Trông thấy Sesshomaru một hồi lâu lặng tiếng, Kaneki Ken cũng không tiến hành đánh lén. Một bên nhìn Sesshomaru nhìn chằm chằm thanh gươm mới, như đang suy tư gì đó.
“ Trước đó, thanh kiếm nữa trên tay ta đâu? Ngươi đã làm gì với nó?” Sesshomaru tương đương không quên, lập tức hỏi Bạo Toái Nha kiếm.
“...” Giả chết Bạo Toái Nha triệt để im lặng.
“ Quả nhiên, là ngươi!!” Sesshomaru khẳng định nói.
“ Thanh kiếm đó có một tia thần tính, rất bổ dưỡng nếu có thể “tiêu hóa” được nó….”
Bạo Toái Nha càng nói càng nhỏ, nhìn Sesshomaru sắc mặt càng ngày càng không tốt… Bạo Toái Nha quyết định im lặng giả chết tiếp.
“ Ngươi thật giỏi a ~” Sesshomaru biết không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra.
“Ít nhất, trước khi ngươi tính làm cái gì… cũng nên hỏi ta ý kiến trước một tiếng. Phong Xuyên kiếm chỉ là đồ ta mượn của người ta dùng tạm thôi a.” by Sesshomaru nội tâm triệt để che mặt buồn rầu.
“ Tuy không biết đây là chuyện như thế nào? Nhưng, nhìn hoàng tử Sesshomaru đây ánh mắt tán thưởng (nhìn kiếm)... Chắc là, có chuyện vui mừng nào đó… chúc mừng a.” Kaneki Ken cậu không phải là đồ ngu, khi không từ đâu ra kiếm, còn chữa lành vết thương và độc tố cho Sesshomaru.
“ Như thế, làm sao đánh tiếp?” by nội tâm tiểu nhân rối rắm Kaneki Ken, buồn rầu thở dài.
“ Đúng là có việc vui, như vậy đi. Một kiếm, nếu ngươi đỡ được ta một kiếm sống hay chết, ta cũng đều có thể từ bỏ trận thi đấu này.” Sesshomaru bình đạm nói.
“ Được.” Kaneki Ken thở ra một tiếng, ánh mắt ngưng trọng.
Tuy là lần đầu tiên sử dụng Bạo Toái Nha, nhưng Sesshomaru lại cảm giác được sự thân cận và thoải mái… như thể, Bạo Toái Nha vốn dĩ chính là thân thể của Sesshomaru anh một bộ phận vậy.
Tập trung yêu lực dồn nén vào Bạo Toái Nha, từng luồng yêu lực xanh lục xoay vòng hiện lên trên thân kiếm.
“ Phong-- Chi-- Thương!!!”
( Phong Chi Thương là tuyệt chiêu của Khuyển Đại tướng Inu no Taisho, không phải chỉ riêng Inuyasha biết chiêu này. Sesshomaru là anh cả, sống lâu hơn Inuyasha cả trăm năm thì sao lại không biết a?)
Không như Thiết Toái Nha biến lớn lưỡi kiếm như đại thái đao. Bạo Toái Nha hình dáng bên ngoài như một thanh Katana, cho dù sử dụng tuyệt chiêu thì cũng không thay đổi hình dáng nhiều là mấy.
Rầm rầm ầm!!!
Đó như tràng thiên tai kinh khủng nhất.
Những khán giả may mắn thấy và chứng kiến được ngày hôm nay, khi Sesshomaru sử dụng tuyệt chiêu… uy lực đó, tất cả mọi người điều chỉ có thể thầm than rằng.
Bọn họ thật may mắn… khi không phải là kẻ thù của quí công tử (Sesshomaru) kia.
“ Má nó, đây là Phong Chi Thương?! Phong Chi Thương của ta, một vung lên chỉ có thể tiêu diệt được hàng trăm yêu quái. Nhưng tại sao, Phong Chi Thương của Sesshomaru lại có uy lực mạnh mẽ đến như thế? Ít nhất, một kiếm này vung lên có thể giết chết hàng ngàn tên yêu quái… mạnh hơn, vạn tên yêu quái cũng có thể một phen chém giết.” Inuyasha sắc mặt ngưng trệ, nhìn Sesshomaru.
