“Hoàng thượng, Quân tướng quân tấn kiến.”Trong lúc suy tư, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thái giám.
“Mau truyền, mau truyền.”Y vừa kinh ngạc vừa vui vẻ đứng khỏi ghế, sững sờ nhìn cửa điện, đôi mắt xà lấp lánh tia sáng kỳ lạ.
Lúc đó y mềm lòng mới đồng ý cho Quân Bất Phàm mang binh xuất chinh, đi một cái là ba tháng thật là chậm chết y.
“Hoàng thượng, .”Mặc dù biết rõ người trước mắt là Sân, Quân Bất Phàm vẫn theo lễ quỳ xuống.
“Mau đứng lên, giữa ta và ngươi còn cần lễ nghi sao?”Sân nhanh chóng nhảy qua bàn rồng bước nhanh đến đỡ hắn đứng lên.
“Tạ hoàng thượng.”Đứng thẳng sống lưng, Quân Bất Phàm hai mắt lóe ra ánh
sáng như sao, vóc dáng phong thần như ngọc làm Sân say mê không thôi.
“Ngươi nhìn ngươi xem gầy quá, da cũng bị nắng phơi đến đen.”Sờ khuôn mặt gầy gò, Sân không vui nhíu mày.
“Ta đi hành quân đánh giặc chứ không phải du sơn ngoạn thủy đương nhiên
phải đen chút ít.”Vẫn chưa quen tiếp xúc thân mật, Quân Bất Phàm không
được tự nhiên lui ra sau một bước.
“Để ta nhìn xem có phải toàn thân cũng vậy”Sắc tâm trỗi dậy, bàn tay Sân bắt đầu không theo quy cũ.
“Nơi này là đại điện………”Mặt đỏ ửng, Quân Bất Phàm vừa thẹn vừa giận đẩy y.
Kể từ lần làm chuyện hoang đường tại đại điện ba năm trước, hắn trong lòng luôn có chướng ngại không muốn Sân đụng hắn ở đây.
“Vậy chúng ta vào trong đi.”Sân không phục vẻ mặt tuấn mỹ cười vô cùng ái muội.
Bắt đầu từ ngày Quân Bất Phàm rời đi y luôn sống cuộc sống cấm dục, bây giờ người yêu đứng trước mặt y làm sao nhịn nỗi, hận được lập tức dùng
thanh kiếm sắc cảm nhận khoảnh khoắc tiêu hồn.
“Ngươi sao lại gấp gáp thế chứ?Chẳng lẽ ba ngàn giai lệ trong cung còn không đủ để ngươi
sủng hạnh?”Quân Bất Phàm trừng lớn mắt nhìn y nôn nóng.
“Ta không cần những nữ nhân kia, ta chỉ cần ngươi thôi.”Chôn đầu vào cổ hắn, rải
liên tiếp nhiều nụ hôn nóng làm hại Quân Bất Phàm hai chân mềm nhũn
thiếu chút ngã trên mặt đất.
Y không chỉ muốn hắn còn muốn hắn sinh con cho mình, cho dù nữ nhi cũng được chỉ cần hắn chịu sinh là y vui rồi.
“Nhẹ thôi, đừng để người ta thấy.”Dục vọng bị Sân khơi dậy, thân thể đã quen y tiếp xúc hắn không muốn che giấu nửa, dùng ngón tay chỉ thiên điện.
Lần này kịp trở về vì kỳ phát tình sắp đến, không nghĩ đến lại nhìn thấy
Sân sắc mặt phủ đầy sắc dục cứ như cấm dục nhiều năm, rõ ràng trước khi
rời kinh bọn họ đêm đêm thừa hoan, hắn thật ghen tỵ với thể lực tốt của
Sân, mỗi lần đều làm đến hắn cầu xin tha thứ mới hài lòng buông tha hắn.
Ba năm qua, Sân tốt với hắn không biết dùng lời gì để diễn tả, ngoại trừ
đòi hỏi quá nhiều ra thật ra y là một hoàng đế tốt, muốn tìm một lỗi
cũng không có.
“Phàm Phàm, ngươi thật tốt với ta.”Bất ngờ ôm
ngang hắn, ba bước thành hai bước đi vào thiên điện trống rỗng, đặt tại
trên tường cuồng hôn.
Quân Bất Phàm thay đổi y đương nhiên biết,
quả nhiên liệt lang sợ triền lang, y dùng kế sách mềm mỏng lập tức có
tác dụng, Quân Bất Phàm chẳng những không kháng cự y, đôi khi còn chìu
theo ý y.
“Ô……….”Miệng bị phong tỏa không một khe hở, hít thở đều là khí lạnh trên người Sân.
Lưỡi xà mảnh mai không ngừng khuấy động trong miệng hắn, vừa hôn vừa liếm mút lấy mỗi một nơi, ngay cả răng cũng không bỏ qua.
“Phàm, sinh con cho ta đi.”Một hồi lâu Sân mới rời khỏi hắn.