Tư thế Gia Thông lái xe giống hệt như tư thế anh ngồi tại phòng làm
việc của cha trong lần đầu cô gặp anh. Anh ngồi rất thoải mái, đôi tay
dài đặt trên vô-lăng, dù con đường trước mắt không hề bằng phẳng cũng
chẳng buồn bộc lộ cho người khác.
Cái thờ ơ, lạnh lùng đó khác xa với Gia Tuấn thân quen. Gia Tuấn
trông bất cần đời hơn và anh ấy luôn thể hiện rõ với mọi người. Còn
người đàn ông bên cạnh giống như con cọp đang ngủ say, tư thế trông rất
thư thái nhưng tiềm tàng một sức mạnh ghê gớm.
Diện mạo của họ cũng không giống nhau, nét điển trai của Gia Tuấn
được mọi người thừa nhận. Nhưng Gia Thông có khuôn mặt hơi gầy, sống mũi cao, dài và quặp xuống như diều hâu. Dù anh không có cảm xúc gì trên
mặt nhưng cũng rất mạnh mẽ. Chỉ là anh điềm đạm trầm tĩnh, ở một mức độ
nào đó, khó mà dùng từ điển trai để đánh giá.
Tên của họ đều có ngụ ý dũng mãnh như tuần mã. So sánh với sự nhếch
nhác của Gia Tuấn, Gia Thông càng giống con tuấn mã trong tư thế sẵn
sàng hơn, anh có thể phóng đi bất cứ lúc nào.
Không ngờ cô lại ngấm ngầm so sánh hai anh em họ với nhau trong lúc
này, Nhâm Nhiễm âm thầm trách móc sự rảnh hơi của mình, mặt vô tình đỏ
bừng lên.
“Trường của các cô đang nghỉ hè đúng không?” – Anh vẫn rất từ tốn.
“Ừ, chúng tôi định về quê.”
“Cũng tốt, khí hậu nơi quê cô dịu hơn, nghe nói mùa hè ở đây nóng kinh khủng, thường thì người ngoại địa không thích nghi được.”
“Tính ra anh cũng cùng quê với tôi mà. Nhưng anh phát âm tiếng phổ thông chuẩn hơn, không giống như giọng của chúng tôi.”
“Tôi sống ở miền Bắc từ nhỏ.”
Nhâm Nhiễm nhớ ngay đến thân phận của anh, cô gượng gạo vô cùng và
hối hận với câu nói ban nãy. Cô bối rối cắn chặt môi cầu mong xe đến
cổng trường nhanh hơn, cô có thể nhanh chóng xuống xe để trốn khỏi cái
tình huống xa lạ này và quay về thế giới an toàn của mình.
“Cô nhạy cảm vậy à? Thật chết người! Tôi còn chưa hề hấn gì thì cô đã ngượng ngùng thay tôi rồi.”
Gia Thông cười hô hố, giọng cười rõ ràng không chút vui sướng nào. Nhâm Nhiễm im lặng.
“Tôi đoán cô có một tuổi thơ rất hạnh phúc.” Giọng Gia Thông vẫn rất điềm
đạm.
“Cô có nét đặc trưng, điển hình của một đứa trẻ lớn lên trong gia
đình hạnh phúc, có gia giáo, biết cảm thông và lễ phép. Lúc nào cũng
luôn miệng “gọi dạ bảo vâng, xin mời, xin lỗi, cảm ơn.” Cô có cái nhìn
thánh thiện về thế giới, về cuộc sống của người khác, dễ đau lòng, dễ
xúc động…”
Nhâm Nhiễm bực dọc, “Nếu như tôi suy diễn theo cách của anh, thì anh có một tuổi thơ không hạnh phúc?”
“Đúng vậy.” Gia Thông không hề bị chọc giận, vẫn điềm đạm nói.
Nhâm Nhiễm như bị đóng băng, vừa thấy hổ thẹn vừa uất ức, nước mắt đã dâng đến tận mi, cô mở to mắt cố kiềm chế: “Xin lỗi.”
Gia Thông liếc nhìn cô, “Thôi được rồi, tuổi thơ của tôi vốn không
vui vẻ như bạn trai của cô. Nhưng cũng không xui xẻo như cô tưởng tượng, cô đừng có đa sầu đa cảm và đau khổ thay tôi.”
