Nửa đêm một cổ nóng bức từ trong lòng tràn ra tứ chi, nóng dữ dội khiến
hắn nằm bất an, mồ hôi hột to như hạt đậu rơi xuống thấm ướt hơn phân
nửa mặt đất.
Ngọn lửa dục vọng quấn quít lấy hắn, miệng khô lưỡi
khô hắn thật chịu không nổi, ngồi dậy ba bước thành hai bước đi tới bàn
uống ngụm nước trà, ngưỡng đầu để nước tràn xuống bụng.
“Hô. . . . . .”
Nhưng uống cạn một chén trà nguội xuống bụng vẫn không giải quyết vấn đề, bên trong thân thể vẫn còn ngọn lửa hừng hực, cảm giác quen thuộc làm hắn
nhớ lại trong sơn động xà yêu biểu tình lạ thường.
Thì ra tư vị phát tình khó chịu đến thế, khó trách y thích quấn hắn. . . . . .
Hai mắt không ý thức nhìn quanh bốn phía, cả bên trong cung điện trừ hoàng
thượng đang nằm trên long sàn, ngoài ra không có những người khác, mặt
hồng tai đỏ hắn cởi áo nằm về chỗ cũ.
“Quân ái khanh, ngươi không thoải mái sao?”Hoàng thượng đáng lý đang ngủ say lúc này lại lấy tay
gối đầu, nửa ngửa nhìn về hướng hắn, trong con ngươi mực sắc lấp lánh
lam quang sâu kín.
“Hoàng thượng, thần chẳng qua hơi nóng mà thôi.” Kéo căng da đầu trả lời một câu, mồ hôi không ngừng rơi xuống.
Gì chẳng qua hơi nóng, rõ ràng rất nóng rất nóng, đỉnh đầu sắp bốc khói
đến nơi nhưng hắn không dám nói chỉ hy vọng trời mau sáng.
“Nếu nóng thì thoát xiêm y đi.” Mâu quang thuận theo vạt áo mở rộng nhìn xuống dưới, hoàng thượng cười tà liếm liếm khóe môi.
Để xem có thể nhịn bao lâu, xem ra thân thể bị y dạy dỗ tốt lắm, chỉ nằm bên cạnh đã có phản ứng.
Ngay cả thân thể hắn cũng nhận ra y, hắn lại ngốc nhìn không ra, thật là thú vị.
“. . . . . . Không cần, thần có thể bị …….” Không ngừng thở gấp, trước mắt đột nhiên trở nên mơ màng, ngay cả hình dạng hoàng thượng cũng nhìn
không rõ.
“Ngươi sẽ không bị phong hàn chứ?” Hoàng thượng ngồi dậy, cười nhạt đưa tay kéo hắn.
“Hoàng thượng, thần thật không sao hết.” Giống như chạm phải vật nóng, hắn
vung mở tay hoàng thượng, chạy trối chết trốn sang nơi khác.
Vừa
chạy đi áo choàng đen bị mồ hôi bị thấm ướt rơi trên mặt đất, ngồi trên
mặt đất lạnh lùng, hắn nửa thân trần ***g ngực lồ lồ, ngượng ngùng không thôi.
“Thật không sao?” Hoàng thượng cũng không vì hành động làm càn của hắn mà giận.
“Thật không sao mà, hoàng thượng xin ngài ngủ đi.” Quay trở lại …miễn cưỡng
cười, khi hắn thấy hoàng thượng mặt mang theo ý cười, thiếu chút tự cắn
đầu lưỡi mình.
Đôi mắt rồng anh tuấn xếch lên, có chút giống mắt
phượng, không biết có phải do ánh trăng bên ngoài, khuôn mặt hoàng
thượng lại biến trở nên trong suốt còn có nhàn nhạt bạch quang.
Hắn sao cứ cảm thấy hoàng thượng giống xà yêu đáng sợ?
Xoa xoa hai mắt lại phát hiện hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, trong lòng thầm nguyền rủa một tiếng.
Tất cả đều tại xà yêu đáng chết, hại hắn biến thành bộ dạng hiện tại!
“Vậy trẫm ngủ đây.” Hoàng thượng nhếch môi, nằm ngang chết dí trên long sàng không tiếp tục dây dưa với hắn.
Nhìn hoàng thượng nằm xuống, hắn không nhịn được lại nuốt nước miếng, nếu
không ngủ chỉ sợ bản thân thất thần làm ra chuyện khác người, vậy thì
phiền phức lớn.
Gục xuống bàn nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy
sương mù nhẹ nhàng bao quanh thân thể, sau đó rơi vào vòng ôm lạnh như
băng, giảm bớt ít cảm giác nóng bức trong người, hắn cũng quên vùng vẫy.
“Thật bướng bỉnh, cứ không muốn nhích tới gần ta sao?” Hoàng thượng người mặc hoàng bào kéo hắn thật chặt ôm vào lòng, nhẹ nhàng sờ mó sống lưng hắn.
“. . . . . .” Quân Bất Phàm không an phận vặn vẹo, tìm tư thế thoải mái ngủ sâu.
Nằm phía dưới hoàng thượng lộ ra ***g ngực màu đỏ, dưới ánh trăng chiếu rọi xuống trên dưới phập phồng, ngay cả quần bị xé ra cũng không biết, hô
hấp nóng bỏng.
“Rất nóng sao? Phát tình là thế, ngươi bây giờ hiểu nổi khổ của ta chưa.”
Vuốt nhẹ làn da màu mật mong, hoàng thượng lần nữa ngẩng cao đầu, lần này
khôi phục lại dung mạo yêu dị, một đôi mắt xà lấp lánh kim sắc nheo lại
thành một đường.