Lúc trên đường đi trở về phòng, Shindou Hikaru bỗng nhớ ra cái gì, quay đầu lại tính hỏi xem Lucas chừng nào thì ăn cơm tối…
Nhưng.
Khi quay đầu lại...
Thân ảnh của Lucas và Itachi hoàn toàn…
Không thấy…
-----
Ở một chiều không gian khác trong kết giới, có hai người đang đứng ngơ ngác...nhìn khắp nơi xung quanh…
Uy!!!
Lucas nhớ rõ...vẫn đang đi chung với nhóm Shindou Hikaru, khi đi qua ngã rẽ hành lan thì... đã tự nhiên xuất hiện ở đây rồi?
Bên cạnh đồng dạng mặt thật âm trầm Itachi, quét mắt khắp xung quanh. “Chân thực chi nhãn” đã mở.
Nơi đây, có trận pháp dịch chuyển đã bị kích phát và kết giới tương đối phức tạp, nhưng người bày ra nó lại không có ác ý gì...bằng không...Lucas và anh, chắc chắn sẽ không nhẹ nhõm, thảnh thơi đến bây giờ.
“ Đây là trận pháp dịch chuyển, có lẽ chúng ta đã xúc động cơ quan nào đó, hoặc có thể bị động được người khác triệu hồi vào trong kết giới này. Nhưng, nếu người này ngay từ đầu có ý định gây bất lợi cho ta… chắc chắn trăm phần trăm chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Itachi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói, anh đánh giá khắp xung quanh, rồi chậm rì rì nói ra suy đoán của mình.
“ Bình thường thì trận pháp và kết giới, đại đa số là có người duy trì và điều khiển, rất ít có ai bị động cài đặt kích phát kết giới, hoặc trận pháp nào đó mà không có mục đích cụ thể…như vậy...là vì cái gì?” Với kiến thức căn bản về trận pháp và kết giới, Lucas cảm thấy hơi nghi ngờ, rồi tự mình lâm vào suy nghĩ.
“ Ha ha ha. Không ngờ đến, thật tình không ngờ đến...Mikoto Otsukinami ta sẽ có thể...đợi được đến ngày hôm nay.” Một giọng nữ nghẹn ngào cất lên làm cho Lucas và Itachi bắt đầu căng thẳng đề phòng.
Trước mặt xuất hiện một cô gái trẻ khoảng 20, 21 tuổi, ăn mặc bộ kimono màu trắng...không, không phải kimono. Nó giống bộ áo mà Fujiwarano Sai mặc, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Shindou Hikaru, chỉ có khác đôi chút ở phần tay áo và ngực áo. Nhìn hoa văn có vẻ phức tạp và cầu kỳ hơn…
Mái tóc màu đen dài, được cột cẩn thận phía sau bằng một sợi dây đỏ khá dài. Màu mắt nàng thiên về màu xanh lục, rất đẹp và ấm áp. Thân hình ảnh mơ hồ trong suốt, có thể kết luận đây là một linh hồn...hoặc nói cho đúng hơn...Đây là một tàn hồn hình dáng con người.
“Ta cũng không phải là cái gì gây bất lợi cho hai vị khách đáng yêu của ta đâu! Thật...” Giọng nàng mới đầu nghe hơi buồn buồn, nhưng như nghĩ đến việc gì đó, ngay lập tức lại thiên hướng mang phong cách trẻ con lại đùa cợt Itachi và Lucas.
“ Mikoto...Mikoto Otsukinami. Cảm giác nghe quen quen…hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?” Itachi tay vuốt cằm lâm vào suy nghĩ rồi tự nói.
“ Mikoto Otsukinami??? Không biết à ~” Lucas cũng gãi đầu, bộ dạng hoàn toàn không quen biết và chưa nghe qua tên đó.
