Căn phòng làm việc chìm trong bóng tối, nhờ có ánh đèn đường hắt vào.Thật sự khó nhận ra phía sau bàn làm việc có người đang ngồi..
Tưởng An bước vào cửa nhìn hai người vệ sĩ khuôn mặt bầm dập vết thương tím đỏ.Tay điều bị gãy băng bó vải trắng..
Anh ta sắc mặt trầm trọng đi thẳng lên lầu.Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ra.Nhìn người đàn ông xoay lưng ra cánh cửa sổ.
Trầm ổn, yên lặng đến hơi thở cũng khó nghe thấy.
Nhưng đâu ai biết rằng hôm qua, sau khi nghe tin Kha Nhi mất tích.Một người luôn bình tĩnh như Lăng Siêu lại phát điên, tuy anh không gào thét giận dữ, chỉ là bàn tay nắm chặt đập mạnh vào chiếc bàn kính.Máu đỏ chảy ra ướt đẫm bàn tay rồi nhỏ giọt rơi xuống thảm.Nhìn cảnh đó các thuộc hạ điều khiếp vía.
Dĩ nhiên hai người vệ sĩ không thoát khỏi tội.Lăng Siêu ra tay như một cơn gió mạnh mẽ tàn bạo.Mọi động tác như muốn lấy mạng người khác.Chỉ là anh vẫn còn đủ tỉnh táo nên mới tha chết cho bọn họ..
Hả giận xong xuôi, mặc kệ bàn tay đầm đìa máu me, lạnh lùng quay lưng lên lầu.Cái gì cũng không nói..
Tưởng An biết Lăng Siêu là đang tức giận.
Sau khi quan sát camera, Kha Nhi không phải bị bắt cóc mà có người đưa đi.Xác định diện mạo không ai khác chính là Tần Vũ, vị hôn phu của Kha Nhi.
Tần Vũ tính ra cũng không vô dụng lắm.Hắn ta có một người bạn làm trong lãnh sự quán ở Pháp.Rất nhanh tìm cách đưa Kha Nhi về nước.Nhưng để tìm được họ không quá khó.
Khi Tưởng An đuổi đến sân bay, bất ngờ nhận cuộc gọi của Lăng Siêu.Ngạc nhiên là anh lạnh nhạt ra lệnh bảo bọn họ quay trở về..
Tưởng An cắn răng không tình nguyện quay về theo ý của Lăng Siêu..
Mẹ nó! Anh ta mà bắt được sẽ cho tên đó một trận nhừ tử...
Trong bóng tối tiếng Tưởng An có chút dè dặt vang lên..
-” Cô ấy đi rồi...”
Tiếng nói Tưởng An vừa dứt, anh ta hốt hoảng nhìn tình cảnh trước mắt.
Dựa theo ánh đèn mập mờ chỉ thấy ly rượu trong tay Lăng Siêu bị bóp nát, mãnh vỡ thủy tinh tất cả đều đâm vào trong lòng bàn tay, nhìn thấy ghê người.
Tưởng An nhanh chóng bật đèn lên.Nhìn vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ..
Tưởng An không kìm chế được cảm xúc, tức giận nắm đấm nện xuống bàn gỗ..
-” Tại sao anh không để em bắt hai người họ về..”
Hành động của Lăng Siêu, Tưởng An không hiểu.Anh tức giận nhưng không cho bọn họ làm tổn thương đến Kha Nhi..
Lăng Siêu xoay người, thong thả rút từng mảnh thủy tinh đang cắm vào da thịt mình ra..Không một cái nhíu mài như rằng người bị thương không phải là anh..
Tưởng An mở tủ ý tế đưa tới bông cầm máu..
Lăng Siêu không từ chối cầm lấy lau vết máu, một lúc Tưởng An mới nghe anh lên tiếng..
-” Có nhìu chuyện ép buộc không phải là cách hay...”
Anh đã thử nghiệm một năm rồi.Người tin ý như anh làm sao không nhận ra.Trong lòng Kha Nhi luôn có khuất mắc.Cô vẫn lấn cấn chuyện của quá khứ.Và trong tâm trí muốn trở về..
