Nhâm Nhiễm dìu Triệu Hiểu Việt bước đến thang máy, cô phát hiện người bà ướt đẫm mồ hôi, cô cũng không giỏi hơn bà, hai tay toát đầy mồ hôi
lạnh, khó chịu vô cùng.
Họ vừa ra khỏi tòa nhà liền trông thấy Gia Tuấn đứng bên ngoài.
“Mẹ, mẹ điên rồi à?”. Anh cũng đầm đìa mồ hôi, vừa sốt sắng vừa tức giận, “Lại dẫn cả Tiểu Nhiễm đến nhà người đàn bà này.”
Triệu Hiểu Việt đau khổ: “Tuấn, con nghĩ mẹ đến đánh ghen rồi chuốc
nhục vào thân à? Hai mươi năm trước mẹ không có ý định đó, huống chi tới tuổi này.”
“Được rồi, đừng nói nữa, đi thôi.” Gia Tuấn không muốn bàn chuyện này trước mặt Nhâm Nhiễm, anh cau mày.
Triệu Hiểu Việt vẫn đứng im, “Mẹ không thể giấu con nữa, Tuấn. Cha
con điên rồi, chiều nay quay về nói với mẹ, ông ta muốn điều động hết
tất cả nguồn vốn lưu động trong công ty, còn có ý định thế chấp cả khu
công nghiệp.”
“Ông ta muốn làm gì?”
“Ông ta có thằng con hoang với người đàn bà này, chắc con đã biết.”
Gia Tuấn chán ngán gật đầu: “Đó có phải là bí mật gì đâu!”
“Toàn bộ nguồn vốn trong trái phiếu riêng lẻ của nó đã bị đóng băng,
nghe nói có người đang tìm nó khắp nơi, cha con muốn lấy tiền lấp vào
khoản hao hụt đó để giữ lại tính mạng cho nó.”
Nhâm Nhiễm và Gia Tuấn đều giật thót người, Gia Tuấn cố lấy lại tinh
thần, chần chừ nói, “Nếu liên quan đến tính mạng, mẹ muốn cha mặc kệ thì chắc chắn là không được.”
“Tuấn, con ngây thơ quá. Con có biết đó là con số khổng lồ cỡ nào
không? Đền hết cả gia tài nhà họ Kỳ cũng chưa chắc xong chuyện. Huống
chi, nó dựa vào gì mà lấy hết cả gia sản nhà mình?”
“Có nghiêm trọng vậy không?”
“Cha con lúc nào cũng hết lời khen thằng con hoang này, còn thổi
phồng với người ngoài ông có thằng con trai là thiên tài trong ngành tài chính, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tài giỏi hơn người cha như ông
ta biết mấy.” Triệu Hiểu Việt đầy căm phẫn, “Bây giờ nó gây ra tai họa
lớn như vậy mà lại mở miệng đòi cha con cứu nó, đừng có hòng! Nó và mẹ
nó đều là tên ăn cướp, cướp chồng từ tay mẹ, cướp đi người cha từ con và chị con, bây giờ lại muốn cướp tài sản thuộc về chúng ta. Trừ khi mẹ
chết, nếu không mẹ tuyệt không đồng ý.”
“Mẹ, có chuyện gì, về rồi nói.”
“Về ư?”, Triệu Hiểu Việt gằn giọng, “Bây giờ chúng ta đến công ty, dì và dượng con đã đến đó, cùng bàn bạc phải làm gì tiếp theo. Con không
thể cứ như trước đây, lơ là chuyện công ty rồi trút toàn bộ gánh nặng
cho mẹ.”
Gia Tuấn chỉ biết gật đầu, “Dạ”
Nhâm Nhiễm lập tức phát hiện đôi tay run rẩy của bà khi cầm chìa khóa, “Anh Tuấn, e rằng dì không thể lái xe.”
“Xe của anh để tạm ở đây. Mẹ, đưa chìa khóa cho con.” Gia Tuấn đón
lấy chìa khóa từ tay mẹ, dìu mẹ ngồi vào vị trí kế buồng lái, quay đầu
nói với Nhâm Nhiễm: “Lên xe nhanh lên, Tiểu Nhiễm.”
