Tại một thành phố náo nhiệt phồn vinh như Quảng Châu, người đổ xô về
rất nhiều, dân số luôn biến động đến chóng mặt, ẩn cư tại đây là một
chuyện khá dễ dàng.
Theo danh mục lão Lý giới thiệu, Gia Thông mua từ Hồng Kông hơn mười
quyển sách nổi tiếng về kinh tế học, thị trường trái phiếu. Kế hoạch mà
anh lên cho mình là không nhận các hợp đồng ngắn hạn nữa, thu hẹp quy mô văn phòng, chỉ giữ lại vài người đáng tin cậy để theo dõi các hợp đồng
trung dài hạn của vài khách hàng.
Thường ngày, anh phân tích tài khoản tiền tệ, theo dõi toàn bộ lên
xuống của thị trường tiền tệ, thời gian rảnh rỗi đọc sách ở chung cư,
buồn thì đi phòng gym tập thể dục.
Từ lúc trưởng thành, chưa bao giờ anh sống cuộc sống an nhàn như hiện tại. Anh hiểu rõ, sự an nhàn này chỉ là bề mặt, phía dưới vẫn là đáy
sâu thăm thẳm, hễ bất cẩn sẽ bị rớt xuống vực ngay.
Việc mất tích của anh, đúng như anh dự đoán, tuy không gây nhiều sóng gió như lúc Du Hồng Lương bỏ trốn, nhưng dấy lên không ít dư luận trong ngành, quá nhiều người ngấm ngầm bán tán xôn xao, còn có người âm thầm
truy tìm tung tích của anh.
Điều anh có thể làm, chỉ là âm thầm chờ đợi cơ hội…
Anh chỉ giữ liên lạc với Chính Bang ở Bắc Kinh, tin tức Chính Bang báo cáo anh mỗi ngay đều không lạc quan.
“Nguồn vốn đó vẫn bị đóng băng, tài khoản các bên có liên quan đều bị phong tỏa, cuộc điều tra của hiệp hội trái phiếu vẫn đang tiến hành,
một công ty trái phiếu còn tiết lộ tin Du Hồng Lương bỏ trốn.”
“Nghe nói có một bài phân tích tình hình nội bộ, nhưng tôi chưa đọc.”
“Chu Tổng ở Thẩm Quyến cứ tìm anh suốt, lúc điện cho tôi cứ mắng nhiếc chửi rủa, tức tối vô cùng.”
“Ông Tiết ở Thẩm Dương cũng đã đến công ty được vài lần.”
“Tài khoản của Tần Tổng đã xử lý xong, ông ta nhờ tôi cám ơn anh.”
“Tôi và Tiểu Lưu cũng bị cục công an giải đi tra hỏi vài lần, tôi nói tôi chỉ lái xe, không biết gì hết, còn hỏi ngược họ, trong tình huống
này, tôi phải tìm ai để lấy lương và có thể bán tài sản công ty để đền
bù tiền lương hay không.”
“Kỳ Tổng, mẹ anh đã đến Bắc Kinh, bây giờ ngồi trong văn phòng không
chịu về, nhất định buộc tôi hỏi anh, có biết tin tức của một cô gái tên
là Nhâm Nhiễm hay không?”
Tin này khiến cho Gia Thông tay cầm ly rượu đá kinh ngạc vô chừng, anh đặt ly rượu xuống: “Bà ấy còn nói gì?”
“Bà nói cô gái này đã bỏ nhà ra đi vào một tháng trước, cha cô gái là bạn thân của Kỳ Tổng, từ việc tra cứu thông tin cuộc gọi biết được,
ngày cô bỏ đi đã từng gọi điện ở Thẩm Quyến, còn gọi điện vào số điện
thoại kia của anh. Mẹ anh nói tôi nhất định phải chuyển lời đến anh, anh nhất định trả lời bà.”
“Biết rồi.” Gia Thông tắt máy, anh nhìn ra dòng sông Chu Giang từ ban công, hoang mang không biết làm gì.
Anh đã sống ở Quảng Châu gần một tháng, cũng từng gọi điện cho cô,
nhưng phát hiện điện thoại tắt máy, anh hơi buồn bã nghĩ rằng, lúc này
đã khai giảng, chắc cô bé đang học, không biết cô có nhớ đến anh không?
Khoảng thời gian này, dù anh vẫn luôn theo dõi thị trường hợp đồng
tương lai, theo dõi xu hướng thị trường trái phiếu, mỗi ngày đều phần
tích này nọ, nhưng quả thật an nhàn hơn rất nhiều, không căng thẳng dồn
dập như trước đây, thời gian mà anh nhớ đến cô quả thật không ít, hơn
nữa, không ít lần cứ thơ thẩn như người mất hồn.
