàm nhân?” Lập lại trong nghi ngờ.
“Nàng là đồ nhi ta của hơn ngàn năm sau, không biết vì cớ sự gì nàng được đưa trở về đây, giờ trong người nàng không chỉ có thần khí của bọn ta mà còn của ngươi nữa!”
“Đúng là lạ thật?”
Bàn tay Thúc Lang đã bóp lấy càm ta tự bao giờ cũng cùng lúc vị công chúa kia đã ngồi không yên mà bật dậy với biểu hiện khá hoảng hốt.
“Hỏa đế chàng...”
“Nói thôi động tay động chân làm cái gì?” Bàn tay kia cũng bị Huyết Dạ hất ra.
“Giờ các ngươi muốn ta giúp gì?”
Nghe Thúc Lang đã ra miệng, Thác Nghiêm cũng không ngần ngại.
“Tụ họp đủ chủ nhân của các luồng khí kia sẽ giúp được nàng trở về!”
Thúc Lang lại ngồi lại vị trí, vẻ mặt khi nghe xong kia lại chở nên không quan tâm mà đã khướt từ ngay.
“Bổn đế ta không ở không mà làm chuyện thừa”
“Ngươi không giúp!”
“Không rãnh! Tiễn khách”