“ Cái tên này!!? Sao lại còn mạnh mẽ hơn kiếp trước của ta nữa chứ?! Chậc, kiếp trước hay kiếp này… Sesshomaru vẫn đối với ta là một tồn tại uy hiếp không nhỏ a.” Naraku tay không khống chế được run lên, đó là biểu hiện của sự kiên kị thật sâu đối với Sesshomaru.
“ Oa nga!! Sesshomaru chiêu thức ấy thật tuyệt a. Đẹp lắm, đẹp lắm Sesshomaru!!!” Kagura cười đến vui vẻ thật, vẩy múa cây quạt trên tay. (Tất nhiên, nếu không truyền yêu khí thì nó cũng chỉ là cây quạt bình thường a.)
Từ một giây bị Phong Chi Thương từ Bạo Toái Nha đánh trúng, Kaneki Ken biết mình xong rồi.
Không thể thể né tránh được, phạm vi công kích quá lớn, uy lực quá mạnh… mà lại Bạo Toái Nha thanh gươm này còn có đặc tính ẩn…
Phân hủy đặc tính.
( Phân hủy đặc tính, phân hủy bất kì vật liệu hữu cơ nào mà Bạo Toái Nha chém trúng. Vết cắt tạo bởi Bạo Toái Nha lan rộng với tốc độ cực kì nhanh chóng. Sau khi cắt, mục tiêu vừa chém trúng trở nên “Lây nhiễm” với sự phá hủy tự phát làm tan rã cơ thể chính và phần cơ thể bị tổn thương mất hoàn toàn khả năng phục hồi, vì vậy nó phải vứt bỏ trước khi vết thương lan rộng.
Ngoài ra, sự hủy diệt vẫn tiếp tục lan sang các vật hữu cơ nào tiếp xúc hay sáp nhập với nạn nhân ban đầu, tựa như virus. Chính vì khả năng đặc biệt này, Bạo Toái Nha đã trở thành mối nguy hiểm đối với Naraku, vì nó ngăn Naraku hấp thụ, hoặc tái hấp thu các yêu quái, hoặc các bộ phận của hắn ta bị cắt bởi thanh kiếm.
Tuy nhiên, Bạo Toái Nha không thể hủy diệt được Ngọc Tứ Hồn.)
Bị phân hủy đi một nửa bên người Kaneki Ken, tốc độ tái sinh không bằng tốc độ phân hủy.
“ Sesshomaru, chiêu này đủ ác a. Đúng là, một chút cũng không nhường.” Kaneki Ken cười khổ nghĩ.
Inuyasha cũng không ngờ đến Sesshomaru ra tay lại có thể kinh khủng đến như vậy. Trước tới giờ, Inuyasha cậu mới nghĩ đến Sesshomaru chưa bao giờ thực sự hạ sát chiêu, tính giết chết Inuyasha cậu.
Uy lực quá mạnh Bạo Toái Nha, làm Sesshomaru cũng giật mình. Anh hoàn toàn không có ý định muốn giết chết Kaneki Ken a.
Lập tức, lấy ra Thiên Sinh Nha. Sesshomaru tính dùng yêu lực, thông qua Thiên Sinh Nha chuyển hóa thành sinh mệnh lực, truyền cho Kaneki Ken.
“ Không cần phải như thế đâu.”
Một người đàn ông cao gầy, đầu tóc đen ngắn có đuôi tóc phía sau. Khuôn mặt thanh tú, có hai vệt hằn trên mặt đặc trưng. Nhưng tương đối làm người ta chú ý hơn, là người đàn ông này đôi mắt. Là một đôi mắt đỏ tươi với ba câu ngọc bên trong.
“???”
Mọi người có mặt nơi đây đều tự hỏi thân phận người phía trước, kể cả đang xem trực tiếp đám người cũng đang tự hỏi.
