Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 2: Chương 2: Cuộc tái ngộ như sấm sét giữa trời quang 2




“Cậu… cậu… đừng có tới đây!”

Phan Tuấn Vỹ thấy trên mặt Âu Dương Đạo Đức hiện lên nụ cười *** tà mà anh vẫn thấy trong các cơn ác mộng hằng đêm, nhất thời sợ đến liên tiếp bước lùi ba bước.

“Tôi… tôi sẽ không gả Mỹ Mỹ cho cậu đâu… Cậu… cậu đừng có hòng…”

“Cưng sẽ đồng ý, nếu như cưng không muốn Mỹ Mỹ biết chuyện cái lần đó…”

“Không được nói nữa! Tôi… tôi đồng ý, cái gì cũng đồng ý…”

Ô… nếu để con gái biết mình chẳng biết liêm sỉ đạt được cao trào trong tay một người đàn ông, anh thà chết còn hơn!

“Nai con, đến đây.”

Âu Dương Đạo Đức dùng đôi mắt thuôn dài đầy dã tính nhìn thẳng vào anh.

“Không… tôi… tôi…”

Không thèm! Ai là nai con của mi a, ta ngu hay sao mà tự chui đầu vào lưới, chết cũng không thèm! Nhưng chết tiệt thật, sao mình không có đủ dũng khí để nói thành lời…

“Đến đây! Đừng để ta nói lần thứ hai.”

Phan Tuấn Vỹ nhận ra sự lãnh liệt trong lời nói của hắn ta, không khỏi rùng mình, hai chân không tự chủ hướng về phía hắn.

Âu Dương Đạo Đức một tay kéo mạnh nai con vào lòng, nắm tóc anh giật mạnh về sau

“A! Đau quá… đau quá ”

Phan Tuấn Vỹ đau đến rơi nước mắt.

“Vĩnh viễn đừng bao giờ khiêu chiến sức nhẫn nại của ta! Tính nhẫn nại của ta ít lắm… rất ít…”

Âu Dương Đạo Đức vươn đầu lưỡi, tấn công phía sau tai của nai con, không may đó lại là nhược điểm trí mạng của anh.

“A… Ân ân… A… cứu… mạng…”

Phan Tuấn Vỹ bị liếm một cái toàn thân đã xụi lơ, anh thấy tứ chi mình từ trên xuống dưới hoàn toàn mềm nhũn, nhưng có một chỗ lại cứng ngạnh đến chết người! Chết tiệt, anh kết hôn đã hơn mười lăm năm, sao lại không biết mình có một chỗ mẫn cảm chết người đến thế này?

Âu Dương Đạo Đức vươn một tay mở cúc áo sơ mi của anh, ngón tay tàn nhẫn lần ngay được một đầu nhũ màu nâu nhạt xinh xắn, liền dùng sức véo mạnh một cái

“A ”

Một đạo bạch quang lóe lên trước mắt, Phan Tuấn Vỹ sung sướng đến run rẩy toàn thân…

“Sướng không? Ta thấy cưng sắp nhịn không được rồi, kiên nhẫn cho ta, không được sự cho phép của ta mà cưng dám bắn ra, thì trinh tiết bên dưới của cưng hôm nay khó giữ được đó…”

Phan Tuấn Vỹ thiếu tí nữa bị dọa chết, hai tay phản xạ che cái mông của mình.

“Yên tâm, chưa đến lúc, ngày hôm nay cưng dùng miệng hút ra trước cho ta đi.”

Giọng nói bình thản của Âu Dương Đạo Đức tựa như hất một cốc nước lạnh vào mặt nai con.

“Hút… hút ra…?”

Không… không được… chỉ cần tưởng tượng anh cũng đã đổ mồ hôi lạnh rồi, vạn nhất để ‘cái kia’ cắm và miệng mình thật, anh nhất định là buồn nôn đến ụa ra mất!

“Nhanh lên đi! Nếu cưng để ta mất nhẫn nại, ta sẽ trực tiếp thượng cưng đó!”