Lần này xem như là sự lựa chọn..Chỉ đáng tiếc cô không chọn anh mà thôi..
Lăng Siêu nở nụ cười chua chát.Phất tay ý bảo Tưởng An ra ngoài..
Tưởng An nhìn vết thương của anh không ngừng chảy máu..
-” Anh Siêu.Vết thương của anh..”
-” Không chết được.Cậu ra ngoài đi..”
Hiểu rõ tính khí của anh, Tưởng An gật đầu.Thở dài mở cửa định bước ra lại nghe tiếng Lăng Siêu vang lên ở sau lưng..
-” Nhớ lấy cô ấy là chị dâu của cậu..”
Tưởng An quay đầu nhìn anh, như nhìn ra được điều gì đó.Anh ta nhanh chóng gật đầu.Rồi rời đi..
Lăng Siêu kéo mở hộc tủ, lấy ra tấm ảnh người con gái ngồi bên chiếc dương cầm.Vóc dáng mong manh kiều mị, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp đến nao lòng..
Ngón trỏ lèm nhèm máu đỏ vuốt lấy khuôn mặt cô gái trong hình, vết máu dính lên tấm kính thủy tinh..Ánh mắt sâu hút khóa chặt gương mặt xinh đẹp ấy, môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo..
-” Em giỏi lắm! Kha Nhi “
Em đủ bản lĩnh khiến tôi đau lòng đến tê liệt.
Em dám xem nhẹ lời nói của tôi.Còn có, ngang nhiên bỏ trốn theo người đàn ông khác..
Ánh sao ngoài trời lấp lánh, Lăng Siêu yên lặng ngắm nhìn tấm hình cho đến khi sắc trời hừng đông..
___________________________________________
Chuyến bay đã quá giang lần thứ hai, Kha Nhi nằm thiếp đi trên ghế, giấc ngủ cô không yên giấc.Mơ màn tỉnh tỉnh mê mê, bên tai như vọng tiếng nói của ai đó..
Không hiểu vì sao nơi ngực trái co rút, nhói lên từng hồi..
Giọt nước mắt lẵng lặng rơi nhẹ trên mi..
Tần Vũ ngồi bên quan sát, thấy cô hết nhíu mài là nói mớ gì đó.Anh muốn đến gần nghe rõ lại phát hiện cô đang khóc..
Tần Vũ hốt hỏang kéo cô vào lòng.
-” Kha Nhi, Kha Nhi..Em sao vậy..Kha Nhi?”
Kha Nhi mở choàng mắt thấy mình bị Tần Vũ ôm chặt, cô vội vàng đẩy anh ra, chui vào một góc.Cảm thấy mặt mình ẩm ướt cô mới biết mình khóc.
Thấy sắc mặt Tần Vũ khó coi, cô hít mũi gượng gạo..
-” Em..em không sao.Chỉ là mơ thôi..Em..em vào nhà vệ sinh một chút..”
Bàn tay vẫn còn hơi ấm của cô, Anh ta mất mát rút tay lại, nhẹ gật đầu..Nhường đường cho cô đi ra..
Nhìn bóng lưng mang vẻ cô đơn như cố chạy trốn, trái tim Tần Vũ thắt lại..Từ lúc gặp cô anh đã phát hiện thái độ cô rất khác lạ..
Cô không cho anh chạm vào người cô, luôn tìm cách để trốn tránh..
Kha Nhi em đang có bí mật gì..Thời gian qua rốt cuộc em đã sống ra sao?
“ Cạch”
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, Kha Nhi dựa vào thân cửa bất lực ngồi xuống ôm lấy thân mình, bật khóc nức nở.Miệng thì thào..
-” Lăng Siêu..Lăng Siêu..”
Từ lúc theo Tần Vũ lên máy bay.Trái tim cô như bị ai đó lấy dao đâm thủng.Vô cùng đau đớn, đau đến từng tế bào.Cả thở cũng rất khó khăn..Trong giấc ngủ cô cũng không ngon giấc, hình ảnh ngọt ngào của cô và Lăng Siêu không ngừng quấy phá, bóp nghẹt hơi thở của cô..
Làm sao đây..làm sao đây..Cô rất nhớ anh.!
Nhớ vote