Khách điếm trong phòng Sở Lăng.
“Ngươi nói Tử Khống?”
Có chút kích động, lời Tác Thác Nghiêm phát ra mang theo vẻ kinh ngạc vô hạn vì bản thân cứ tưởng mình đã nghe lầm.
Thấy vậy Sở Lăng cũng xác thực:“ Ừ! Hắn đang ở Mục quốc”
Tác Thác Nghiêm thật không thể tin đây là sự thật, Tử Khống lại còn sống, chuyện này quá phi lý khi Tử Khống chết, chính bản thân hắn là người chứng kiến, thì làm sao có thể còn sống kia chứ.
Nhìn ra sự hoang mang của Tác Thác Nghiêm, Sở Lăng khẽ cười rồi đề ra một ý:“ Hay ngươi cùng ta đến Mục quốc luôn, dù sao chỉ còn vài ngày đường nữa là đến rồi!”
Lời đề nghị lại khá hợp ý Tác Thác Nghiêm, bản thân hắn cũng muốn biết thực hư thế nào nên đã đồng ý:“ Ừ! Ta cũng muốn gặp hắn”
“Cốc!cốc!” Theo tiếng gõ cửa giọng Điềm Thấu cũng vọng vào:“ Chủ nhân! Tiêu Nhược Lan có chuyện cầu kiến”
Nghe đến cái tên ấy, mặt Tác Thác Nghiêm đã chuyển sang không vui.
“Thác Nghiêm ca ca...”
Chợt Tiêu Nhược Lan bên ngoài đã đẩy mạnh cửa xông vào, làm Điềm Thấu chưa kịp ngăn lại chỉ nhanh chấp tay, cúi người.
“Chủ nhân xin thứ tội!”
Sở Lăng nhẹ phớt tay chẳng có ý gì để tâm, thấy vậy Điềm Thấu cũng nhẹ lòng mà lui ra ngoài.
Còn Tiêu Nhược Lan mắt thấy người mình thương đang ở trước mắt, lòng Tiêu Nhược Lan nở rộ một niềm vui khó tả, trái với nàng, Tác Thác Nghiêm đến nhìn cũng không nhìn đến.
Sở Lăng thấy mục đích nàng ta đến đây là hướng đến Tác Thác Nghiêm mà cái con người trước mắt hắn đây lại lạnh lùng như vậy đúng là khác một trời một vực so với trước kia còn nguyên nhân thì hắn cũng thừa hiểu.
“Nhược Lan muội vẫn chưa khỏe hẳn, không nên xuống giường như vậy, sẽ không tốt đâu”
“Đa tạ thừa tướng đại nhân quan tâm, Nhược Lan đã khỏe nhiều rồi!”
Mặt mày tuy tiều tụy nhưng Tiêu Nhược Lan lại cảm thấy mình rất tốt, miệng thì trả lời Sở Lăng ấy vậy mà mắt nàng luôn hướng đến Tác Thác Nghiêm xem hắn có chút phản ứng gì không, nói đúng hơn là đang chờ một chút nhỏ quan tâm của hắn nhưng mặt Tác Thác Nghiêm vẫn không có một chút cảm xúc, làm mắt nàng cũng vì thế mà rũ xuống đầy hụt hẫng.
“Thác Nghiêm ca ca! Huynh...vẫn giận Nhược Lan phải không?” Giọng đã tủi thân.
Tác Thác Nghiêm vẫn im lặng, Tiêu Nhược Lan lại tiếp khi mắt đã ửng hồng:“ Thác Nghiêm ca ca! Nhược Lan thật đã hối hận rồi, xin huynh...đừng lạnh nhạt với Nhược Lan như vậy!”
“Ra ngoài” Tác Thác Nghiêm lạnh giọng đuổi người.
Nhìn không nổi cảnh này, không phải vì Sở Lăng cảm thấy Tiêu Nhược Lan đáng thương mà chỉ cảm thấy phiền nên cũng nhẹ khuyên nàng ta:“ Muội về nghĩ ngơi đi! Ta còn chuyện cần nói với Thác Nghiêm hắn”
Không cam tâm chút nào, Tiêu Nhược Lan dù do dự nhưng cũng không thể ở lại được nữa khi Sở Lăng đã mở miệng, dù lời nói như đang quan tâm nhưng nàng biết hắn đang đuổi người mà con người này nàng không thể đắc tội, bỗng một ý nghĩ khác hiện lên, nếu Tác Thác Nghiêm đã đến đây thì cơ hội gặp mặt sẽ còn rất nhiều, chấn an được tinh thần nên nàng nhẹ cúi người trước cả hai.