“Đừng mà! Được… được rồi… tôi… tôi hút là được…”

Nước mắt khuất phục đảo quanh viền mắt anh, Phan Tuấn Vỹ đã sớm đem mười tám đời tổ tông của hắn ra mắng đến mấy lần.

Ngươi là đồ cầm thú! Tiếc cho cha mẹ ngươi còn đặt cho ngươi một cái tên chính khí đứng đắn đến thế Âu Dương ‘Đạo Đức’. Ta khinh! Ta xem ra tên ngươi gọi là Âu Dương ‘Vô Sỉ’ mới đúng! Nhưng nghĩ lại, mình cũng chẳng hơn gì, Phan ‘Tuấn Vỹ’, ô… anh chẳng có một tí nào dính dáng đến “Anh hùng tuấn vỹ’ hết.

Hừ, coi như ta xui mới gặp cái tên đại ma đầu như ngươi! Phan Tuấn Vỹ bất đắc dĩ quỳ xuống, đưa tay cởi cái quần xịp của hắn ra, ngay tức khắc đã bị vật khổng lồ từ bên trong nảy ra bật trúng mặt!

Thật… thật bự! Phan Tuấn Vỹ chưa có từng gặp qua nam căn nào lớn như vậy, lại thô như thế, nghĩ đến làm anh rợn hết cả người, đem cái của dọa chết người đó cắm vào trong thân thể, hẳn là anh sẽ đi đời nhà ma chứ còn gì nữa? Ô… xem ra mình nên biết điều chút, thà giúp hắn hút ra còn tốt hơn.

Đáng ghét, anh đến từng này tuổi còn chưa có kinh nghiệm khẩu giao, đừng nói là giúp người ta hút ra, ngay cả kinh nghiệm được người ta hút cũng chẳng có. Ô… nghĩ đến lần ‘ngậm’ đầu tiên của mình lại là dâng hiến cho một tay đàn ông đáng ghét, anh đã muốn khóc rồi.

Trong lòng tuy rằng ngàn lần không muốn, nhưng thân thể lại phản ứng không chậm chạp, Phan Tuấn Vỹ viền mắt rưng rưng cúi đầu, chậm rãi đưa phần đầu tiến vào miệng…

“Chuyển động đầu lưỡi, đúng, lại nhẹ nhàng hút một chút, nga… nga… giỏi lắm… cưng đúng là có tư chất đó, dạy một lần là biết, tốt, để thưởng cho cưng, sau khi kết hôn, sáng sáng ta sẽ cho cưng uống ‘sữa đậu nành’ của ta, đảm bảo cả ngày cưng đều tràn trề sinh lực, thần thanh khí sảng.”

Sau khi kết hôn? Mỗi ngày? Sữa đậu nành?

Đừng mà! Phan Tuấn Vỹ muốn nói vài câu phản đối sự tàn nhẫn vô nhân đạo của cái ‘kế hoạch bữa sáng’ đó, nhưng cái miệng vừa mở một chút, cái kia lập tức tận dụng thời cơ, tựa như một con rắn không hề biết tiết tháo, chạy sâu vào trong tận yết hầu của anh, nghẹn đến mức anh rơi cả nước mắt, nước miếng chảy ròng ròng, thiếu chút nữa hít thở không thông mà chết.

Ô… cái tên đại ác ma này!

“Nga… nai con… hút mạnh nữa lên… Cáp a… sướng quá… đúng… là như thế… A a… ta… ta muốn bắn ra rồi”

Âu Dương Đạo Đức dùng hai tay vò chặt mái tóc của nai con, điên cuồng chạy trong vòm miệng nóng ấm mà ẩm ướt. Chỉ chốc lát sau, cả người hắn căng lên, đem một lô ‘sữa đậu nành’ bắn mạnh vào khoang miệng ấm nóng của nai con

“Không được phép nhổ ra! Nuốt hết không chừa một giọt cho ta!”

Phan Tuấn Vỹ bị hắn ta quát lớn tiếng đến thế, sợ đến không cẩn thận nuốt ực toàn bộ dịch thể tanh nồng qua cổ họng.

Ụa! Anh vừa nuốt, vậy mà anh vừa nuốt cái thứ của tên ác ma đó?

Ô… anh không muốn sống nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.