“Đây là ai?”
“ Kaneki Ken sẽ không có vấn đề gì đâu, mà… nếu có chết. Thì cứ coi như là, tài năng không bằng người là được.” Tương đối lý trí đến lãnh khốc Itachi, anh nếu đã cho Kaneki Ken bất tử thân thể, mà Kaneki Ken vẫn có thể chết được như vậy.
Thì chỉ có thể trách, mấy chục năm qua (Kaneki Ken, Masrur và Shin đã đến thế giới của Lucas rèn luyện) Kaneki Ken là không rèn luyện đủ… quá yếu.
Mà lại, Itachi anh cũng không tin.
Pluto còn không để lại ám chiêu nào sao?
Đừng có đùa.
Tên kia, bàn tính đánh đến leng keng vậy. Itachi anh mới không ngốc, Pluto là đang mạo hiểm muốn áp bức ra tiềm lực thực sự của Kaneki Ken.
- ---
Đau.
Đau quá.
Đau quá ~~~
Đây là… đâu?
Một tia kí ức nhỏ, như từng mảnh ghép bị rơi ra.
Ghép lại thành bức tranh.
Tóc trắng xám xịt, con ngươi u buồn kia… là ai?
“ Có thể phải làm như thế sao?”
“ Phải thế thôi, dù sao chủ nhân cách luôn chiếu cố chúng ta…”
“ A, các ngươi muốn làm gì thì làm… ta không có ý kiến.”
“ Buồn quá, ta vẫn còn muốn quan sát nhiều thế giới khác hơn nữa.”
Ai đang nói?
Là ai, đang nói thế?
Như những giọt nước tí tách rơi bên tai, Kaneki Ken uể oải khẽ mở mắt ra.
Bốn bóng hình, hai nhỏ hai lớn… một đen một trắng, một trắng một đen… đang nhìn chăm chú Kaneki Ken cậu. (°_°)
“ Đại ca ca, đừng ngủ… nếu ngủ nữa… sẽ không thể tỉnh lại mất…” Bóng hình nhỏ nhoi, tóc đen đang khóc thút thít nói.
“ Cố lên tiểu ca ca, không thể như thế này mãi. Nếu… tiểu ca ca không thể tỉnh lại… thì sẽ chết thật đấy.” Là bóng ảnh nho nhỏ tóc trắng, cố gắng lay động Kaneki Ken cậu.
“ Nếu quá mệt mỏi, thì hãy cố gắng tìm kiếm cho mình ý nghĩa chân chính để sống đi. Không phải xung quanh cậu, đang có rất nhiều người đang lo lắng quan tâm cho cậu sao? Chúng ta, yêu cậu nhiều… chỉ cần cậu luôn hạnh phúc… thì chúng ta, cũng sẽ luôn hạnh phúc.” Bóng lớn hơn, tóc đen hiền lành vuốt ve tóc của Kaneki Ken.
“ Tỉnh táo lại cho ta!! Yếu đuối như thế?! Thật đáng xấu hổ, ngươi quá nhỏ yếu… nếu để cho ta chỉ huy nhân cách còn lại… ta đã sớm, trước đó giết chết tên ẻo lả tóc dài trắng (Sesshomaru) kia rồi. Nếu ngươi đã yếu đuối như thế!!! Sao ngươi không đi chết luôn đi?!” Bóng lớn thân ảnh đạm bạc tóc trắng, bóp lấy cổ Kaneki Ken siết chặt lấy.
“ Buông tay, đại ca ca… sẽ chết mất!!”
“ Uy uy, làm cái gì động tay động chân với tiểu ca ca!? Buông tay ra.”
“ Nè, thôi đi. Trước sau gì chúng ta cũng sẽ biến mất. Tuy biết là không cam tâm thật đấy, nhưng ngươi đừng quên chúng ta chỉ là “phụ” nhân cách. Có thể xem thế giới bên ngoài, nhiều màu sắc như thế… là thần linh đã ban ơn nghĩa lắm rồi.”