“Tôi từng nói, tôi không phải là bạn gái của Gia Tuấn. Chúng tôi chỉ
là bạn chơi thân từ bé, giống như hai anh em, tình cảm rất tốt.”
Gia Thông nhìn về trước, nhẹ nhàng nói: “Cô ám chỉ điều gì với tôi sao?”
Nhâm Nhiễm đắng họng, trong cơn nóng giận, mặt cô đỏ bừng bừng.
“Xin dừng xe.” Cuối cùng cũng thốt lên lời, cô nói ngắn gọn.
“Chưa đến trường.”
“Bây giờ tôi muốn xuống xe.”
“Thưa cô, đây là cầu vượt, không thể lên xuống theo ý muốn.”
Nhâm Nhiễm quay hẳn mặt về một phía, một lúc sau, Gia Thông dỗ dành:
“Được rồi, tôi xin lỗi… lúc nãy, tôi quả thật… rất vô duyên.”
“Hà tất phải vậy? Thực ra anh đang cảm thấy tôi ấu trĩ ngây ngô.
Đúng, tôi thừa nhận, tôi đích thực như vậy. Thế nhưng, có lẽ tôi ấu trĩ
nhưng không đáng cười. Tôi không dư tình cảm, cũng không hoang tưởng
rằng người nào cũng phải thích mình, cho nên tôi không dự định ám chỉ
điều gì. Tôi cho anh hay điều này chỉ không muốn ai có bất kỳ hiểu lầm
nào. Cám ơn anh đã miễn cưỡng nhẫn nhịn, may mà anh sắp rời xa chỗ này,
không cần phải nhẫn nhịn tôi nữa.”
Gia Thông đột nhiên đưa cánh tay phải vỗ nhẹ vào bả vai trái của cô,
lực vừa phải, thể hiện rõ niềm an ủi thực sự: “Được rồi, tôi chỉ nói đùa với cô thôi. Bất kỳ người nào trong nhà họ Kỳ với tôi đều là người qua
đường. Cô có phải là bạn gái của Kỳ Gia Tuấn hay không, đối với tôi,
chẳng nghĩa lí gì.”
Xe đã chạy xuống cầu vượt, nhưng Gia Thông hoàn toàn không có ý tấp
lề dừng xe mà còn tăng nhanh tốc độ. Nhâm Nhiễm không có thói quen nhõng nhẽo, cũng không đòi xuống xe nữa. Họ chạy qua một đèn đỏ rồi rẽ trái,
cổng trường đại học tài chính sừng sững trước mặt. Xe vừa dừng, cô vội
mở cửa bước ra nhưng chưa đi được vài bước đã bị Gia Thông rượt lên cản
lại.
“Làm gì thế?”
Gia Thông cười: “Cô quên mang theo CD tôi tặng.”
“Tôi không nhận nữa.”
“Được rồi, được rồi, thứ lỗi cho tôi, nể tình tôi sắp rời khỏi đây.”
“Anh có rời khỏi hay không can hệ gì đến tôi?”
“Tôi cứ tưởng cô muốn nói lời chia tay và hi vọng gặp lại tôi nữa kia chứ.”
Nhâm Nhiễm giận run người: “Đó là do lúc nãy đầu óc tôi bị một cánh
cửa vô hình va phải, nhưng cánh cửa đó không đụng vào anh nhỉ? Anh tỏ vẻ chín chắn của mình bằng cách này có thú vị hay không?”
“Đích thực là không thú vị. Xin lỗi, thứ lỗi cho tôi, tôi cảm thấy mình thật vô
vị.”
Anh nhìn cô, ánh mắt rất thành khẩn, nước mắt của Nhâm Nhiễm đã chiến thắng lực cản của cô, cứ ào ra lăn dài trên má. Cô đưa tay giật lấy CD
trên tay anh, nhét vội trong túi jeans: “Cám ơn anh, tạm biệt.”
Không ngờ lại khóc trước mặt người đàn ông này nữa, thật là mất mặt
quá, cô suy nghĩ trong tuyệt vọng rồi quay người bỏ đi. Nào ngờ Gia
Thông đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Cánh tay của anh vòng qua eo và ghì cô vào lòng, cô va vào ngực anh,
trong đêm hè, hai cơ thể áp sát vào nhau, bỗng chốc nóng ran ran.