“ Ha ha, kẻ được tuyển trở thành Thiên Chiếu thần dự bị yêu cầu phải có một trong ba món thần khí nơi tay. Nếu muốn thừa kế chức vị Thiên Chiếu thần Amaterasu Oomikami, thì phải thu thập đầy đủ 3 món thần khí và phải vượt qua thử thách của linh hồn Amaterasu Oomikami tiền nhiệm. Như thế, mới có tư cách mang lên cái tên Thiên Chiếu chi thần...mà ta là người nắm giữ thần khí ngọc Yasakani no magatama, khả năng triệu hồi và sai khiến linh hồn...nói thật với hai bạn nhỏ của ta...Yasakani no magatama không đơn giản chỉ là có nhiêu đó năng lực a ~” Mikoto Otsukinami ánh mắt nhìn chăm chú Itachi, nhưng lại như thông qua Itachi hướng về phía ai đó để nói chuyện.
“ Ta đã tính giao cho hậu bối của mình Ngọc Yasakani...nhưng, kẻ phù hợp để giữ nó...thì lại quá yếu đuối, dễ bị lường gạt...kẻ có tâm cơ và trí thông minh...thì lại quá nhiều dã tâm và độc đoán...mà lại Ngọc Yasakani lại thuộc về khống chế linh hồn con người nữa…Haiz...những hậu bối của ta, một người lại tính kế một người. Thậm chí là ta...bọn chúng cũng hợp nhau tính kế...thật ngu ngốc. So với bọn chúng, những kẻ ăn cơm còn ít hơn ta ăn muối, làm sao...có thể tính kế được ta. Chúng tự sinh để rồi tự diệt, đến cuối cùng...chỉ còn mình ta...một tàn hồn khiếm khuyết ở lại trông coi Ngọc Yasakani...tìm kiếm người kế vị Thiên Chiếu thần đời tiếp theo…” Vẫn vừa đi vừa chậm rãi nói, Mikoto Otsukinami trong giọng pha một chút châm chọc và đượm buồn.
Phía sau đi theo Lucas và Itachi cả hai không khỏi nhìn qua nhau một tí. Rồi im lặng suy tư.
“ Có thể cho hỏi một chút không?”
Lucas lên tiếng gọi lại phía trước tàn hồn Mikoto Otsukinami.
“ Nói đi anh bạn nhỏ.” Mikoto Otsukinami nhìn phía sau giơ lên cánh tay nhỏ Lucas, tủm tỉm cười.
“ Ta rõ ràng là người ngoài, càng không có một chút quan hệ gì với Thiên Chiếu thần...vậy...tại sao, ta lại xuất hiện ở đây?”
“ Đúng thế, theo như bình thường người ngoài không phải dự tuyển Thần, thì không có khả năng ở nơi đây. Nhưng...anh bạn nhỏ, cậu có phải là người thường đâu? Kẻ không có tương lai, không có quá khứ, chỉ có hiện tại...sẽ là người thường? Dù sao, cũng là người có quan hệ còn mạnh mẽ hơn quan hệ huyết thống với dự tuyển chi Thần. Tất nhiên, cậu cũng là người có duyên với nơi này của ta, hoặc cũng có thể...có thứ gì đó trong Phủ của ta, muốn cậu cầm lấy.” Quay đầu lại, ánh mắt sâu kín mà nhìn chăm chú Lucas, Mikoto Otsukinami cong cong khóe mắt nói.
“ Nha ~ vậy thì xin cảm ơn ngài!” Lucas thân mật nói tiếng cảm ơn với tàn hồn của Mikoto Otsukinami.
Người ta tính cho cậu đồ tốt, nói tiếng “cảm ơn” cũng không mất miếng thịt nào...mà lại. Nếu có ai đã ra tay giúp đỡ hay cho cậu đồ tốt, thì lại hai tiếng “cảm ơn” rất tốt để thể hiện lòng biết ơn cũng không tồi.
Mikoto Otsukinami ánh mắt cười cười thú vị nhìn qua Lucas, có vài thứ trong gia tộc Otsukinami rất thích hợp cho người bạn nhỏ này...chẳng hạn như Thư viện tộc Otsukinami.
Với lịch sử của bao nhiêu triều đại, gia tộc Otsukinami nổi tiếng gần với những thứ liên quan đến linh hồn, triệu hồi thức thần hay thao túng khôi lỗi...sử dụng trong chiến đấu.
