CHƯƠNG 15
“Trời ạ! Ngươi thẳng thắn biến thành người đi! Biến thành dễ nhìn lão tử còn có thể tùy ngươi cắn a! Thế nhưng nhân thú, nhân thú. . . . . Lão tử thực sự không được. . . . .” Quý Lạc vẻ mặt như sắp chịu thống khổ chà đạp.
Phỉ Ngâm Mặc xử lý một ngao khuyển, quay đầu lại nghe được chính là câu này.
Cái tên tiểu tao hóa! Hiện tại còn có thể nghĩ đến nhân thú! Phỉ Ngâm Mặc dở khóc dở cười, đang chuẩn bị đi tới hỗ trợ.
Đột nhiên, một miếng thịt to hướng ra xa ném tới. Tạo nên đường cong parabol hoàn mỹ!
“Honey ~ qua bên kia! Thịt thịt ở nơi nào! Quý Lạc cầm lấy mấy khối thịt bò đã chín, dùng toàn lực ném qua.
Con khuyển theo sát phía sau tốc độ rõ ràng đã chậm lại một chút, con mắt dã lang nhìn nhìn Quý Lạc, vừa nhìn nửa tảng thịt bò nướng đang tỏa ra hương thơm bốn phía. Cuối cùng, quất đuôi, chạy về phía miếng đồ ăn kia.
“Hắc hắc, ta đã nói mà, theo lão tử chạy như vậy nửa ngày, không đói bụng mới là lạ!” Quý Lạc làm mặt quỷ, nhắm hướng con vật vừa chạy giơ ra ngón giữa.
“Hành động không tồi!” Phỉ Ngâm Mặc khóe miệng câu dẫn ra một vòng cung.
Quý Lạc rõ ràng sửng sốt, sau mới nuốt nuốt nước bọt, quay đầu qua bên kia, không nói gì.
“Sao vậy? Bị ta dọa rồi sao?” Thanh âm có điểm lạnh, Phỉ Ngâm Mặc nheo mắt, trong lòng có chút không vui.
Quý Lạc xấu hổ tới gần, không được tự nhiên ôm lấy Phỉ Ngâm Mặc cọ cọ, vành tai nhỏ nhắn hồng lên.
“Shit, sao lại cứng rồi!”
“Kháo! Đều là ngươi mê hoặc lão tử nữa! Không có việc gì lại vấy đầy tiên huyết, thật giống như Tu La, khiến kão tử nhìn mà hưng phấn a!” Quý Lạc ôm lấy cổ hắn, lớn tiếng cãi lại.
“. . . . .Câm miệng.”
Lực lượng tiếp viện cuối cùng cũng tới.
Cánh quạt của phi cơ trực thăng trên không trung xoay tròn, đất cát cuộn tung.
Biệt thự Thương Thiếu Hoa bị đèn chiếu rọi chói mắt. Một đám người mặc trang phục cảnh sát hành động chuyên dụng, mặt cũng che kín, tay cầm súng tiểu liên từ trên trực thăng đáp xuống, đem nơi này bao vây xung quanh.
“Đã khiến cậu chịu khổ!” Tổ trưởng đi đến trước mặt Phỉ Ngâm Mặc, “Cục trưởng nói cậu có thể nghỉ ngơi rồi, hảo hảo hưởng thụ một chút.”
“Nga, lão nhân rút cuộc cũng thôi ngược đãi nhân viên rồi a?” Phỉ Ngâm Mặc chỉ chỉ mấy hài tử, “Nhân chứng.”
“Các ngươi làm rất tốt, vừa nãy An Ấp cũng đem tài liệu về vụ giao dịch thuốc phiện của Thương Thiếu Hoa fax về.” Cấp trên muốn vỗ vai Phỉ Ngâm Mặc, nhưng xấu hổ phát hiện vai đối phương tựa hồ bị chó cắn một ngụm, “Gọi quân y xử lý đi.”
“Hừ, ta chỉ tín nhiệm ‘Tu’. Nhưng hắn bị các ngươi đá đi rồi!” Phỉ Ngâm Mặc không để cho thủ trưởng chút mặt mũi nào, hừ lạnh, “So với gọi tên lang băm kia, chi bằng để Lan biến thái!”. . . . .ít nhất. . . . .Lan kia cũng là bạn học của hắn.
“Tới đây!” Phỉ Ngâm Mặc hướng Quý Lạc hất cằm ra lệnh.
“Được được!” Quý Lạc hấp tấp chạy đến, răng nanh ẩn hiện, cười đến câu nhân, “Muốn cùng ta hẹn hò?”
“Đúng.” Phỉ Ngâm Mặc cắn răng. Hẹn cái đầu ngươi, không nhìn thấy hắn bị cắn thành như vậy?!