Vòng tay này đến quá đường đột, không thể cho là dịu dàng, cũng chẳng phải trong tư thế thoải mái gì nhưng hoàn toàn không khiến cô hoảng sợ. Nhâm Nhiễm chỉ phản kháng nhẹ theo bản năng, cô triệt để mất hẳn năng
lực hành vi và cũng bất chấp nếu có người quen đi trước cổng bắt gặp
tình cảnh này. Toàn bộ tâm tưởng của cô đều bay bổng trong đôi tay của
anh.
“Cảm giác bị nhấn chìm.” Cô nhớ đến ước mơ trẻ con của mình, “biển
người mênh mông” không còn là một phạm trù trừu tượng, quả thật, cô đang bị lôi cuốn bởi một sức mạnh thần kì. Cô như được chìm trong biển cả và ánh đèn trên phố như dòng nước xiết cuốn trôi cô đi. Cô nhìn quanh bốn
bề và phát hiện bản thân chỉ có thể nương tựa vào cơ thể trước mặt.
Với cô, anh còn là một người xa lạ. Nếu như cô có thể tiên đoán được
rằng, đồng hành cùng cảm giác bị nhấn chìm là nỗi sợ hãi vô bờ và sự
tuyệt vọng thì liệu cô còn mơ ước nữa chăng?
Khi Nhâm Nhiễm hồi phục lí trí thì cô đã ngồi trong xe Gia Thông, xe đang chạy êm ả lên cầu.
Cô hoàn toàn không nhớ mình đã lên xe bằng cách nào.
Thành phố này được Trường Giang chia thành hai phần, trường học ở
phía nam sông còn khu thương mại thì ở phía Bắc. Nhâm Nhiễm dù đã đến
đây được hai năm nhưng cô không thích dạo phố, phạm vi hoạt động chỉ ở
phía nam, hiếm khi được qua sông, càng hiếm khi vượt qua cầu trong đêm
hôm như thế.
Cô áp sát đầu vào cửa kính xe, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua, trông
thấy vầng trăng ngời ngợi rọi chiếu sáng trên cao. Cảnh sông trong đêm
thật tĩnh lặng, chỉ thi thoảng vọng lên tiếng còi của thuyền bè chậm rãi vượt qua phía dưới cầu. Phía bên kia sông toàn những ánh đèn chói
chang, đèn nê-on trong bảng hiệu quảng cáo chen chúc nhau mà tỏa sáng.
Phút chốc, thành phố trở nên huyền ảo trong mắt cô.
“Tôi thật sự sợ em như lần trước, khóc đến long trời nở đất, không biết đâu là điểm dừng.”
Nhâm Nhiễm đã lau khô nước mắt từ sớm, chế giễu: “Vì sợ tôi khóc, mà
anh chịu thỏa hiệp à. Hôm đó, bỏ mặc người đẹp đi uống cà phê cùng tôi,
lấy điểm tâm tôi ăn, bây giờ còn dẫn tôi đi dạo.”
Gia Thông cười mỉm: “Lần đó em khóc quả thật kinh người. Tôi lái xe
chở em đi suốt ba tiếng, đi khắp cả vùng phía nam mà nước mắt em vẫn
tuôn không ngừng, đến khi đuối sức ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn nước
mắt. Lúc đó tôi nghĩ, cô bé này sao lại nhiều nước mắt đến thế, còn chôn vùi trong nỗi thương tâm của mình, hoàn toàn bỏ mặc người khác, người
ta muốn dỗ dành mà không biết dỗ từ đâu.”
Cô vốn không muốn phản biện rằng, cô không mít ướt như anh nghĩ, hầu
như trong mọi tình huống, cô đều không bộc lộ cảm xúc của mình với một
người xa lạ. Cô cũng không muốn phân tích cặn kẽ lòng thương hại của anh đối với cô. Như một bản năng, cô biết rõ rằng tình cảm của anh cũng
phức tạp như chính con người anh, cô không dễ dàng nắm bắt được.
Trận khóc đó giờ nghĩ lại dường như đã là chuyện rất xưa. Giờ đây
ngồi lại trong xe, Nhâm Nhiễm cảm giác, toàn cơ thể mình – từ trong ra
ngoài đều nhẹ bẫng. Cảm giác lâng lâng thế này, cô chưa từng trải nghiệm bao giờ.