“Thiên hạ có chuyện gì mà ta không biết, ngươi bày mưu giết phụ mẫu hay
ca ca ngươi ta không quản nhưng ngươi tổn thương đến hắn thì không
được.” Quân Bất Phàm thấy đôi mắt xà tràn đầy sát khí, mái tóc dài đen
tuyền nhẹ nhàng lay động.
“Đừng giận” Quân Bất Phàm trong trí óc lập tức di động hiện ra bộ dạng lúc y nổi giận, lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải hoàng thượng!” Lãnh Phong cũng phát hiện sự khác thường.
“Ta đương nhiên không phải, hoàng thượng đã sớm đã bị ngươi độc chết rồi.”
Lạnh lùng cười cầm bàn tay Quân Bất Phàm, cơn giận mới miễn cưỡng tiêu
tan.
Ở trong lòng thầm so Lãnh Phong cùng Quân Bất Phàm, Lãnh
Phong ngay cả đầu ngón út cũng thua Quân Bất Phàm, người gì đâu mà hèn
hạ vô sỉ, thật làm nhục nhã nhân tộc!
“Hoàng thượng thật sự do
ngươi hại chết ? !” Quân Bất Phàm không thể ngồi yên, kéo vạt áo Lãnh
Phong, hai mắt đỏ ngầu lớn tiếng chất vấn hắn.
Nếu lúc trước còn
bán tín bán nghi, hôm nay hắn đã tin hơn phân nửa, mắt thấy đứa bé bên
cạnh mình từ nhỏ đến lớn sa đọa thành thế này, thật tổn thương tim hắn
mà.
“Đúng, là ta đấy, cùng một mẹ sinh ra dựa vào cớ gì ta ăn gió ngủ ngoài trời còn hắn ngồi hưởng thiên hạ!” Lãnh Phong kích động gầm
thét.
“Thật buồn cười, cho dù mẹ ngươi là thái hậu nhưng cha
ngươi không phải hoàng thượng, ngươi dựa vào cái gì tranh ngôi vị hoàng
đế hả?” Một chân dẫm lên sống lưng Lãnh Phong, dùng sức đạp đến chỉ đến
khi nghe thanh âm xương ranh rách mới buông chân ra.
“Lãnh Phong, trước kia ngươi không phải như vậy !” Lắc đầu không muốn nhìn Lãnh Phong, Quân Bất Phàm mặt tràn đầy đau đớn.
“Người sẽ thay đổi, tướng quân không phải người cũng đã thay đổi sao?” Lãnh Phong nhìn chằm chằm cổ hắn cười theo ý khác.
Thuận theo ánh mắt Lãnh Phong, hắn cúi đầu xuống nhìn xuống.
Mặc dù hắn nhìn không thấy nhưng hắn biết trên cổ nhất định có vết tích nên mới bị Lãnh Phong thấy được. . . . . .
“Tướng quân là ngũ thập bộ tiếu nhất bách bộ, ngài mời đến vị cao thủ kia thật không tầm thường, không chỉ thân thủ cao cường ngay cả công phu trên
giường lại càng cao hơn.” Lãnh Phong không quên khó xử bọn họ.
“Ngươi đúng đến chết cũng không biết hối cải, lúc đó ta thật không nên chứa
chấp ngươi.” Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Quân Bất Phàm chuyển động chân.
Hắn cũng có đáy tuyến của mình mà Lãnh Phong đã đụng phải cấm kỵ của hắn,
huống chi hắn làm ra chuyện tày trời giết vua, hắn muốn cứu cũng cứu
không được.
“Không cần nói với hắn, hắn đã thừa nhận, tiếp theo để ta xử hắn.” Ngay cả y đứng một bên cũng không kiên nhẫn đạp mạnh chân.
“Hãy để hắn được toàn thây.” Quân Bất Phàm nhắm lại hai mắt, nước mắt ngăn
không được vọt ra ngoài, thấm ướt hơn phân nửa vạt áo.
Chuyện sau đó y theo lời Quân Bất Phàm để Lãnh Phong được toàn thây, rồi hạ chỉ
nói rõ Lãnh Phong mưu nghịch, Thái hậu biết mọi chuyện đã xảy ra cũng
được mời đến lãnh cung.
Vốn định đuổi tận giết tuyệt không chừa
hậu hoạn nhưng Quân Bất Phàm ngăn cản y, dù sao thái hậu cũng là chi mẫu một quốc, tất cả chỉ do Lãnh Phong xui khiến mới nhất thời hồ đồ làm
sai chuyện.
……….
Trong đại điện, một thân long bào tơ vàng ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, chán muốn chết nghe chúng đại thần bẩm
tấu, không nhịn được ngáp mấy cái.
“. . . . . . Hoàng thượng, đây là ý gì?” Quân Bất Phàm liều lĩnh xông vào trong cung, lại phát hiện
điện bên trong có không ít đại thần, lập tức sửa miệng.
“Tất cả các người lui ra đi.” Mỉm cười vẫy vẫy tay, khuôn mặt thoáng vẻ mệt mỏi.
Nhìn các vị đại thần từ từ đi ngang qua mình rơi khỏi, hắn khẩn cấp chạy đến trên điện, trừng mắt người đang cười.
“Thu hồi đi, ta sẽ không làm Vương gia gì đó.” Đem thánh chỉ nện vào người
y, Quân Bất Phàm hoàn toàn khống chế không được cơn giận của mình.
Sáng sớm mới rời giường đã nhận được thánh chỉ, hắn còn cho rằng biên cương xảy ra chuyện gì, ai ngờ lại được phong thành Vương.
Hắn vừa khác họ lại không lập công lớn trên người, sao có thể phong hắn làm Vương, thật quá làm càn!
Cho nên hắn ngay cả xiêm y cũng không kịp thay liền xông vào trong cung,
muốn y nhanh chóng thu hồi mệnh lệnh không muốn vì chuyện nhỏ này mà ầm ĩ lớn.
“Ngươi không muốn làm Vương gia vậy muốn làm gì? Vậy hoàng
hậu thế nào?” Một khuôn mặt bình tĩnh không sóng, nắm lấy tay hắn hỏi.
“Hoàng. . . . . . Hoàng hậu. . . . . . Ta gì cũng không muốn làm!” Thật muốn hộc máu.
“Ngươi xác định buổi tối cũng không làm?” Cười tà ác, không chút hoang mang đắc ý trả lời câu hỏi hắn.