“Vậy Nhược Lan...không làm phiền nữa!”
Khi Tiêu Nhược Lan đã rời đi, giờ chỉ còn hai người như lúc đầu, Sở Lăng đánh ánh mắt hồ ly giảo hoạt đến hắn.
“Đúng là không ai có thể động đến thê tử của Tác quân sư đây!”
“Khi ngươi có người để yêu thương, bảo vệ, ngươi sẽ biết thôi!”
Lời đó thật làm Sở Lăng hắn chẳng chút để tâm, với một kẻ như hắn thì làm gì mà nghĩ đến chuyện yêu đương ở đây, hắn cũng như Tác Thác Nghiêm đã ở đến tuổi này mà một bóng nữ nhân để nhớ thương cũng không có thì chuyện muốn thành gia lập thất với một người để tâm thật đúng là khó.
Hắn khẽ cười rồi lại đánh sang chuyện khác:“ Ngươi không thắc mắc sao ta lại đưa Tiêu Nhược Lan đến Mục quốc sao?”
Thật ra Tác Thác Nghiêm đã biết được phần nào nhưng hắn vẫn im lặng hướng mắt đến Sở Lăng như nói ta đang nghe.
Sở Lăng lại tiếp:“ Thật ra phụ thân của muội ấy muốn ta đưa muội ấy về Mục quốc”
“Phụ thân?”
“Ừ! Ta cũng được biết chưa lâu”
===============================
Đã hơn một tuần hương trôi qua, Tác Thác Nghiêm cũng bước ra từ phòng của Sở Lăng, lúc hắn đến đây chỉ gặp nương tử mình một chút đã phải ngồi lại nói chuyện với Sở Lăng rồi, nên chân hắn đã nhanh bước đến phòng nàng.
Hắn bước đến cửa đã thấy Điềm Thấu bên trong bước ra, thấy hắn nàng ta cũng nhẹ cúi đầu, xong cũng nhanh bước qua, Tác Thác Nghiêm đưa mắt nhìn vào trong đã thấy, ngồi bên cửa sổ phòng hướng ra bên ngoài là một thân ảnh mềm mại với ngoại y màu lam nhạt hơi mỏng manh, nhìn kỹ có thể thấy chiếc yếm hồng nhạt bên trong, mái tóc đen buông dài được vén sang một bên để lộ chiếc cổ trắng nõn, bộ dạng lười biếng dựa bên cửa sổ kia lại tạo một sự say đắm chết người, cổ hắn khẽ động, nương tử của hắn thường ngày đã động nhân tâm lắm rồi, giờ bộ dạng vừa tắm xong này, lại có sức quyến rũ mê người đến như vậy.
“Điềm Thấu sao không đóng cửa lại?”
Nghe giọng đầy hoài nghi cũng đánh thức hắn, đưa tay nhẹ đóng cửa, hắn từ từ mà bước đến bên nàng.
“Là ta đây nương tử!”
Là Thác Nghiêm, chàng ấy đã nói chuyện với Sở Lăng xong rồi sao?.
“Chàng đã ôn chuyện với Sở thừa tướng xong rồi ư?”
“Ừm”
Khẽ ừm một tiếng, tay Thác Nghiêm đã chạm đến mặt ta, nhẹ nhàng mà vuốt lấy, ngay sau đó chàng đã vòng tay ôm lấy ta vào người.
“Nương tử!” Giọng chàng thỏ thẻ bên tai.
“Có ta”
“Nương tử!”
Chàng lại tiếp tục lập lại, ta nhẹ cong khoé môi mà đáp lại” Có nương tử đây!”
“Vi phu thật rất nhớ nàng”
Ta cảm nhận được đôi tay kia đã siết chặt hơn, độ ấm cùng mùi hương quen thuộc trên thân thể chàng đã dần lấn át tâm trí ta, ta cũng nhanh vòng tay ôm lấy chàng trong sự ấm áp vô hạn.
(Sư phụ...tại sao...???)
Dưới trời đầy tuyết trắng, thân ảnh nữ nhân toàn thân đầy máu, một mảnh đỏ rực như muốn hoà lẫn với biển trời trắng xoá kia, nàng đau đớn cố đưa đôi tay vừa lạnh buốt lại bất lực để nắm lấy một mảnh y phục dưới chân người nam nhân lạnh lùng đang đứng, trái với dung mạo vừa thoát tục vừa tuấn mỹ kia là vẻ mặt còn lạnh hơn cả băng, ánh mắt kia lạnh lẽo mang đầy sự ghét bỏ, đến nhìn nàng hắn cũng cảm thấy chướng mắt.