Giống như tình trạng của men rượu, anh không thích mình bị mất kiểm
soát đến thế, anh bèn không gọi điện cho cô nữa. Thi thoảng, lúc nhớ đến cô, anh uống cạn ly rượu rồi thôi.
Không ngờ, Nhâm Nhiễm lại mất tích.
Anh nhanh chóng nhớ lại toàn bộ sắp xếp trước khi anh rời khỏi Thẩm
Quyến, tự tin rằng bản thân hoàn toàn không để lộ bất kỳ dấu hiệu của kẻ định bỏ trốn, Chu Tổng hoặc những người khác sẽ không nghi ngờ cho
người theo dõi hành tung của anh trước, đến nỗi liên lụy sự an toàn của
Nhâm Nhiễm.
Anh vốn không muốn dùng số điện thoại mới liên lạc với mẹ, lúc này
không lo được nhiều việc, liền gọi điện cho mẹ ngay: “Nhâm Nhiễm mất
tích từ khi nào?”
Trần Trân Trân sốt sắng hỏi ngược lại: “Thông con, con có quan hệ gì với bạn gái của Gia Tuấn?”
Anh buồn bực: “Mẹ, con không can hệ gì đến Kỳ Gia Tuấn, con có liên
hệ với ai cũng không can hệ gì đến hắn. Nhâm Nhiễm đã mất tích bao lâu?”
Trần Trân Trân hiểu tính con mình, đành trả lời trước: “Cô bé mất tích từ ngày con đi.”
“Cô ta không nói gì với gia đình à?”
“Không có, chỉ để lại một mẩu giấy.”
“Đó là bỏ nhà ra đi, mẩu giấy có nhắc đến con ư?”
“Không có, chỉ nói tâm trạng cô bé không tốt, muốn bỏ đi một thời
gian. Tối hôm đó Kỳ Gia Tuấn về nhà mới phát hiện mẩu giấy, gọi điện cho cô bé thì nó đã tắt máy. Cả nhà cứ cuống cuồng lên, cha cô bé từ Bắc
Kinh đã quay về ngay trong đêm ấy. Cảnh sát nói bỏ nhà ra đi không được
xem là mất tích, không thể theo dõi. Đến ngày thứ ba, cô bé gọi điện cho Gia Tuấn, chỉ nói được vài lời, đột nhiên bị ngắt ngang, sau này số
điện thoại không gọi được nữa. Họ tìm cách tra cứu lịch sử cuộc gọi,
phát hiện cô bé ở Thẩm Quyến, còn từng gọi điện cho con. Gia Tuấn cũng
biết đó là số của con, liền cùng mẹ nó đến chỗ mẹ ngay, náo loạn một
hồi, còn tuyên bố sẽ báo cảnh sát nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô bé vẫn không chịu xuất hiện, cũng không chịu về nhà, di động thì
không mở máy, mười ngày sau, cô bé dùng một điện thoại công cộng ở Thẩm
Quyến gọi điện cho Gia Tuấn, chỉ nói cô bé rất tốt, không cần đi tìm nó, sau đó tắt máy ngay.”
“Họ không đến Thẩm Quyến tìm cô ta à?”
“Tất nhiên là có đi tìm, còn đăng cả báo, nhưng số điện thoại gọi cho Gia Tuấn đều ở những nơi khác nhau, không có chút dấu vết. Cảnh sát
không đến tìm mẹ nhưng bà Kỳ gần như ngày nào cũng đến chỗ mẹ, khẳng
định là con đã bắt cóc bạn gái của con trai bà ta, buộc mẹ phải giao trả người. Mẹ sắp bị bà ta ép đến phát điên, Thông con, cha con cũng đứng
ngồi không yên, lại không liên lạc được với con, mẹ chỉ có thể đến Bắc
Kinh tìm con, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cô ta…
có phải ở chung với con không?”
“Không phải.” Trần Trân Trân thở phào, như chợt nhớ ra điều gì, bà cằn
nhằn:
“Phải làm sao đây Thông? Cha của cô bé là bạn thân của Hán Minh, dạo
trước còn ở trong nhà ông ấy, ông ta có phần trách nhiệm, bây giờ lại
dây đến con nữa, con vốn đã có chuyện, bây giờ…”
“Được rồi, con biết rồi. Chuyện này để con giải quyết, mẹ về Thành
phố Z đi, đừng gọi điện cho con nữa, cũng đừng tiết lộ số điện thoại này cho bất kỳ ai.” Anh chưa bao giờ gọi Kỳ Hán Minh là cha, “bất kỳ ai” ắt bao gồm cả Kỳ Hán Minh. Trần Trân Trân hết cách, đành đồng ý.