Nhâm Nhiễm bấn loạn: “Anh Tuấn, anh đi với dì đến công ty đi, em
không qua đó đâu, em có hẹn với Mẫn Nghi đến nhà một người bạn.”
“Thời tiết thế này…” Gia Tuấn kịch liệt phản đối, nhưng chợt nhận ra
rằng Nhâm Nhiễm vốn không muốn tham gia vào chuyện xấu trong gia đình
anh, vội gật đầu, “Thôi được, em chú ý an toàn. Đến giờ gọi điện cho
anh, anh đến đón em.”
Nhâm Nhiễm trông thấy xe đi ra, vừa cảm giác tội lỗi vừa hoang mang.
Đương nhiên là cô không có hẹn với Mẫn Nghi, nhưng đích thực cái tin mà
Triệu Hiểu Việt vừa nói đã đốt cháy lòng cô. Cô nghĩ ngay đến tình cảnh
của Gia Thông, tim nhảy thót đến tận cổ họng, nghẹn đến khó thở, cộng
thêm không khí ngột ngạt của thời tiết, tim cô cứ đập nhanh một lúc rồi
ngừng đập, lại đập nhanh hơn, không tuân theo quy luật nào, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.
Cô đứng bất động như cây cột nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và xa lạ của Gia Thông hiện lên trước mắt, cô lại ớn lạnh cả người.
Trời bắt đầu nổi gió, rác và bụi bặm trên đường bay tung tóe. Cuối
cùng, bão cũng ập đến. Mây đen kéo đến xám xịt, người đi đường tăng
nhanh tốc độ, hi vọng về đến nhà trước cơn bão.
Cô lấy hết can đảm chạy đến khu chung cư, bấm chuông căn hộ 2802, một lúc sau, giọng Trần Trân Trân vang lên: “Ai đó?”
“Chào dì.” Nhâm Nhiễm lắp bắp, “Cháu… muốn tìm Kỳ Gia Thông.”
“Đây không ai tên Kỳ Gia Thông.” Cuộc đối thoại kết thúc nhanh chóng.
Nhâm Nhiễm hết cách, cô ngước nhìn lên tòa nhà cao 33 tầng trên đường Tú Phong cao sừng sững, cô nhìn chung quanh rồi tìm đến một quán nước
đối diện đường, gọi một ly trà sữa, đến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Máy điều hòa trong quán chỉnh ở nhiệt độ vừa phải, Nhâm Nhiễm vốn đã
sợ đến lạnh người, nên càng cảm thấy lạnh hơn. Lúc này, cô mới phát hiện mồ hôi trên lưng đã thấm ướt áo sơ mi đang mặc.
Trong quán nước, ngoài chủ quán thì chỉ có mỗi cô ngồi đó, ti vi treo trên vách tường được chỉnh đến đài bản xứ, đang trình chiếu các dự báo
về cơn bão. Ngoài cửa sổ, mưa nặng hạt dần, thỉnh thoảng trông thấy
những cây dù bị gió thổi đến biến dạng đang cùng chủ của nó vội vã chạy
ngang qua.
Cô cầm chặt ly trà sữa lạnh băng, thờ thẫn nhìn hạt mưa rơi tí tách
trên mặt đất, không biết đã ngồi bao lâu, cô chợt trông thấy chiếc xe
taxi trống khách chạy đến, đang do dự không biết nên dầm mưa xông qua đó không thì bỗng nhìn thấy Gia Thông đang đứng trước khu chung cư Tú
Phong và đi thẳng về phía taxi. Cô vội vã đứng dậy xông ra khỏi quán
nước, băng nhanh qua đường, vỗ mạnh cửa xe vừa khép lại.
Gia Thông kinh ngạc ngước nhìn, mở cửa lôi cô vào, toàn thân cô đã ướt
đẫm.
“Sao cô còn ở đây, chưa xem kịch xong à?”, anh lạnh lùng.
Nhâm Nhiễm trông lủi thủi và ấm ức: “Em không có ý định đến đây xem kịch, em… chỉ lo lắng cho anh.”
Gia Thông không hề động lòng, cáu kỉnh: “Cô ngồi xe này đi, tôi đón chiếc xe khác.”
