CHƯƠNG 36
Từ bả vai thanh mảnh xuống ***g ngực đã dần mang sắc hồng, từng giọt mồ hôi trong suốt theo trán cậu chảy xuống.
“Hiện tại muốn biết đối phương là ai hay muốn cùng ta tiếp tục đây?”
“Ngươi a!” Quý Lạc một ngụm răng nanh cắn lên cổ Phỉ Ngâm Mặc, “Nói mau, nói xong sẽ làm tiếp!”
Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, hướng điểm đỏ trước ngực đối phương cắn vào.
“A, đau quá! Con mẹ nó . . . . .” Quý Lạc muốn cựa mình quay người nhưng Phỉ Ngâm Mặc đã hung hăng áp chế chân cậu, “Xem ra vẫn là trước hết nên cấp cho ngươi một cái lễ vật đã!”
“Lễ vật? A, ngươi mua quà cho ta!” Mắt mèo bên trong tràn đầy hưng phấn, kết quả nhìn thấy lễ vật đằng sau nhưng . . . . .
Này nguyên bản là một chiếc nhẫn bạch kim.
Chỉ là hiện tại thay đổi giống như chiếc khuyên nhỏ, ở giữa còn có một quả chuông bạc được đặc chế bé xíu, phát ra thanh âm trong trẻo.
“Uy, đừng có giỡn nha! Thứ này, thứ này rất đau đó!” Quý Lạc sợ hãi trốn về phía sau, thân thể ma sát trên ghế sô pha tạo ra tiếng vang nhẹ.
“Ngươi không phải muốn biết người nọ là ai sao?” Phỉ Ngâm Mặc lộ ra dáng cười mê hoặc, “Chỉ cần ngươi đeo nó, ta sẽ nói cho ngươi.”
“. . . . . Vậy, mang lên chứng tỏ ta là tình nhân của ngươi a?”
“Là sủng vật của ta.”
“Gì! Lão tử không cần!” Quý Lạc rống lớn nói, một chân đạp qua.
“Ngươi làm sủng vật rất tốt!” Phỉ Ngâm Mặc cười lạnh một tiếng, nắm lấy mắt cá chân cậu, “Là sủng vật của ta thì có gì không tốt!”
“Không cần! Lão tử rõ ràng là nam nhân của ngươi! Nam nhân!” Quý Lạc thở nhanh, phì phì trừng hắn.
“Muốn làm tình nhân của ta?” Phỉ Ngâm Mặc cười hí mắt, xoa đầu đối phương.
“Này, cái này không phải đã sớm nói với ngươi mà.” Thiếu niên gương mặt hồng hồng, quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt xấu hổ không được tự nhiên. Một lát sau bèn hung hăng quay đầu lại, ôm chặt cổ Phỉ Ngâm Mặc, “Ngươi lúc đó không phản đối! Không cho phép phản đối! Ta nhớ kỹ là không có!”
“Ngươi không phải bảo rằng đó chỉ là tùy tiện nói một chút, rồi với ai cũng đều nói như vậy sao?” Phỉ Ngâm Mặc mỉm cười, đem trán mình áp lên trán đối phương, thẳng thắn nhìn vào sâu trong mắt cậu.
“Đó là, đó là . . . . .” Thiếu niên khuôn mặt đã hồng một mảnh, từ cổ đến mặt, hàng lông mi dài run run lay động, “Con mẹ nó! Được rồi, lão tử bằng mọi giá nói!”
“Ngươi nghe cho kỹ ! Phỉ Ngâm Mặc, ta, Quý Lạc, con mẹ nó yêu ngươi!” Nói xong, cậu chăm chú nhắm mắt lại, hồi hộp cắn môi, bày ra bộ dạng hùng hồn hy sinh.
“Phụt!” Phỉ Ngâm Mặc bật cười.
“Con mẹ nó, lão tử buồn cười đến thế à!” Quý Lạc mở căm giận nói, “Ngươi dám cười nhạo ta! Cút ngay! Lão tử phải mặc quần áo, lão tử muốn ra ngoài tìm dã nam nhân!”
“Ai cho ngươi đi tìm nam nhân khác. Hửm” Phỉ Ngâm Mặc cười nhạt, hung hăng xoa nắn tiểu đệ đệ của cậu.
“Ôi!” Quý Lạc đau đến lạc một nhịp thở, mắng, “Rõ ràng ngươi một mực nhìn lão tử chê cười! Lão tử chỉ biết, ngươi lớn lên gian ác như vậy, trước đây còn là cảnh sát, sao sẽ với loại người như ta cùng một chỗ chứ . . . . . Ngươi là đang đùa giỡn ta, cút ngay!”
“Ngươi là lần thứ hai đuổi ta.” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày, âm trầm cười, “Thực sự là đại nghịch bất đạo!”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!” Quý Lạc có chút sợ hãi, “Lão tử lão tử lão tử không muốn bị người chế giễu nữa thôi. Hanh.”
“Ai nói chê cười ngươi!” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh, cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim huơ huơ trước mặt Quý Lạc, “Thứ này là dấu ấn thuộc về ta, chiếc nhẫn mặt sau còn khắc tên ta và ngươi. Là kêu người đặc biệt khắc riêng.”
Phỉ Ngâm Mặc tà ác cười cười, “Chúng ta hảo hảo ngẫm xem, nên đeo nó trên tiểu đệ đệ của của ngươi, hay là đeo nó lên điểm nhỏ trước ngực này . . . . . Cá nhân ta thấy thích tiểu đệ đệ của ngươi hơn . . . . .”
“Uy uy, không được, nơi đó còn phải đi tiểu, sẽ đau nhức!”
“Nếu vậy, mang nó trên ngực dường như cũng được ha.” Phỉ Ngâm Mặc sờ sờ cằm, thoả mãn cười nói.
“Uy . . . . . cũng không nên . . . . . A . . . . . Đau quá . . . . .” Quý Lạc kêu la. “Phỉ Ngâm Mặc . . . . . ngươi chờ lão tử a, ngày nào đó lão tử phải kiền chết ngươi! Đau, đau quá, đừng kéo . . . . .”