“Ngươi. . . . . .” Tức đến toàn thân phát run lại phải ngồi trở về.
“Một mình ngươi ăn no đi với lại nhớ khỏe mạnh cùng ta vượt qua kỳ phát
tình, nói không chừng tâm trạng ta tốt tự nhiên sẽ thả ngươi đi.” Liếm
liếm khóe môi, cảm thấy người trước mặt giận giữ cũng thật đẹp có thể ăn được.
“Ngươi đi ra ngoài, ta muốn tắm rửa.” Cảm thấy mình cùng xà yêu không thể chung ngôn ngữ, hắn quyết định không nói tiếp,
Ăn no mới có sức, hắn không muốn tắm rửa chỉ muốn đuổi đi xà yêu tìm cơ hội chạy trốn.
“Đúng, ăn no đi, tắm rửa sạch sẽ nửa, vậy ta mới có một bữa ngon.” Ngắt lên
mông săn chắc thêm một cái mới hài lòng thu tay lại, tựa như bóng ma bay ra ngoài.
Quân Bất Phàm hai ba ngụm đã giải quyết xong miếng
thịt nai, cẩn thận nhón nhén đi đến cửa động, ai ngờ thấy xà yêu ngồi
xuống ngay cửa động, không có dấu hiệu muốn rời đi, hắn đành phải quay
trở lại.
Không đường chọn lựa hắn không thể làm gì khác hơn đi
vào đầm nước, vừa tẩy vật bẩn trên người vừa suy nghĩ phải dùng cách nào mới có thể ra khỏi đây, lại ngạc nhiên phát hiện nước hồ không phải
nước đọng trong hang.
Mừng rỡ nhìn sâu trong làn nước, sờ soạn
dưới đáy lại phát hiện phía dưới có một cái động lớn, đang chuẩn bị vào
đỏ xem thử, bơi một hơi xuống đáy bất đắc dĩ nổi lên mặt nước để hít
khí.
“Tắm xong chưa?” Lúc này bỗng nhiên có người đi đến, mắt
phượng tà khí chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn, như muốn đem hắn
một ngụm nuốt vào.
“Ừ. . . . . .” Hướng về nơi sâu đầm nước hắn cố gắng rời khỏi ánh mắt nguy hiểm.
“Lại đây hầu hạ ta.” Cởi áo bào màu trắng lộ ra thân người cường tráng, sải
bước lớn vào trong nước, vỗ vỗ mặt nước, nhìn hắn vẫy vẫy tay.
“Đừng mơ.” Gầm nhẹ một tiếng, cả thân thể cũng vùi sâu vào trong nước bơi xuống.
“Còn muốn chạy, có phải muốn ta chặt chân của ngươi.” Cười lạnh tiện tay vỗ
một cái, nước chảy bên cạnh hóa thành Cự Mãng dài mấy thước bay nhanh
quấn lại hắn.
“Khụ, khụ. . . . . .” Ngang hông bị Cự Mãng quấn
chết chặt, hắn ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có, nước hồ lạnh như
băng tất cả đều chảy vào phổi của hắn.
Chẳng lẽ hắn bị thứ xiết chết sao? Thật buồn cười, hắn sẽ chết thế này. . . . . .
“Thật không ngoan, xem ra phải cho ngươi chút trừng phạt, để ngươi biết rõ ai là chủ, ai là nô.” Từng bước kéo hắn đến bên cạnh người, nâng cằm nhìn
chung quanh một chút.
Rút một cọng tóc trên đầu, trong miệng lẩm
bẩm đọc từ, sợi tóc dài trong nháy mắt cuộn tròn trong không khí trên
không trung hóa thành ngọn lửa màu lam, sau đó rơi xuống biến thành
chiếc vòng băng nhỏ màu lam.
“Thích không? Nó đặc biệt làm cho
ngươi đấy .” Chiếc vòng băng nhỏ màu lam phát ra tia sáng quỷ dị, cẩn
thận nhìn lại như một con rắn nhỏ cắn đuôi của mình.
“Không. . . . . . Không nên. . . . . .” Trừng lớn hai mắt, hắn từ từ lui về phía sau.
Mặc dù hắn không biết tác dụng chiếc vòng làm bằng rắn này, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng hắn cảm thấy sợ.
“Không muốn cũng phải muốn.” Không để ý hắn cự tuyệt, nắm lấy đầu nhũ bên phải nói, đem tiểu hoàn hình xà kéo ra một khoảng nhỏ ghim vào.
Máu đỏ tươi từ miệng vết thương rỉ ra, đầu nhũ màu nâu trước ngực lập tức sưng đỏ trước to không ít biến thành màu tử hồng sắc.
“A. . . . . .” Rống to một tiếng, đau đớn khó chịu đánh tới ***g ngực Quân Bất Phàm.
! ──