Ngoài động cách ba trượng cuồng phong quét đến, một nam tử tuấn mỹ áo
đen tóc đen đứng giữa không trung, huy vũ trường tiên trong tay, không
ngừng hướng cửa động nham thạch đánh tới.
“Tang, mau dừng tay, đệ muốn hủy động phủ của ta sao? !” Ống tay áo dài vừa chuyển, đem sợi roi mảnh mai kéo trong tay.
“Vương huynh, huynh cuối cùng cũng ra.” Hắc y nam tử rơi xuống, đến gần nhìn
phát hiện là một gương mặt tuyệt thế giống như đúc, chẳng qua mi tâm có
thêm nốt ruồi son.
“Đệ không ở tốt nơi mình, chạy đến nơi ta làm
gì.” Đem trường tiên xé đứt thành hai đoạn quăng trên mặt đất, khuôn mặt y khó coi cực điểm.
Chuyện tốt bị cắt đứt, nếu không phải Tang đệ đệ duy nhất của y, y đã sớm một chưởng kết liễu hắn.
“Vương huynh, huynh đem mỵ nhi cho đệ mượn đi.” Tang mặt tiến sát lại, kéo lấy ống tay áo y, cong môi ánh mắt không phải loại trong suốt.
“Không được.” Quả quyết cự tuyệt.
“Vì sao không được, trước kia đệ muốn thứ gì huynh cũng cho đệ mà.” Tinh tế nhìn lại, hắc y nam tử trên khuôn mặt có nhiều phần trẻ con.
“Mỵ nhi đã chết.” Muốn rút lại ống tay áo lại bị Tang giữ chặt trong tay, y khó mà rút ra.
“Cái gì, cái gì, mỵ nhi sao lại chết ?Huynh xem nàng như bảo bối sao lại để
nàng chết?” Tang không thuận theo kéo lấy ống tay áo, lắc qua lắc lại.
“Chết thì đã chết, đệ mặc kệ nàng ta chết thế nào đi.”Nhíu lông mày.
Đệ đệ song sinh của y sinh không đủ tháng, trí lực thấp so với những người trong Xà Tộc, thường ngày y nuông chiều hắn, nhường nhịn hắn, khiến
tính tình hắn càng ngày càng không xem ai ra gì.
“Ta không tin, huynh nhất định đã giấu mỵ nhi.” Tang không chịu nghe y, buông ra tay liền muốn chạy vào trong động.
“Đứng lại.” Rống to một tiếng, bay đến ngăn Tang ngoài cửa động.
“Hừ, Vương huynh lại lừa đệ, đệ tự mình vào tìm mỵ nhi.” Thét một tiếng,
dùng lực đẩy lấy, đáng tiếc sức yếu như muỗi dù có cố hết sức người kia
một chút cũng không nhúc nhích.
“Mỵ nhi thật đã chết rồi.” Bực mình đến đỉnh đầu cũng sắp bốc khói.
“Nói bậy, mỵ nhi đã chết, vương huynh sao có thể bình tĩnh thế?” Trên dưới đánh giá huynh trưởng, Tang cong môi không tin.
“Này. . . . . .” Nhất thời rơi vào đường cùng, y thật không biết giải thích thế nào mới tốt.
Bọn họ Xà Tộc đến kỳ phát tình, nếu như tìm không được phối ngẫu thích hợp, phát tiết không được dục vọng sung mãn thì khí huyết suy nhược, y
thường thường chọn cách ngủ mê việc này Tang cũng biết.
Hôm nay cho Tang biết mỵ nhi đã chết, đệ đệ sinh đôi lại đang ở đây, thật sự không biết đối phó thế nào.
“Vương huynh thật xấu, đệ muốn trở về nói phụ vương mẫu hậu, nói huynh ức hiếp ta.” Hung hăng trừng mắt, Tang nhận định huynh trưởng lừa mình.
“Tang, mỵ nhi bị một tên loài người ăn.” Bị Tang quấn không có biện pháp y đành phải nói ra sự thật.
Y thật vất vả mới được tự do vài năm, nếu phụ vương mẫu hậu tìm đến sợ
rằng kéo y trở về thứa kế vương vị, y mới không muốn làm Xà Vương, một
chút cũng không muốn.
“Người nào lớn mật dám ăn mỵ nhi hả?” Tang chớp chớp mắt, ngẩng đầu lướt qua nhìn chung quanh trong động.
“Là tộc người bình thường, hắn bị thương ăn nhầm mỵ nhi, ta đã giáo huấn
hắn, đệ không có chuyện trở về đi tránh phụ vương mẫu hậu lo lắng.” Nghĩ đến Quân Bất Phàm còn trong động, y không lịch sự nói lời muốn đuổi
khách.
“Vương huynh, kỳ phát tình của đệ sắp đến, nếu mỵ nhi bị ăn vậy huynh giao người đó cho đệ đi.”
“Không được.” Cự tuyệt triệt để, lạnh lùng đẩy Tang tới chỗ xa.
Quân Bất Phàm thuộc về y, sao có thể tùy tiện giao cho người khác?
Đã đem Quân Bất Phàm xem làm vật sỡ hữu riêng mình, tính chiếm hữu cực
mạnh, cho dù đó là đệ đệ của mình, y cũng không muốn giao, phải biết
rằng bên trong thân Quân Bất Phàm có huyết nhục mỵ nhi Tang không thể
ngăn cản sự cám dỗ đó.
“Vương huynh, cho đệ một lần, cho đệ một lần thôi.”
“Không phải kỳ phát tình của đệ còn chưa đến sao? Thừa dịp khoảng thời gian
này nhanh đi tìm.” Nén bực bội chuyển sang dụ dỗ Tang đang tức giận.
“Không, đệ muốn người đó.” Tang không thấy sắc mặt huynh trưởng đen như đáy nồi, hừ hừ ầm ĩ không thôi.