Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 25: Chương 25: Tướng Công Phản Đối




Biết các chàng sẽ không chấp thuận nhưng ai ngờ các chàng ấy lại phản đối một cách quyết liệt như thế, lúc trước Quân Nhuẫn và Tấn Triệu đã muốn ta từ chức nhưng ta đã chưa đồng ý, giờ có cơ hội nên các chàng ấy càng quyết liệt hơn, càng tệ hơn họ muốn ta lập tức theo họ về Ly quốc.

“Tại sao? Ta không đi, muốn gì đánh xong trận này đã!”

“Cách Nhi! Đánh xong trận này? Nàng thừa biết chiến trường là nơi để mạng, vậy mà nàng còn đi đánh trận”( Trán Tấn Triệu đã nổi gân xanh)

Đúng thế chiến trường là nơi có thể cướp mạng sống của người khác bất cứ lúc nào, chuyện này cả ta và các chàng ấy đều thừa hiểu, nhất là Quân Nhuẫn và Tấn Triệu, các chàng là tướng của chiến trường, cũng vì quốc gia mà cầm quân ra trận nên các chàng rất rõ.

“Không nói thêm gì nữa! Mai lên đường về Ly quốc, ta sẽ vào cung nói chuyện với hoàng đế Tây quốc”(Quân Nhuẫn dứt khoát không cho ta phản bát)

Mặt ta cũng lạnh đi vài phần, lúc trước các chàng ấy biết ta là tướng, nhưng vẫn muốn lấy ta, giờ bắt ta từ chức, thật không công bằng tý nào.

“Ta không đồng ý!”

Mặt Quân Nhuẫn đã đen đến mức cực điểm, nắm lấy tay ta, giọng chàng tức giận rõ rệt.

“Nàng không nghe lời! Bọn ta vì lo lắng cho nàng thôi, nàng giờ không còn một mình nữa, nàng giờ có bọn ta, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Nương tử! Nghe lời đi”( Thúc Lang cũng đã ra mặt)

Ta đưa mắt nhìn sự cương quyết trên gương mặt họ, ta cũng hiểu họ vì lo lắng cho ta, họ yêu ta, nhưng ta cũng yêu phụ thân, nếu ta không đi thì nhất định hoàng thượng sẽ để phụ thân đi, ta không thể để người gặp nguy hiểm.

“Các chàng biết lúc nhỏ ta 6 tuổi, một lần phụ thân từ chiến trường trở về, lúc ấy người bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tĩnh suốt nhiều ngày liền, lúc đó ta không hiểu chuyện cứ muốn gặp người, khi người tĩnh lại người muốn gặp nhất là ta, ta còn nhớ lúc đó dù bị thương rất nặng nhưng người vẫn cố gượng dậy vẫn cố mỉm cười an ủi ta, từ đó về sau ta đã hứa sau này sẽ do ta lại bão vệ bình an cho người!”

Dù không cố tình khóc nhưng không hiểu vì sao vừa nói, mắt ta đã ướt đẫm lệ.

“Cách Nhi!( đồng thanh)

Nhìn biểu tình trên gương mặt các chàng có chút xót xa, có chút thương cảm cùng sự đau lòng, ta biết rõ họ đã nhường một bước nên ta tiếp tục tấn công.

“Hãy để ta đi, ta chỉ muốn đem lại an bình cho phụ thân người”

Tấn Triệu nhắm mắt không nói lời nào, Quân Nhuẫn thì xoay người bỏ đi, chỉ còn Thúc Lang lẫn lặng nhìn ta một lúc giọng chàng đầy ảo não.

“Vậy bình an của nàng thì sao nương tử! Nếu nàng có mệnh hệ nào, thì ta phải làm sao?”

Phải nếu ta có chuyện gì thì các chàng sẽ thế nào, ta chưa từng nghĩ đều đó, vì lúc trước ta cứ nghĩ nếu không có ta, các chàng vẫn sẽ sống tốt không phải sao?