Anh vừa định mở cửa xuống xe thì Nhâm Nhiễm đã nắm chặt tay anh, anh
quay đầu lại. Trước ánh mắt sắc bén của anh, cô co rúm người nhưng vẫn
không chịu buông tay: “Em thật sự rất lo lắng cho anh.”
Gương mặt cô ướt sũng, nhưng vẫn trông rất rõ ánh mắt long lanh đang
loang nước. Trước một cô bé quá đỗi thành khẩn và lo lắng cho mình vô
ngàn, toàn bộ phẫn nộ của anh đều tan biến.
Lúc này, bác tài bực dọc lên tiếng: “Hai vị, rốt cuộc có đi không? Đừng cản trở tôi kinh doanh chứ!”
Gia Thông cúi đầu nhìn xuống tay Nhâm Nhiễm, nước mưa trên áo men
theo cánh tay chảy xuống, tay lạnh cóng, anh ôm chầm lấy cô rồi đưa cô
vào lòng: “Đến Đế Cảnh. Mở máy lạnh nhỏ một chút, cảm ơn.”
Gió thổi mạnh đến nỗi hai hàng cây bên đường đều nghiêng ngả, mưa như trút nước, chiếc taxi đi trên đường như thuyền cô giữa biển, Nhâm Nhiễm co người vào vòng tay Gia Thông nhìn về phía trước, chỉ thấy cần gạt
nước vạt liên tục, phía trước là một màn trắng xóa, tầm nhìn mông lung,
trong lòng cô cũng rất mông lung.
Đế Cảnh là một khách sạn 5 sao nằm ngay trung tâm thành phố Z. Taxi
phóng nhanh trong cơn bão dừng tại đích đến. Gia Thông trả tiền xe, dắt
Nhâm Nhiễm vào trong. Đại sảnh hào hoa trong khách sạn nào nhiệt đến bất ngờ, từng đoàn khách nước ngoài mang theo hành lý đứng chờ tại đại
sảnh, họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh, có lẽ thời tiết đã phá hòng
hành trình của họ.
Gia Thông dẫn cô xuyên qua đoàn du khách, bước lên thang máy đến căn
phòng ở lầu 20. Sau khi bước vào phòng, anh lập tức lấy chiếc áo sơ mi
từ trong tủ đưa cho cô: “Vào phòng tắm thay đồ đi.”
Nhâm Nhiễm lạnh run người trong không khí phòng máy lạnh khách sạn,
cô vội giam mình trong phòng tắm, cởi bỏ quần áo bị ướt, vớ khăn tắm lau khô người
và thay áo sơ mi vào. Anh cao hơn cô nhiều, chiếc áo mặc trên người cô dài đến đầu gối, rộng thụng thình.
Cô xắn tay áo lên, nhìn vào hình ảnh xa lạ của mình trong gương, lòng đầy nghi hoặc. Cô đang muốn làm gì? Đêm hôm nay, lần đầu tiên cô tự hỏi mình.
Đương nhiên là cô chẳng có đáp án nào cho bản thân.
Nhâm Nhiễm bước ra với đôi chân trần, thấy Gia Thông đứng uống rượu
bên ô cửa sổ, toàn bộ rèm cửa đều được vén lên, mưa bão đập mạnh qua ô
cửa, cả thế giới đắm chìm trong cơn mưa dữ dội. Cô bước qua, nhìn ánh
đèn mờ ảo trong mưa.
“Gọi điện kêu người đến đón cô hay tôi nhờ khách sạn sắp xếp taxi?”.
Gia Thông nâng ly, chậm rãi lắc lư chất lỏng màu hổ phách trong đó, uể
oải nói.
“Anh đến đây được mấy ngày?”. Cô hỏi thay vì trả lời.
“Ba ngày.”
“Vậy người em gặp trong thương xá vài hôm trước là anh, đúng không?”
Gia Thông vẫn điềm đạm như thường ngày, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Anh uống cạn rượu trong ly rồi lấy chai rượu Whisky bên cạnh, rót
tiếp vào, “Tôi cứ ngỡ là chỉ có những phụ nữ hám chồng mới đứng trước
quầy nhẫn, nào ngờ các cô bé cũng có sở thích đó.”