Kiến thức và kinh nghiệm là những thứ cực kỳ quan trọng để truyền lại cho đời sau. Nhưng…
Bây giờ tộc Otsukinami cũng đã biến mất theo dòng chảy của thời gian, nếu cứ khư khư giữ lại những cuộn giấy với mớ kiến thức khổng lồ đó. Thì chỉ làm chúng, càng thêm mai một đi mà thôi…
Cho nên, ai có duyên gặp gỡ thì cứ tặng cho người đó đi. Dù sao đối với nàng, nó chỉ là đồ đọc để giết thời gian chứ cũng không có ích lợi gì.
“ Đi theo ta, ta dẫn nhóc đến Thư viện mà tìm sách nhóc thích...nếu có đồ nhóc thích, thì cứ cầm lấy mang đi đi. Một khi, có người mang đi Ngọc Yasakani, thì tất cả mọi thứ ở đây, cũng đều sẽ sụp đổ và biến mất ở chiều không gian này. Nếu có món nào nhóc thích, thì cứ tùy ý lấy...ha ha ha.”
Một bên vừa nói vừa dẫn Lucas đến một khu vực phía sau thác nước, mở ra kết giới và trận pháp bảo vệ.
Mikoto Otsukinami đứng bên ngoài chỉ cho Lucas các loại sách chuyên về con rối hay khôi lỗi mà cậu muốn tìm.
Sau đó, Mikoto Otsukinami để cho Lucas tự tiện vào trong Thư viện...xem sách.
Còn Itachi, thì Mikoto Otsukinami dẫn đến nơi thí luyện. Chuẩn bị để Itachi nhận thử thách từ Ngọc Yasakani, để xem...nó có chấp nhận anh...là chủ nhân đời tiếp theo của nó hay không?
Nhìn hơn 10 kho sách chồng chất ở trong phòng, lại được phân chia ra theo từng khu vực...Lucas không cấm cảm thấy cực kỳ xa xỉ...nhiều như vậy không được đọc hết chúng thì thật đáng tiếc.
Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên một tia linh quang hiện lên trong đầu Lucas. Dù sao cũng không ai lấy...thay vì để chúng mốc meo ở đây...Lucas càng muốn mang hết toàn bộ chúng về nhà hơn nhiều. Đã nghĩ thì sẽ làm, Lucas bắt đầu đi xung quanh một vòng rồi quay trở lại.
“ Hệ thống! Toàn bộ sách ở đây mang vào trong không gian hệ thống hết.”
“ Ok. Đã hiểu kí chủ.”
Toàn bộ 10 kho sách cao cao được sắp xếp theo thứ tự, toàn bộ bị hệ thống cấp thu hết vào trong không gian.
Nhìn trống rỗng Thư Viện, Lucas gật gật đầu rồi đi xung quanh xem xét xem, có thứ gì dùng được hay không rồi rinh mang đi hết.
“ Cây gỗ Tước Vân Sam, mộc chất rất khá màu đỏ sậm mang tính chất quí hiếm trong làm bộ phận khôi lỗi...thu. Oa La Đằng sinh sôi ở nơi thiếu ánh sáng, hình dáng bên ngoài bình thường, chỉ có rễ cây khi nhổ lên, sẽ có thể gây chết người do tiếng thét độc đáo của nó...nhựa rễ cây pha chung với mực nước, dùng để sơn lên con rối, rất tốt...thu. Hắc Bạch hồ, dùng để tu luyện và đúc lại linh hồn, người nào có thể vào hồ tu luyện đủ 81 ngày...nghe nói linh hồn sẽ trải qua bảy bảy tám mươi mốt lần trọng sinh, mà lại không lần trọng sinh nào giống lần nào...thu…thu...thu…”
“ Kí chủ! Hảo mặt dày ~ vào nhà người ta, dọn sạch hết đồ nhà người ta...hệ thống ta. Bái phục ~” Một bên hệ thống vừa dọn sạch đồ xung quanh, vừa triền hướng Lucas giọng tấm tắc nói.