“Thúc Lang! Xin lỗi ta đành làm chàng thất vọng rồi”

“Cách Nhi! Nàng thật ích kỷ!(buông lạnh một câu Tấn Triệu cũng quay bước rời đi)

Ta không biết phải làm thế nào bây giờ nữa, ngay sau đó Tấn Triệu và Quân Nhuẫn ngay đến Thúc Lang cũng buồn bả mà tránh mặt ta.

====================

“Tướng quân mời!”

Sau lời nói của Từ Ngạc ta đi thẳng đến đình uyển, mai là ta lên đường rồi nên cũng đến từ biệt hắn một tiếng, có lẽ là theo thói quen của lúc trước cũng nên, chưa kịp đến gần thì đã loáng thoáng thấy hai bóng hình đang ngồi phía trước, một là Cẩn Triệt hắn, còn lại không phải là hoàng hậu thì còn ai, vậy mà Từ Ngạc không cho ta biết trước nếu không ta cũng sẽ không đến làm gì.

Sau một lúc lưỡng lự ta cũng đi đến, tâm có ma mới hay tránh né thôi, ta sợ gì chứ.

“Hoàng hậu nương nương người cũng có mặt ở đây!(theo câu nói ta đã chấp tay cúi chào theo lễ)

Cả hai đều hướng về phía ta, hoàng hậu có vẻ gượng gạo còn Cẩn Triệt hắn thì không rõ cảm xúc.

“Là Mạc tướng quân sao thật trùng hợp”(cười gượng)

“Cách Nhi! Ta cũng muốn đến tìm nàng đây!”(theo sau là giọng của Cẩn Triệt)

“Tìm ta?”(ta khó hiểu)

“Ừ! Mai ta sẽ lên đường cùng với nàng!”

Đều này làm ta càng ngạc nhiên hơn.

“Tại sao?”

Hắn vẫn ôn tồn.

“Ta xin ý chỉ của hoàng huynh rồi, ta sẽ ra trận cùng nàng”

Khi hắn nói câu ấy ta vô tình nhìn thẳng hoàng hậu, môi nàng ta đã mím chặt, tay thì cầm chặt chung trà như muốn bóp nát nó.

“Ngài không phải còn đang dưỡng bệnh sao?”

“Đúng thế! Ta có khuyên Cẩn Triệt nhưng hắn không nghe,tướng quân hãy khuyên hắn giúp ta”(hoàng hậu đã nhanh miệng).

“Đó là chuyện của ta, hoàng tẩu đừng xen vào”(nhíu mày)

Vẻ mặt như bị tổn thương, hoàng hậu chỉ biết im lặng, nhìn cứ như tiểu nương tử bị tướng công mắng, ta lắc đầu vì cái suy nghĩ không ra gì của bản thân, nhưng hoàng hậu nói đúng, hắn tuy không yếu ớt nhưng cũng đang dưỡng bệnh, thật không thích hợp để xong pha trận mạc.

“Cẩn Triệt! Ngài nên ở lại dưỡng bệnh, Tây quốc đã có ta lo”

“Đều đó là không thể, ta quyết rồi, nàng chuẩn bị đi, mai ta sẽ cùng đi”

Nói xong hắn đã đứng dậy buông một câu vô cảm tiễn khách mà không phải nói với ta, mà là hoàng hậu.

“Thứ lỗi không tiễn, mời hoàng tẩu hồi cung”

“Cẩn Triệt...”(đau lòng)

Vì sợ ở lại sẽ xảy ra chuyện không tốt nên ta cũng chấp tay cáo lui.

“Vậy thần cũng xin lui trước!”

Khi ta quay đầu thì tay đã bị bắt lại.

“Ta còn chuyện muốn nói với nàng!”

Ta cảm giác hắn như muốn đẩy ta vào địa ngục thì có, ánh mắt ghen, có chút không thoải mái của hoàng hậu nhìn ta, như đã phán tội tử hình, và hình như nàng ta đã đoán ra được gì rồi thì phải.

