Mang theo tâm lý cổ vũ, Pluto khẽ phất tay.
Dược đỉnh kim sắc nhỏ xinh, xông về hướng phía trung tâm lốc xoáy.
Như muốn thách thức nó.
Tựa hồ bị dược đỉnh khiêu khích, bầu trời càng thêm u ám. Những tia sét vờn quanh đám mây đen, như những kẻ săn mồi bắt đầu tiến hành giết chóc.
Đùng ~~ đùng ~~!!!!
Từng đạo sét đánh mãnh liệt va chạm vào dược đỉnh.
Đạo thứ chín sét, cũng bí ẩn góp một tay...đánh mạnh vào thân dược đỉnh.
Lần thứ hai, Pluto chỉ bình tĩnh nhìn hết mọi việc trước mắt. Bên môi từ từ nở một nụ cười nhẹ ~!!
Thành công.
Tán đi khói bụi, một cái đỉnh nhỏ kim sắc xuất hiện trước mắt ba người.
Du tẩu quanh thân đỉnh là những đường hoa văn phức tạp, lúc ẩn lúc hiện màu đỏ pha chút sắc tím, nhìn thập phần có cảm giác không đơn giản. Nhưng điều đó, lại khiến cho kim đỉnh càng thêm thần bí và tràn ngập lực lượng.
Kim đỉnh từ từ thu nhỏ lại, thành một bàn tay có thể nắm. Hướng về phía Pluto đến gần, rồi lẳng lặng nằm im trên tay Pluto.
Nhìn bản thu nhỏ dược đỉnh, Pluto ôn nhu cho nó vào thức hải ôn dưỡng nó.
Nói một tiếng tạ ơn với Itachi và Shin.
Ánh mắt mang ý cười nhợt nhạt, Itachi gật gật đầu và đi mất.
Chỉ duy có Shin hơi chút ngượng ngùng, nhưng đáp lại Pluto một nụ cười ấm áp.
Cả ba người đều tách ra sau đó và trở về với công việc của mình.
Thông qua lần luyện khí này, Itachi ẩn ẩn phát hiện ra nhiều điều thú vị trong việc đề cao kĩ thuật luyện khí.
Nhanh chóng nghĩ nghĩ đến gì đó, Itachi hư không trở về Thần giới của mình.
Shin thì do hơn ba tháng chắc lọc ra kim loại luyện khí liên tục, khiến cho cậu có vẻ ăn không tiêu. Yêu cầu trở về ‘bồi bổ’ lại cơ thể.
Bắt đầu từ tẩy tủy đan đơn giản nhất, dược liệu cũng không quá khó để tìm thấy.
Tuân theo quy trình chế dược, chắc lọc các loại tạp chất có trong dược liệu...đến khi màu sắc, mùi vị, dược hương càng thêm tinh thuần hướng phía lục sắc oánh nhuận tiến tới…
Nhanh chóng bỏ vào vật dẫn dược liệu...bên trong đỉnh toát ra dược hương kì lạ. Song, lại qua khoảng thời gian, bắt đầu cô đặc lại...thành màu...tím thang dược vật!!!
Nghĩ nghĩ Pluto đổ thêm nước vào dược đỉnh nhằm trung hòa một tí dược vật...để cho khỏi bị khét.
“ Xịt...xịt ~”
Mùi hương...thật sự mười phần “mỹ cảm” đảo người muốn bịt mũi chạy xa bao nhiêu lần.
“...” Pluto.
Hình như?? Có gì đó không đúng thì phải?
Trong sách không có nói Tẩy tủy đan hình dáng, màu sắc và mùi vị kì dị như vậy?
Máy đo lường dược vật cho thấy...đây vẫn là Tẩy tủy đan...tuy chỉ là bán thành phẩm, dược liệu vẫn là hiệu quả ít hơn 30% so với trong sách mô tả. Nhưng đối với Pluto như vậy lại càng tốt hơn một chút, đánh bậy đánh bạ nhưng lại càng thêm hợp ý của Pluto.
Nhìn một chút nước thuốc màu sắc, tẩy tủy đan thật sự không phù hợp xưng hô. Pluto đành cho nó một cái tên gọi...tẩy tủy nước thuốc.
Chỉ bằng 70% dược liệu đã vô cùng thích hợp dành cho người lần đầu tiên sử dụng.
Để biết được đáp án…
Pluto treo trên môi nụ cười mười phần ấm áp, đi đến luyện tập phòng lôi ra Masrur thử thử thuốc. ( Chuột bạch ~~)
Mặt khổ qua vô biểu tình Masrur, nhìn trước mắt không rõ dược vật...không tự nhiên dịch khai bước chân…
Muốn chạy lấy người!!! (QAQ)
“ Đứng lại, đến đến tẩy tủy nước thuốc ngâm tắm một chút rồi trở về luyện tập cũng chưa muộn. Fanalist tộc chẳng lẽ lại sợ??” Pluto cười nhẹ nhàng lôi kéo Masrur, chỉ vào thùng nước tắm màu đen.