Cô bé ngang bướng này đang định làm gì nữa đây? Gia Thông gọi số điện thoại của Nhâm Nhiễm, quả là đang tắt máy. Anh trở vào phòng khách rót
cho mình hơn nữa rượu, uống một ngụm thật to, suy ngẫm… đến mức khó
chịu.
Cô đang đợi anh ở Thẩm Quyến chăng thậm chí đến mức bất chấp đoạn
tuyệt quan hệ với gia đình, bỏ ngang chuyện học hành sao? Nếu cô ta hạ
quyết tâm này đến Thẩm Quyến, chí ít cái hôm anh bỏ đi, cô sẽ níu kéo,
sẽ nài nỉ anh cho cô đi cùng. Nhưng cô không làm gì hết, chỉ nhìn anh
rời khỏi, tỏ ra rất bình lặng và hiểu chuyện.
Hơn nữa, trông cô không ngang bướng, cũng không giống người đang mơ mộng, ảo tưởng.
Trước giờ, anh luôn cảm thấy, anh có thể nhìn thấu được suy nghĩ của
cô. Giờ đây, anh cứ đắn đó suy ngẫm, thực sự không hiểu nổi cách nghĩ
của cô.
Cô đều đặn gọi điện về nhà báo bình an, tức cô không nguy hiểm, không cần lo lắng, đợi khi cô vui chơi đủ, tiêu hết tiền, thì ắt sẽ trở về
nhà thôi.
Suy luận này khá hợp logic, nhưng không thể khiến anh yên tâm.
Từ cái đêm một mình ngồi máy bay đến Thẩm Quyến, chủ động sà vào lòng anh để được giải toả, đến lúc nhìn anh rời khỏi vào sáng hôm sau. Cô
hoàn toàn không thắc mắc hỏi han nhiều điều như anh tưởng tượng.
Cứ bỏ mặc cô trong cái thành phố đó sao? Anh phát hiện, anh không nhẫn
tâm.
Nếu Nhâm Nhiễm gọi điện cho Gia Tuấn, ắt cũng sẽ gọi vào số luôn tắt máy của anh.
Nếu mở máy, có lẽ sẽ liên lạc được cô, đồng thời anh biết rõ, mở máy
vào lúc này đồng nghĩa với việc anh không thể né tránh những người anh
đang muốn lẩn tránh.
Mặc kệ cô ở Thẩm Quyến, hay đi tìm cô? Quyết định trông khá đơn giản, anh lại chần chừ không nguôi.
Sự nhiệt tình đó, nét ngây thơ đó, nếu cô không ngoan ngoãn ở yên,
trong sự bao bọc của gia đình thì nhất định phải va chạm với hiện thực
xã hội mới học được chút lí trí. Anh đột nhiên nhận ra, anh hoàn toàn
không mong đợi cô trở thành một phụ nữ chín chắn và lí trí.
Uống nốt li rượu đó, anh quyết định, lấy di động lên, đổi thẻ điện thoại ban đầu vào, đồng thời bước ra cổng.
Gia Thông đón taxi trên đường đến Thẩm Quyến, tiếng di động vang lên, anh nhìn số, là Chu Tổng – người hẹn gặp anh trong cái hôm rời khỏi
Thẩm Quyến. Người tìm anh thì vô kể, nhưng vị Chu Tổng này là người mà
anh muốn né tránh nhất. Anh cười trong đau khổ, nhấn nút nghe.
Chu Tổng cười nham hiểm: “Tiểu Kỳ, lâu không gặp, bây giờ phát tài ở đâu
thế?”
“Chu Tổng chê cười, bây giờ tôi gần như đã mất tự do, còn phát tài gì kia chứ, đang trên đường đến Thẩm Quyến.” Anh không trả lời thẳng, “Tôi không tự quyết định được, xin ông thứ lỗi.”
Chu Tổng phun lửa: “Ta cho người đến văn phòng tại Bắc Kinh của cậu
thì gặp ngay lão Tiết vừa đi ra. Quả nhiên có liên quan đến ông ấy. Bây
giờ cậu đang ở đâu?” Gia Thông biết rõ ông ta đang theo dõi vị trí số
điện thoại này, câu hỏi đó chỉ để dò hỏi nên đã nhìn tấm biển trên đường cao tốc, nói rõ vị trí của mình.
“Cậu đến Thẩm Quyến thì tốt, tay của lão Tiết không dài đến nỗi thò
ra tận đây. Tôi đã cho người đến đón cậu, đoán ông ta cũng không dám giở trò trước mặt tôi.”