“Ngao ngao, đi đâu a?”
“Nhà ngươi!”
*****
Hé ra trên chiếc giường lớn trắng như tuyết.
Chăn hở một góc nhỏ, lộ ra cẳng chân thon dài, đường cong hoàn mỹ, tràn ngập mỹ cảm cùng sức lực kinh người, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật. Một cái chân khác nhỏ dài trắng muốt đang áp lên cái chân kia, chân nhỏ hướng vào trong câu dẫn, tựa hồ muốn giao triền cùng một chỗ.
“Đợi chút!” Thanh âm lười biếng ra lệnh.
Thiếu niên nhắm chặt mắt, chun mũi, không hề động. Dương quang nhẹ chiếu vào, còn thấy rõ trên gương mặt khả ái lông mao nhỏ mềm mại.
Người nọ chân giật giật, đá thiếu niên một phát, có chút không kiên nhẫn. Thiếu niên kia vẫn không muốn động.
“Phịch!” Người nọ hiển nhiên cảm thấy phiền, một cước đạp trúng.
“A a a ——” Thiếu niên vội vàng nắm chăn, nhưng chính là không thoát được số phận bị chổng vó, chật vật như con rùa lật mai té trên mặt đất. Quý Lạc nhảy dựng lên, mắt mèo hung ác độc địa, đối người trên giường nhe răng: “Sao lại đá lão tử a! Rất đau đó!”
“Ngươi đè lên ta.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng nói.
“Ngươi, ngươi ngươi ———- đây là phòng lão tử, là giường lão tử!” Quý Lạc bạo phát, căm giận trừng đối phương, cánh tay vung loạn, “Lão tử muốn ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó!”
“Là ngươi muốn ta tới nhà ngươi.” Phỉ Ngâm Mặc khiêu mi, lời lẽ thẳng thừng. Tóc đen có chút rối loạn, làm cho hắn mang vẻ biếng nhác thích thú, phảng phất giống như loài hoa ‘tây phủ hải đường’ lúc hoàng hôn. Thân thể xích lõa hoàn mỹ như pho tượng chỉ dùng một chiếc khăn tắm buộc hờ bên hông, trên ngực băng bó từng mảng vải gạc màu xanh nhạt, toát ra kiểu thần thái vừa cự tuyệt vừa nghênh đón, gợi cảm vạn phần.
“Mẹ nó! Lão tử muốn ngươi tới nhà của ta—— là tới để cùng ta làm làm ân ái!” Quý Lạc phẫn nộ vò tóc, sắc hổ phách trong mắt giống như loài mèo dựng thẳng lên, ngón trỏ chỉ nam nhân trên giường, “Ngươi ư! ! Cho dù không làm! Còn mỗi ngày ngủ ở trên giường của ta—— cùng lão tử ngủ chung giường!”
“Nhà ngươi chỉ có một cái giường.” Phỉ Ngâm Mặc cười nhạt, “Đương nhiên, ngươi có thể ngủ dưới đất.”
“Kháo a, đây đều không phải vấn đề giường gối!” Quý Lạc lung tung vò đầu, chân nhỏ trên mặt đất đi tới đi lui, mắt mèo thật to tràn đầy lửa giận thất bại,”——Là.Ngươi.Ngày.Ngày.Ngủ.Lõa!”
“Ngủ lõa?” Phỉ Ngâm Mặc thờ ơ, không đếm xỉa tới nói, “Nga,đây là thói quen của ta!”
“Thói quen? ! Con mẹ nó thói quen! Vì nó mà lão tử máu mũi chảy mấy lần, suýt nữa đổ máu mà chết, ngươi có biết hay không hả! !” Quý Lạc hận không thể nhéo cái lỗ tai Phỉ Ngâm Mặc, ghé vào đó mà rống lớn. . . . .Nhưng hắn không dám.
Từ đêm bắt đầu theo trở về đó, cậu mỗi ngày đều khẩn cấp muốn chết.
Nhất là buổi tối ngày đầu tiên, thấy nam nhân tắm rửa xong đi ra. Vết thương được xử lý đơn giản, mấy cái băng gạc ở trên ngực hiện rõ, có loại mỹ cảm cấm dục. Bọt nước trong suốt theo đường cong khêu gợi ở bụng trượt xuống, da thịt nam nhân quả thật như có hàng trăm tia sáng nhỏ tụ họp phát ra, đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật, mềm nhẵn, trơn bóng như vải sa tanh, cậu nước miếng đều nhanh chóng chảy xuống.
Kết quả————
Tây phủ Hải đường, được coi là «Nàng Quý Phi của muôn Hoa »
Hoa Tây Phủ Hải Đường, chụp vào mùa xuân ở Vườn Thực vật Bắc Kinh-Trung Quốc.