Masrur hai tay che mũi, thật sự có xu hướng bị hun chết tư thế. Masrur kiên cường, nhẫn nại mà...tập trung hết sức vào đôi chân của mình...chạy rớt dép!!!
“ Ha hả ha hả ~” Pluto ánh mắt đen tối, cười vui vẻ.
Nhưng tiếng cười đó rơi vào tai Masrur…đổi lại...
Chỉ thấy một đường bay toàn bụi, như bão cát...biến mất nơi phương xa.
‘ Chạy thật nhanh.’ Pluto hơi tiếc nuối nghĩ nghĩ.
“ Coffee phin mới pha đây. Uống chung không?” Giọng Kaneki Ken phía xa bên cạnh truyền đến, hướng về phía Pluto.
“ Ha hả ~!!” Nhìn Kaneki Ken tiến lại gần, Pluto bỗng dưng...nở một nụ cười thật rạng rỡ.
“...” Kaneki Ken, mạc danh mà cảm thấy phía sau...thật lạnh.
Không bao lâu, một tiếng thét thê lương phát ra.
“ Ta...không muốn!!! Thả ra~~”
Rất đột ngột vang lên rồi cũng rất đột ngột im bặc đi...như bị người bịt miệng. (Ha hả ~~)
Chiều hôm đó, đại gia cùng nhau ăn cơm.
“ Hửm? Hình như dư ra một cái ghế?” Itachi mắt diều hâu, sắc bén nhìn xung quanh một vòng.
“ Ở đây không thấy Kaneki Ken đâu thì phải.” Shiro cũng gật gù đáp.
“ Lạ nhỉ? Buổi sáng hình như có thấy Kaneki xuống bếp pha coffee mà?” Kuro tay ngón trỏ vuốt vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi nói ra nghi hoặc của anh.
“ Đúng a. Buổi sáng em cũng có uống nữa, trong phin còn coffee kìa.” Shin chỉ tay về hướng phin coffee nằm ở giữa trên bàn nhỏ, phin trong suốt có thể thấy còn ⅓ coffee.
“ A ~” Pluto vừa ăn cơm, ý vị không rõ cho Masrur một cái nhìn là lạ.
Đầu cúi dán sát vào chén, liên tục măm măm cơm Masrur.
“...”
Nếu nhìn kỹ Masrur ăn nhanh hơn bình thường khá nhiều, chủ yếu nuốt cơm là chính.
“Đã no.”
Đặt chén cơm lên bàn Masrur nói xong hai tiếng, rồi lại nhanh chóng biến mất.
----
(Trở lại với tình hình của Kaneki Ken khi bị “tóm gáy”.)
Ở thị giác của Kaneki Ken.
Nhìn trước mắt nồi nước màu tím quái dị, mùi…càng thêm “đáng sợ”.
Thật không thể dùng được từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng lúc này của Kaneki Ken.
Sợ hãi?...có.
Hưng phấn?...có.
Nghi hoặc?...có luôn.
Nhưng tuyệt không có như Masrur ý nghĩ chạy trốn.
Nếu nó có thể giúp anh đạt được sức mạnh, để gần với mọi người hơn. Và để anh không trở thành vật cản trở bước tiến của mọi người...
Anh sẽ làm.
Itachi, cha của Shin.
Là Thiên Chiếu thần người dự tuyển, sức mạnh...không biết. Nhưng chắc chắn rất rất mạnh, hơn anh gấp n lần.
Pluto, cữu cữu của Shin...hình như có chút quan hệ huyết thống với Itachi. (Nghe nói.)
Shin...rất mạnh, đặc biệt có riêng cho mình một vũ khí...có sự sống.
Điều khiển kim loại và các loại vũ khí do cậu tạo ra. Thân thể đặc thù bất tử...bất lão...vẫn mang hình dáng là một ngụy tiểu hài tử.
Nghe nói, từ nhỏ Shin đã được các sư phụ ở các nơi trên thế giới bồi dưỡng võ học ngay từ nhỏ. ( Thật, các sư phụ ở Lương Sơn Bạc đều là các võ sư cấp bậc vĩ nhân được thế giới công nhận)
Ngoài ra, Masrur cũng đang ngày càng tiến bộ vượt bậc.
Từ một tiểu tử hung hăng, chiến đấu chủ yếu đều vào bản năng là chính.
Nhưng đến nay...Kaneki Ken chỉ có thể thừa nhận ngoan ngoãn lót đế hai người trên.
Ưu thế từ huyết thống Ngạ Quỉ, đang bắt đầu hiện ra khuyết điểm trí mạng.