“Tại sao anh không gọi em?”. Cô bất giác cất cao giọng chất vấn,
nhưng lại nhụt chí ngay, cô hạ giọng, “Hoặc gọi điện thoại cho em cũng
được.”
“Em cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn với em sao?”
“Lại nữa, sao anh lại suy nghĩ phức tạp vậy?”
Gia Thông vẫn một hơi uống cạn rượu trong ly, đặt ly xuống. Quay đầu
nhìn cô, cười mỉm: “Nhâm Nhiễm, cảnh tượng hôm nay em chứng kiến đã quá
tệ hại, chẳng lẽ vẫn chưa đủ để đánh tan mơ tưởng màu hồng trong suy
nghĩ của em sao?”
Nhâm Nhiễm ngước nhìn anh, “Đâu phải hôm nay em mới biết anh là con của ai, xin đừng đánh giá tình cảm của em nông cạn thế!”
Gia Thông như bị chọc cười, anh nhếch môi nhưng cuối cùng vẫn không
lộ nụ cười ra ngoài, anh chọc cô đầy ác ý: “Vậy tình cảm của em với Kỳ
Gia Tuấn
được xem là thế nào? Theo như em nói, hai người chỉ đơn thuần là tình cảm hai anh em, nhưng tình huống như vậy mà bà Kỳ cũng dắt theo em,
dường như đã xem em là dâu trong nhà.”
“Đừng hiểu lầm, đó chỉ là trùng hợp…”
Gia Thông bỏ ngoài tai lời phản bác của cô, “Được rồi, bất kể tính
chất tình cảm như thế nào. Nếu thật sự như lời bà ta, anh là mối nguy đe dọa đến gia sản của Kỳ Gia Tuấn, em sẽ lo lắng cho ai hơn?”
Nhâm Nhiễm không lên tiếng, chiếm trọn tâm trí cô lúc này toàn sự lo lắng cho anh, chưa kịp nghĩ đến điều này.
“Em xem, đây chẳng phải là một sự lựa chọn khó khăn sao? Chuyện chưa xảy ra thật thì em đã khó xử rồi.”
Gia Thông cười thành tiếng, anh nhéo vào cằm cô, để cô trực diện với
bản thân: “Cô em, tình cảm của em không nông cạn, nhưng cô em đã thần
thánh hóa những hoang tưởng về một người đàn ông xa lạ, bây giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp.”
Lời phán xét lạnh lùng làm lòng cô đau nhói. Mặt cô lại đỏ bừng, cô
đẩy mạnh tay anh ra: “Em chỉ lo lắng cho anh, nếu anh cảm thấy nực cười
thì chẳng còn gì để nói.”
“Cảm ơn sự quan tâm của em. Cuộc sống của em quá bình lặng, khó tránh khỏi cảm giác tẻ nhạt, mong muốn trải nghiệm một tình yêu đầy cảm giác
mạnh. Anh hoàn toàn hiểu được cũng không nghi ngờ lòng thành của em. Thế nhưng anh phải nhắc nhở em, đừng lãng phí tình cảm vào anh.”
Nước mắt Nhâm Nhiễm dâng lên trong mắt, cô vật vã kiềm chế, hít thở
thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng: “Em chỉ hỏi anh một câu, tình hình
của anh có nghiêm trọng như dì Triệu nói không?”
Gia Thông úp mở: “Có người đang tìm anh, nhưng trí tưởng tượng của bà Kỳ quá phong phú, thật sự không giống như cảnh truy sát như phim điện
ảnh. Chẳng qua những người đó khống chế anh, tiến tới khống chế nguồn
tiền đang bị đóng băng và đồng thời buộc anh thao túng nguồn tiền theo
yêu cầu của họ, một cách nói khác của sự giam cầm, cho nên đích thực anh phải né tránh.”
Cô suy nghĩ lời nói của Gia Thông, sau đó gật gù: “Em không hiểu sai
thì, anh không nguy hiểm về tính mạng, đúng không, vậy thì em yên tâm.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Có lẽ anh nói đúng, em đích thực vừa nực
cười vừa phiền phức, em quyết định sau này sẽ tự tiêu hóa những điều
phiền toái của mình, không dùng tình cảm quấy nhiễu anh nữa. Chúc anh
may mắn, em đi đây.”