“ Ha ~ một đám yếu đuối vô năng các ngươi. Ta là “phụ” nhân cách thì sao nà? Nếu hắn chết vì chút vấn đề cỏn con đó, ta chiếm lấy cơ thể của hắn, thì có gì sai? Phế vật, yếu đuối… chicken (gà) Ken!!! Hắn ta, rõ ràng có thể sống được hảo hảo, được ăn những gì hắn ta muốn, được thấy ánh sáng mặt trời, được cùng đám cường giả chiến đấu đến vui sướng. Ta không thích điều đó, ta không cam lòng!! Đều là ta sai sao?! Ta muốn giết chết hắn!! Giết chết hắn, giết chết chủ nhân cách… ai biểu hắn yếu đuối vô năng a!!!”
“ Ngươi thôi đi, đủ rồi. Đừng làm cho bọn nhỏ sợ… ngươi đừng nghĩ là… chúng ta sẽ cho phép ngươi ra tay… cản hắn lại. Rõ ràng, ngươi cũng không phải là tính cách như thế này!! Bỏ tay ra ngay.”
Ai đang… muốn giết chết ta?
“...”
Khụ khụ khụ ~
Ngươi là đang… muốn giết chết ta?
Kaneki Ken mở bừng mắt lên, một con mắt bình thường và một con mắt Ghoul.
“!!!”
Bị chộp lấy thân ảnh lớn tóc trắng, cổ bị Kaneki Ken bóp lấy.
“ A, thế chứ!! Ta biết mà, cái tên đê tiện hèn nhát nhà ngươi… ỷ chính mình là chủ nhân cách… muốn làm gì thì làm… tên khốn…”
Rắc--
Không muốn nghe thêm lời nào nữa, Kaneki Ken tay bóp mạnh lấy… bẻ gãy cổ tên tóc trắng thân ảnh cao cao kia.
“ y da, ngươi đúng là kẻ lãnh khốc vô tình mà… nhưng đáng tiếc, ta đây lại là ngươi một phần phụ nhân cách. Mà nơi đây, lại là trong tâm trí của ngươi… thì ngươi sao có thể giết chết được ta? Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!” Đầu nghiêng sang bên, cổ đã bị bẻ gãy, thân ảnh tóc trắng cười trào phúng Kaneki Ken lên điên cuồng.
Ta không thể giết được ngươi?
Ngươi chắc chắn điều đó chứ?
“...” Thân ảnh tóc trắng im re.
Kaneki Ken không quan tâm nữa thân ảnh tóc trắng này, nghĩ đến tên này nói đây là trong tâm trí mình. Kaneki Ken thử tưởng tượng ra những sợi xích đen, áp trói lấy thân ảnh lớn tóc trắng kia.
Leng keng!! Leng keng!!
Đúng là, trong tâm trí ta thật.
Bị trói ép xuống đất thân ảnh lớn tóc trắng.
Kaneki Ken còn cho một xích lớn đè lại miệng tên này, để lỗ tai cậu được thanh tĩnh.
Đã tỉnh táo lại, Kaneki Ken nhìn lại ba thân ảnh còn lại, hai nhỏ một lớn đang nhìn Kaneki Ken cậu tò mò. Lần này, bọn họ lại tương đối khá mờ nhạt, như là linh hồn vậy.
Thân ảnh nhỏ tóc đen, là hình ảnh yếu đuối của Kaneki Ken cậu. Lúc cậu bị mẹ bạo hành lúc nhỏ mà sinh ra, đến lúc trở thành bán Kakuja, Kaneki Ken mới phát hiện ra… không biết tự lúc nào thân ảnh nhỏ bé này, đã luôn gánh chịu những nỗi ám ảnh bạo lực lúc tuổi nhỏ đấy, làm cho Kaneki Ken cậu quên đi cái tuổi thơ đáng sợ đó.