“ Bình thường. Nếu chiều không gian này sụp đổ rồi, thì cứ thu gom hết mọi thứ lại. Phí phạm của trời là điều không thể chấp nhận được, nếu Mikoto Otsukinami đã nói...thì tại sao...không lấy hết luôn ~ ha ha” Lucas mắt như rada, quét chỗ này xem chỗ kia, có thứ tốt thì cứ thu lấy.
Quả thật làm bậy là không thể sống, nói bậy có ngày nghẹn cổ. Mikoto Otsukinami chỉ nghĩ Lucas lấy đi vài thứ nho nhỏ mà thôi. Đâu có ngờ đến, tên này lại dọn sạch nhà của nàng như thế chứ. Tất cả đồ tốt hay thứ quí hiếm, Mikoto Otsukinami đều để hết trong đây. Càng không ngờ Lucas có không gian hệ thống, một phát chuột sa hủ gạo...hát vang khúc chuột yêu gạo. Thu sạch sành sanh mọi thứ trong Phủ của nàng, đây chắc chắn là điều mà nàng sẽ hối hận...khi dẫn tên nhóc tì này vào khu vực sau thác nước của nàng.
Qua khoảng 2 tiếng đồng hồ. Nhìn xem không còn gì nữa, Lucas quay trở lại đường cũ...ra bên ngoài thác nước.
Nhìn một chút kiến trúc xung quanh, càng nhìn càng giống nơi đây như một hòn đảo nổi trong không gian. Bầu trời là một mảng vặn vẹo của tiếp điểm chiều không gian khác, rất thần kì...nhưng nó lại có thật.
Lucas bỗng nghĩ đến một chuyện, Mikoto Otsukinam chỉ còn lại mảnh tàn hồn, nhưng vẫn có thể duy trì được nơi đây không bị tàn phá nặng nề...như thế. Vậy lúc linh hồn của vị này hoàn hoàn chỉnh chỉnh...thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào? Đây đúng là một điều rất đáng để suy ngẫm.
“ Úc. Bé con, ra rồi đó à. Nhanh thế? Nói cho bé một tin tốt đây...Itachi, đã được sự chấp thuận của Ngọc Yasakani rồi. Giờ ta sẽ đưa hai người ra bên ngoài nhé.” Mikoto Otsukinami từ đằng sau ôm chầm lấy Lucas cọ cọ má cậu nói.
Phía sau, Itachi đang đứng khoanh tay nhìn chằm chằm hai người hỗ động qua lại với nhau.
“ À, tí nữa thì quên. Nhóc, cẩn thận một tí với thứ ở trong người nhóc nhá. Tuy chỉ là tàn hồn có liên quan đến Địa Ngục, nhưng cũng nên giải quyết rớt thứ đó ra thì sẽ an toàn hơn. Ta không biết nhóc từ đâu bị nó bám vào, nhưng là phúc thì cũng không phải là họa, là họa thì cũng không tránh được. Tạm biệt nhá bé con ~”
Khi vừa dứt câu nói, Mikoto Otsukinami không khách khí đá văng Lucas và Itachi ra khỏi không gian của mình hừ hừ hai tiếng, rồi quay trở lại thác nước.
Dù sao nhiệm vụ mà Thiên Chiếu thần giao cho nàng, nàng cũng đã hoàn thành. Bây giờ, cứ an an ổn ổn nghỉ hưu ở đây...cho đến ngày mà nàng...hoàn toàn biến mất là được.
‘ Không biết nhóc kia vào Thư Viện, chọn lọc lấy đi sách gì nhỉ? Miễn để lại vài quyển cho nàng đọc là tốt rồi.’
Mang tâm tình vui vẻ, Mikoto Otsukinami đi vào trong thác nước….
“ Bớ người ta! Có cường đạo ghé thăm nhà ta ~~~”
Một tiếng rít vang lên sâu thẳm trong không gian sau thác nước, quanh quẩn rất lâu, rất lâu ~
Tác giả: ๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------