Chợt một giọng nói mềm mại của một nữ nhân khác đã vang lên kèm theo đó là sự ân cần khi tay đã chìa ra mà muốn đỡ lấy nàng.
“Sư tỷ...! Tỷ mau đứng dậy đi, Trân nhi đưa tỷ đi tìm đại phu”
Thay vì vẻ mặt cảm kích, nàng lại đưa ánh mắt câm hận sang vị sư muội kia, còn hất đi bàn tay của nàng ta khi sắp chạm đến người mình.
“Không cần”
“Ái...” Một tiếng kêu đau vang lên.
Ngay lập tức nam nhân đã nóng lòng mà đỡ lấy vị sư muội ấy:“ Trân nhi! Nàng không sao chứ?”
Vẻ mặt hắn đầy lo lắng, vị sư muội ấy cũng lắc đầu cười khổ:“ Trân nhi không sao, sư phụ đừng trách sư tỷ“.
Lời vị sư muội vừa dứt thì ánh mắt chết chóc đã nhìn đến nàng:“ Lòng dạ ngươi thật độc ác, Trân nhi luôn đối tốt với ngươi, mà ngươi luôn lấy oán để đối đãi nàng“.
Nàng khẽ nhếch môi cười mãi mỉa, phải tất cả là do nàng sai, bản thân vì quá ngu ngốc mới tin vào cái gì mà tình sư muội đồng môn, càng sai hơn là đã yêu không đúng người, nên phải chịu cái kết thảm hại như bây giờ.
“Phải đấy là con độc ác, là con muốn giết nàng ta, sư phụ đã hài lòng chưa?”
Hắn đã nhanh tay bóp lấy cổ nàng, răng đã nghiến lại: “Hôm nay ta không giết ngươi vì nể tình sư đồ bấy lâu, từ nay về sau giữa ta và ngươi không có quan hệ gì nữa, sau này tránh xa Trân nhi ra, ngươi mà động đến một sợ tóc của nàng ấy, thì chính tay ta sẽ lấy mạng của ngươi“.
Tâm nàng đau quá, đến nước mắt cũng không thể nào chảy ra được nữa rồi, nàng đau đớn trong chết lặng khi hắn đã hất mạnh tay để nàng ngã gục xuống đất rồi bế vị sư muội kia lên chuẩn bị rời đi.
“ Sư...phụ! Đừng...đừng bỏ rơi con”
Kịp nhận ra,nàng hốt hoảng nhào đến nắm lấy chân hắn, giờ bản thân chẳng khác gì một tên ăn mày, hèn mọn vô cùng,nhưng hắn chẳng chút để tâm chân vẫn cứ bước.
Tác Thác Nghiêm khi buông nương tử nhà mình ra thì đã giật mình kèm theo sự lo lắng khi thấy mắt nàng đã tuông đầy lệ.
“Nương tử! Nàng sao vậy?” Hắn cuống cuồng khi tay đang vội lau đi nước mắt cho nàng.
Ta không hiểu vì sao trong đầu lại hiện lên những cảnh đó, người nam nhân ấy giống Thác Nghiêm như đúc, nhưng sự lạnh lẻo mà hắn phát ra làm bản thân ta phải rùng mình, không phải vì sợ mà chỉ vì xa lạ mà thôi.
“Ta...ta không sao đâu...!”
“Sao không sao được! Nương tử nàng đừng giấu ta”
Ta khá vụng về trong những lời nói dối, nhưng điều ta thấy cũng chẳng liên quan gì, nói chàng ấy cũng sẽ không tin, vậy thôi cứ để nó qua luôn vậy.
“Tại mắt ta hơi đau thôi, nên chảy nước mắt”
“Đừng dụi, để vi phu xem” Vừa nói Tác Thác Nghiêm đã áp sát mắt mình đến để nhìn lấy.
Hắn xót xa nhìn đôi mắt đã không thấy gì của nàng mà giờ còn đỏ hoe thế kia, tay hắn chạm nhẹ, quý như trân bảo cứ sợ sẽ làm nàng đau.
“Nương tử! Phải gọi đại phu mới được”
Nói xong hắn quay đầu hướng cửa mà quát lớn:“Thổ Nhỉ! Gọi đại phu“.
Kêu đại phu làm gì? Ta định ngăn chàng ấy lại nhưng đã nghe tiếng dạ của Thổ Nhỉ ngoài cửa là đủ biết hắn đã biến mất nên thôi.