Càng mạnh mẽ hơn, càng dễ mất khống chế hơn.
Phân liệt tinh thần ngày càng trầm trọng.
Hiện tại, bên trong Kaneki Ken...có tới năm nhân cách khác nhau.
Bảy tuổi tóc đen Kaneki Ken, hồn nhiên ngây thơ trong sáng.
Mười tuổi tóc trắng Kaneki Ken, trầm lặng ít nói nhưng trong thâm tâm...luôn lo lắng cho tất cả mọi người.
Mười bảy tuổi tóc đen Kaneki Ken, ôn nhuận trầm tĩnh...yêu đọc sách.
Mười chín tuổi tóc trắng Kaneki Ken...điên cuồng yêu thích...giết chóc…đặc biệt là...tra tấn con mồi.
Và, hai mươi hai tuổi Kaneki Ken...muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn giữ được cái “tôi” của mình. ( Không yêu giết chóc, cho dù bản thân anh có thể tàn sát cả một đất nước.)
Kaneki Ken cũng biết như thế là rất nguy hiểm. Nhân cách luôn cố gắng thay đổi Kaneki Ken bản thân...từng chút một.
Nhưng nào có dễ như thế?
Mỗi một nhân cách, đại diện cho một phần kí ức quan trọng của Kaneki Ken. Không thể tùy tiện loại bỏ hay thương tổn.
Đó là nguyên nhân chân chính, khiến Kaneki Ken...không dám đột phá gông xiềng xích sức mạnh.
Mỗi lần đột phá, là một lần nguy hiểm tăng cao.
“Tẩy tủy nước thuốc chỉ giúp cậu tăng cường lên về mặt thể chất, còn về vấn đề cốt lõi...chỉ có bản thân cậu mới có thể giải quyết được vấn đề của mình mà thôi.” Pluto đã từng nói như vậy trước khi đem Kaneki Ken bỏ vào thùng thuốc tắm.
Ngâm mình vào nước thuốc màu tím thang, Kaneki Ken thả trôi bản thân mình và suy nghĩ.
Đâu đó trong anh muốn trở nên mạnh hơn, không phải do bản thân anh mong muốn...chỉ là do.
Anh không muốn bị mọi người bỏ lại phía sau.
Nên...chỉ có thể tiến tới.
Và trở nên mạnh mẽ hơn.
----
(Thống nhất một chút anh em, từ giờ trở đi chúng ta sẽ gọi tắt Kaneki Ken bằng Kaneki thôi nha. Cho dễ xưng hô.)
Lỗ chân lông nở ra, nước thuốc bắt đầu thẫm thấu vào làn da của Kaneki, nó như những con rắn nhỏ cực nóng, len lỏi vào cơ thể anh.
Đau rát, nóng nóng và...cảm giác kì dị đến lạ lùng. Nhưng nó chẳng là gì, so với cảm giác bị tra tấn lúc khi xưa...trước khi anh gặp được Lucas.
Khoảng thời gian đó là nỗi đau đáng sợ, tra tấn anh đến gần bờ vực của sự tan vỡ.
Qua đi một khoảng thời gian.
Như có dòng nước lạnh chảy qua cơ thể mình. Cảm giác đau rát, rất nhanh rồi biến mất.
Trải qua đau đớn, rồi lại đạt được khoái cảm. Làm Kaneki thả lỏng cơ thể ra, rồi ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Kaneki trong lòng bỗng dưng hiểu rõ.
Pluto tại sao lại có thể dễ dàng để cho Masrur chạy thoát? Nhưng đối với anh lại một chút cũng không thả lỏng.
Có lẽ đó là do Pluto đã thấy được…
Mong ước của cậu. (Kaneki)
Trở nên mạnh hơn nữa…
Để không bị mọi người bỏ lại phía sau lưng.
Pluto thật là...một người có sức quan sát tinh tế đến đáng sợ.
Chẳng thể lừa gạt được anh ta.
Ánh mắt của anh ta...như thể...nhìn thấu được bản chất của con người...dưới túi da của họ.
Một con người...đáng sợ.
Tác giả: ๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Ha ha, các Bác chờ chương lâu thì cho ta xin lỗi. Nhưng đừng lo, nhanh thì hai ngày có chương, lâu thì ba ngày. Ta lâu lâu làm đêm, về là ngủ rồi chiều làm tiếp nên bận không viết được nhiều. Nhưng chương nào viết xong, ta cũng đều đọc lại và chỉnh sửa cho hay. Nên chương nào cũng sẽ khoảng 2k chữ!!! Các Bác có thể cho ta thêm ý kiến tham khảo, để ta viết tốt hơn. Và ta sẽ rất vui, nếu nhận được thêm bình luận của mấy Bác.