Bên cạnh thân ảnh nhỏ tóc đen, là bạn nhỏ tóc trắng. Là một hình mẫu tưởng tượng của Kaneki Ken cậu, lúc lớn hơn chút xíu. Cậu đã luôn mong mình có thể mạnh mẽ hơn một chút, để có thể nói ra được những gì mà cậu muốn nói… cũng như là có thể cầu cứu người khác giúp đỡ cậu lúc bị đánh đập dã man… Như là, người bạn tưởng tượng, một người anh hùng sẽ cứu giúp cậu chẳng hạn… nếu lúc đó, cậu có thể mạnh mẽ hơn chút nữa...
Cậu lúc đó cũng thật ngây thơ, không biết sao nhưng trong vô thức đã tạo ra thêm nữa một nhân cách nữa trong tâm hồn mình.
Thân ảnh lớn tóc đen, tượng trưng cho hiền lành và yêu đọc sách, thích ăn hamburger cậu. Nhưng, thật đáng tiếc cậu lại không thể trở thành con người hiền lành như thế này được.
Vì những con cừu ngoan, luôn là bữa ăn ngon miệng của những con sói xám.
Nhưng, có lẽ… một ngày nào đó.
Cậu cũng muốn mình có thể sống được một cuộc sống… bình yên và ấm áp như con người này… trong cậu vậy.
Từng mảnh hồi ức được ghép nối lại với nhau, những bức tranh đã sắp được hoàn thiện.
“ Đại ca ca, huynh nhất định… nhất định phải sống thật vui vẻ… thật vui vẻ đấy...” Thân ảnh nhỏ bé tóc đen, dần sáng lên rồi nhạt dần… cuối cùng biến mất.
“ A ~ tiểu ca ca. Con người ai mà chẳng có lúc muốn mình có lúc trở thành anh hùng? Có thể trở thành anh hùng, trong lòng tiểu ca ca đây… đệ thấy rất tuyệt vời đó nha. Đại ca ca, đệ cũng yêu quí đại ca ca… nhiều lắm.” Thân ảnh nhỏ tóc trắng ấy, cười lên hạnh phúc mà không hiểu sao từng giọt nước mắt của thân ảnh ấy lại khiến Kaneki Ken cậu… trong lòng lại có chút nhói đau.
“ Nhân sinh con người ai mà lại không muốn mình trở nên ưu tú nhất? Đọc sách nhiều cũng chẳng có gì xấu, nhưng nếu thế giới này không có vũ lực đi kèm theo bên cạnh… Ai biết được cậu lúc nào sẽ bị giết chết? Tôi rất vui có thể một lần nữa, được trở về với bản tính thật của mình. Nhưng nhớ rằng, cậu luôn không bao giờ cô độc cả… tất cả chúng tôi đều luôn ở bên trong cậu.” Thân ảnh còn lại, tóc đen cũng yên lặng hiền hòa, nhìn Kaneki Ken cười dịu dàng… rồi biến mất.
Tan đi sở hữu xiềng xích, Kaneki Ken quay đầu lại nhìn thân ảnh, chiều cao cũng bằng lúc Kaneki Ken cậu vừa mới đến chỗ của Lucas.
Lách cách ~
Không tự giác lại bẻ ngón tay, Kaneki Ken nhìn lại thân ảnh tóc trắng đó… có một lúc thoáng qua tròng mắt cậu dựng lên… hoảng loạn.
Đó là lúc cậu không muốn nhớ lại, mớ kí ức đáng sợ đó.
Đây là nhân cách được sinh ra lúc đó, khi Kaneki Ken cậu gần như điên rồi, bị kẻ biệt danh tên là Jason hành hạ đến điên rồi. Tâm tính hiền lành dần bị “hắn” đập nát ra thành từng mảnh. Cơn đau đó đến giờ vẫn chưa phai… trong tâm trí của Kaneki Ken cậu.
(Yakumo Omori là một kẻ bạo hành loạn trí, biệt danh “Jason” do sự tàn bạo và thói quen đeo mặt nạ hockey. Hắn còn được biết dưới cái tên khác là Yamori.
