“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Vừa thẹn vừa giận thật muốn cắn lưỡi tự tử.
Thân đã dơ bẩn bất kể rửa thế nào cũng không sạch, mỗi lần rửa sạch, xà yêu
lại đem uế vật phóng vào trong thân thể hắn. . . . . .
“Được rồi, cho ngươi ăn no cái miệng phía trên, ta tự nhiên sẽ ăn no cái miệng
phía dưới.” Cười to vỗ vỗ mặt hắn, tâm tình chuyển tốt xoay người bay
đi.
Nhìn bóng lưng rời đi, hắn trong lòng mắng cái tên đó ngàn vạn lần──
Xà yêu trừ thích *** loạn ra những việc khác cũng không quá đáng, ít nhất
khi hắn đói còn chịu ra ngoài tìm thức ăn cho hắn, đây cũng là chuyện
ngoài dự đoán của hắn.
Hắn đang suy nghĩ, nếu hắn không ăn hết mỵ nhi, tất cả có phải sẽ không xảy ra. . . . . .
Vừa đói vừa ngủ hắn đánh ngáp, nhắm mắt lại mới nằm xuống lại cảm giác được có người bên cạnh đẩy hắn, hắn muốn ngủ cũng không được, bực bội không
chịu mở mắt.
“Ê, tỉnh đi.” Bên tai truyền tới tiếng gọi, càng gọi càng lớn tiếng ép hắn không thể không tỉnh.
“Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại về rồi?” Mở hé hai mắt, phát hiện người trước mắt lại là…….hắn kinh ngạc.
Thời gian chỉ trong chớp mắt, y sao lại thay một thân áo đen trở về, chẳng lẽ sợ hắn chạy trốn sao?
“Ta tên là Tang, ngươi tên là gì?” Sờ mó mái tóc dài đen bóng, Tang hai mắt tràn đầy tò mò.
“Ngươi không phải là……!” Hắn ngạc nhiên phát hiện hắc y nam tử trước mắt có
đều khác lạ, nhưng lại có dung mạo như đúc người kia.
“Là ca ca ta, ta là đệ đệ.” Tang cười hì hì ngồi bên cạnh hắn, tiếng cười như trẻ con chứ không lạnh như băng.
“Ngươi cũng là xà yêu.” Đánh giá người Tang, trong mắt hắn trừ kinh ngạc ra một chút sợ hãi cũng không có.
Nếu như nói người kia là băng, vậy Tang trước mắt chính là hỏa, hắn cười vô cùng xán lạn thật khó tin Tang cũng là xà yêu.
“Đúng nha, đúng nha, ta cùng ca ca là anh em song sinh, nhưng giữa mi tâm ta
có thêm nốt rùi son.” Chỉ chỉ mi tâm của mình, Tang cười vui vẻ.
“Ngươi đến đây làm gì?” Ý thức đối phương là xà yêu, hắn trong lòng mang theo phòng bị.
“Đến đây xem ngươi đấy, ca ca nói ngươi ăn mỵ nhi, có phải không?” Hai bàn
tay đỡ lấy má, tròng mắt Tang trong suốt như vũng nước trong.
“. . . . . . Đúng vậy, là ta ăn, nhưng ta không phải cố ý ăn nàng.” Nếu như
thời gian có thể quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không ăn ngân hoàn xà.
“Ơ, ơ, ăn thì ăn, không sao cả, ca ca quá nhỏ mọn.” Lắc lắc tay, Tang cười ôn nhu vô hại.
“Ngươi. . . . . .” Ngơ ngác thất thần không nghĩ xà yêu lại có nụ cười xán lạn thế này, ít nhất không phải cười lạnh.
“Ta không giống ca ca, ngươi có muốn đi với ta?” Đột nhiên, Tang bắt lấy tay hắn hỏi
“Đi cùng ngươi?” Quân Bất Phàm trợn to hai mắt, hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, đưa ngươi rời khỏi đây.” Nắm lấy cánh tay hắn, Tang tựa như hài tử không lớn, khiến người yêu thương.
“Được.” Quân Bất Phàm không chút do dự gật đầu.
Mừng rỡ mong đợi, không nghĩ Tang sẽ chủ động nói đưa hắn đi, nghĩ đến người dục vọng kinh khủng kia một khắc hắn cũng không muốn ở lại đây.
“Không tốt, ca ca trở về, ba ngày sau ta lại đến tìm ngươi.” Tang mới đưa tay
đỡ hắn lại đột nhiên buông tay, nhanh chân chạy trốn.