Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 28: Chương 28: Trúng kế




“A cuối cùng cũng đến nơi rồi!”

Nhảy xuống ngựa Lưu Nương hí hửng như cá gặp phải nước, Vân Thẩm Sư cũng từ từ bước xuống, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi.

“Xin hỏi công tử đến đây có chuyện gì?”(một tên lính gác cửa đã lên tiếng).

“Tìm nương tử!”(thản nhiên)

Hai tên lính đưa mắt nhìn nhau.

“Nương tử?”

“Mạc Tử Cách! Ta đến tìm nàng”

Hơi ngẩn ra một lúc, nhưng họ nhanh lấy lại trầm tĩnh.

“Tử Cách Tướng quân đã ra trận hơn nữa tháng trước rồi!”

“Sao?”(Lưu Nương cả kinh)

Mày nhíu chặt, Vân Thẩm Sư cũng rơi vào trầm lặng, mặt đã có chút biến sắc.

“Đúng thế ạ! Vì Đông Thành lại gây chiến nên thánh thượng đã để tướng quân ra trận”

“Chuyện gì mà ồn vậy?”

Khi nhìn lại, bọn lính vội gập đầu cung kính.

“Bẩm!đại tướng quân, công tử này đến tìm Tử Cách tướng quân”

“Đại thúc phụ, Lưu Nương đã lâu không gặp người rồi!”(nhanh miệng Lưu Nương cũng cung kính gập đầu)

Mặt tuy không đổi sắc nhưng Mạc đại tướng quân có vẻ hoan nghênh ra mặt, vuốt vuốt chòm râu ông từ tốn.

“Là Nương Nhi đấy à, lâu rồi không gặp ngươi, hôm nay sao lại đến đây thế này?”

“Dạ, trước là con đến tìm Tử Cách, sau là đến thăm đại thúc phụ người!”

Ông khẽ gật đầu rồi chuyển hướng mắt sang người bên cạnh.

“Vị này là?”

“Nhạc phụ! Tiểu tế là Vân Thẩm Sư!”

Theo lời nói tay đã chấp trước, cung kính cúi đầu, như đã biết trước được mọi chuyện, ông không có vẻ gì ngạc nhiên.

“Ừm! Theo ta vào trong, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây”

========================

“Mạc Tử Cách! Hôm này bổn công chúa sẽ lấy đầu ngươi làm vật phẩm dâng lên phụ vương làm mừng thọ!”

Trên chiến mã, thống lĩnh hơn vạn binh, công chúa Đông Thành vẻ mặt tự cao tự đại như nắm chắc được phần thắng trong tay.

Tay siết chặt dây cương, tuy cũng đã đoán một phần dụng ý của chúng, án binh bất động suốt gần nữa tháng trời, có lẽ xem sức nhẫn nại của bọn ta đến đâu, mới hôm trước còn được tin chúng đã đem một nữa binh lính rút lui, rõ đây là kế của quân sư họ Tác đó, biết thế nhưng ta vẫn xuất binh trong phòng bị, nhưng không ngờ đánh một nữa đã bị vây tứ phía thế này.

“Hừ! Chưa đến phút cuối, thì không nói được gì?”

“Giết!”(ta rống to thúc ngựa ra lệnh)

Bên này.

Đội binh của Tạ Hàm cũng bị bao vây trong hẻm núi, phía sau và trước là quân Đông Thành do một đại tướng bên chúng dẫn binh.

“Đúng là cáo già, ta thật quá xem thường tên họ Tác đó”(Quân Nhuẫn nghiếng răng trong giận dữ)

“Nói nhiều cũng vô ích, mau phá vòng vây đến cứu Cách Nhi!( Tấn Triệu rống to)

Nhanh chống tiếng rống to trong mệnh lệnh rồi những tiếp hò hét của binh lính Đông Thành xong tới, tuy quân địch khá đông nhưng với Tấn Triệu và Quân nhẫn thì cũng chẳng là gì huống gì giờ có thêm phó tướng Tạ Hàm.

Bỗng phía trên vang lên tiếng hô to bắn tên, làm tất cả đều giật mình trong lo sợ.

“Lũ khốn kiếp này muốn cùng chúng ta đồng quy vô tận”( Tạ Hàm).

Nhanh chóng mưa tên từ trên trời rơi xuống cùng tiếng la thảm thiết của các binh lính của cả hai bên.

Bên đây nữa canh giờ sau.

Quân chúng càng đánh càng hăng, tuy quân ta chưa bị gục nhiều nhưng yếu thế hơn một cách rõ rệt.

“Tử Cách! Nộp mạng đi”

Keng! một tiếng Cẩn Triệt đã đỡ một kiếm trước ta, hất mạnh một cái, làm công chúa Đông Thành xém chút là ngã ngựa, nhanh chóng một kiếm khác của hắn lại lao tới, lần này công chúa Đông Thành lại đưa kiếm ra đỡ nhưng kiếm đã bị gãy làm đôi, làm nàng ta tròn mắt cả kinh.

“Nội lực..thâm hậu thật”(lí nhí)

Ngước mắt nhìn người nam nhân, chiến giáp phủ kính người, mâu quang đen kịt, những đường nét trên khuôn mặt vừa cương nghị vừa cuốn hút ánh nhìn của người khác một cách lạ lùng.

Chưa định thần lại thì lại nghe tiếng một tướng bên địch vang lên.

“Công chúa! Cẩn Thận!”

Khi kiếm vung xuống, nàng né được một kiếm chí mạng nhưng lệch sang một bên, làm nàng ngã bịt xuống đất trong khuôn mặt đau đớn.

“Hừ! Đáng chết!(ánh nhìn đầy thù hận)

Ánh mắt lạnh lùng, Cẩn Triệt lại vung tay nhưng đã bị một đao chặn lại là vị tướng lúc nãy.

“Bảo vệ an toàn cho công chúa”

Khi hắn hô to thì công chúa Đông Thành đã được một đám binh sĩ chấn trước bảo vệ.

“Hừ.. Mạc Tử Cách! Chịu chết đi, để đoàn tụ với các phu quân của ngươi”(giọng đầy mỉa mai)

“Ngươi đang nói gì?(tự dưng trong lòng ta đã nổi lên chút bất an)

“Ha..ha nói gì à, bọn chúng đã bị phục kích tại hẻm núi, giờ chắc đã thành quỷ dưới âm phủ rồi!”

Ầm một tiếng, ta hơi choáng váng, không kịp tập trung được gì.

“Khốn kiếp..”(run giọng)

Ngay sau đó một kiếm đã xuyên qua ngực ta, khi nhìn lại vẻ mặt công chúa Đông Thành đã áp sát, còn giữ chặt kiếm trong tay.

“Chết đi Mạc Tử Cách!”

“Cách Nhi!”

Hất mạnh đao của đối phương, Cẩn Triệt đã lao đến bên ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.