Khi bị CCG giam cầm trong quá khứ, hắn bị tra tấn theo cách điên rồ và từ đó hình thành thú hành hạ người khác. Hắn được biết đến như một kẻ ăn thịt đồng loại hàng loạt, nhắm mục tiêu tới những Ghoul khác nhằm tìm cách tra tấn thể xác và xơi tái họ.
Yamori đã lừa Kaneki Ken đầu hàng hắn, để đổi lấy tự do cho nhóm con tin rồi tra tấn anh trong 10 ngày liên tiếp.)
“ Ngươi cũng muốn ta biến mất? Kẻ yếu đuối! Ngươi nghĩ rằng mình đủ mạnh để ép ta biến mất sao? Ngươi đừng ngây thơ, không có kẻ nào là đáng tin cậy cả… trừ bản thân ngươi ra. Những con tin ngươi đổi lấy thả ra, cũng không ai cầu cứu giúp ngươi cả!! Chỉ có ta, ta mới có thể bảo vệ được ngươi… và không cho ngươi bị bất kì tổn thương nào, nên giao cho ta trở thành nhân cách chủ đi.” Ánh mắt bạo ngược, không chút ánh sáng thân ảnh đơn bạc đó nói.
Ta hứa với ngươi, chỉ lần này xong. Ta có thể trở về thế giới ấy, giết chết Jason. Ta lúc này cũng không còn yếu đuối nữa… nên ngươi không cần phải bảo vệ ta.
Thật lạ, dù rõ ràng ngươi lời nói một chút cũng không êm tai, nhưng ta… cảm ơn ngươi… nhiều lắm… một ta khác.
Tay ôm lấy thân ảnh đạm bạc gầy ốm đó, Kaneki Ken một chút cũng không ghét hắn.
Có lẽ, có chút không ưa hắn ồn ào thật… nhưng Kaneki Ken cậu thật lòng, không ghét hắn.
“ Ngươi vẫn như thế, vẫn mềm lòng thương hại con người. Đổi lại chính bản thân ngươi thương tích đầy mình… con người đáng để ngươi làm nhiều đến như thế sao? Ngươi không hối hận sao? Khi lấy bản thân mình ra, để đổi lấy cái kết như thế?” Thân ảnh tóc xám trắng đơn bạc, không đẩy ra Kaneki Ken, hắn chỉ tựa đầu vào vai Kaneki Ken nói.
Ta…
Nếu nói là không có, thì đó chắc chắn là lời nói dối. Nhưng, những gì ta nhận được… ta sẽ hoàn trả lại cho hắn ít nhất gấp đôi, gấp mười lần… Và ta hiện tại cũng không còn quan tâm đến việc hối hận hay không hối hận ở đây nữa.
Tất cả mọi thứ lúc đó ta nhận được… chỉ vì ta quá yếu mà thôi.
Do đó, ta mới phải gánh chịu kết quả mà ta lựa chọn.
“ Ha ~ như thế, là như thế sao? Cuối cùng, ngươi cũng chấp nhận là bản thân mình từng là kẻ yếu đuối? Vậy tốt rồi, chỉ cần ngươi biết ngươi là một kẻ rất yếu đuối… thì ngươi sẽ không xen vào chuyện những kẻ đáng ghét đó nữa… ngươi không phải là chúa cứu thế. Bản thân ngươi yếu đuối như thế, ta đây có lẽ… lại phải bảo vệ ngươi nữa rồi.” Thân ảnh dần chút nhạt nhòa đi.
“ Tất cả mọi việc, ngươi chỉ cần làm được trong tầm tay ngươi thôi là được. Mọi người chết đi, không phải do lỗi của ngươi… A ~, cái thế giới bên ngoài… không biết… nó là màu sắc gì a?” Nói xong câu nói đó, thân ảnh còn lại cũng biến mất theo.
Kaneki Ken, cả người đều cảm giác nhẹ đi.
Cậu cuộn tròn người lại… cơn buồn ngủ đánh úp lấy Kaneki Ken.
Thế giới, bên ngoài… là một màu xám thế giới.