“Vậy ta đi trước”(bước nhanh)

Khi hoàng hậu đi khỏi, ta cũng đưa ánh mắt muốn hỏi thật ra ngài muốn gì hướng hắn để tìm câu trả lời.

===========================

“Đông Thành thế nào?”

Tấn Triệu đưa ánh sắc bén hỏi người nam nhân bịt mặt trong bóng đêm.

“Bẩm vương gia! Đông Thành vốn là nước lớn mạnh, chúng luôn nuôi dã tâm trong mình, mấy năm trước đã lấy được Thuộc quốc, nay chúng lại muốn thâu tóm luôn Tây quốc, hơn năm trước cũng đánh với Tây quốc một trận nhưng không biết vì nguyên nhân gì đã án binh bất động, nay lại tiếp tục khơi dậy dã tâm”

Một lúc lắm nghe cả Tấn Triệu và Quân Nhuẫn đều im lặng, đến khi mắt hắc y nhân đã dao đảo thì Tấn Triệu đã lên tiếng.

“Đưa người trà trộn vào quân doanh của chúng!

“Tuân lệnh!”

Sau câu nói thì cũng không còn thấy bóng dáng hắc y bịt mặt đâu nữa.

Đưa tay rót đầy rượu vào chung cho Quân Nhuẫn giọng Tấn Triệu vẫn nhàn nhạt, chẳng rõ cảm xúc.

“Hình như ngươi đã nhanh hơn ta thì phải”

“Lúc trước không biết thì không sao nhưng giờ đã có Cách Nhi, không khuyên nàng được thì chỉ có thể âm thầm trợ giúp nàng!”

Tấn Triệu cười khổ, lắc đầu.

“Thật không thể yên lòng với nàng ấy!”

“Đúng! Chừng nào mới chịu ngoan ngoãn kia chứ!”(thở dài)

Một hắc y nhân khác lại xuất hiện, nói nhỏ gì đó bên tay Quân Nhuẫn, vẻ mặt hiện rõ ý cười, lại làm Tấn Triệu cũng ngạc nhiên.

“Có chuyện gì vui sao?”

“Bảo bối không ngoan đã đến rồi!”

Rượu vừa đến mép, miệng Tấn Triệu cũng cheo ý cười nhàn nhạt.

Hướng hai chàng đang ngồi thưởng rượu ta đi tới, thật biết hai chàng rất giận nhưng ta không biết phải làm thế nào, dường như đã biết là ta Tấn Triệu chợt lên tiếng.

“Thiên hạ này biết bao nữ nhân, sao ta lại lấy một con miêu nhỏ không ngoan thế không biết!”

Quân Nhuẫn cũng phụ họa.

“Định suốt kiếp không thành thân nhưng bị nàng câu dẫn giờ lại bị nàng làm lo đến tức chết..”

“Các chàng đang cố ý?”

Cả hai đảo mắt sang ta, mặt vẫn còn vẻ giận dõi đấy, một chút biểu cảm cũng không có.

“Không nói chuyện vậy ta đi đây!”

Khi ta xoay mặt thì tay Quân Nhuẫn đã đưa tới kéo ta vào lòng, ngồi trên đùi chàng.

“Ai cho phép đi!”

“Chứ các chàng vẫn không muốn nói chuyện cùng ta thì ta ở đây làm gì?”(ta bậm môi tỏ vẻ trách cứ)

“Nương tử! Do nàng không ngoan, vi phu giận một chút có gì là quá đáng đâu!”(nắm lấy tay ta môi Tấn Triệu đã hôn xuống)

“Hết giận rồi à?(dù biết nhưng ta vẫn hỏi)

Tấn Triệu cười cười nhìn ta.

“Có một mình nàng, làm sao mà nỡ giận

lâu được”

“Nương tử! Hứa với ta, sau trận này hãy từ chức cùng ta về Ly quốc được chứ!”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Nhẹ hôn lên tóc ta, mắt Quân Nhuẫn đầy nhu tình.

“Ngoan lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.