Nhâm Nhiễm thẫn thờ trên đường phố Quảng Châu, cho đến khi hoàng hôn, nước mắt dừng chảy, hai chân mệt lả, mới gọi taxi về chung cư.
Cô vừa mở cửa bước vào, nghe Gia Thông đang tựa vào cửa sổ nói điện
thoại: “… Bang, chuyện đã đến nước này, cứ để mặc ông ta. Cậu giải tán
hai nhân viên còn lại, mỗi người bồi thường ba tháng lương, văn phòng
tạm thời đóng cửa, cậu cũng không cần đi làm mỗi ngày nữa.”
Gia Thông nói rất điềm đạm, từ chỗ cô đứng có thể nhìn được một bên mặt anh, nét mặt anh có vẻ hơi hung hăng.
Đợi khi anh tắt máy, cô rụt rè hỏi: “Gia Thông, có việc gì ư?”
“Không có gì.” Gia Thông không hề nhìn cô, trả lời một cách đơn giản.
Mỗi lần, cô muốn tìm hiểu anh nhiều hơn chút nữa thì anh luôn đẩy cô
ra xa vời vợi. Cô biết, nếu có truy hỏi cũng vô ích. Trời đã tối, cô
liền vào bếp nấu cơm.
Nhâm Nhiễm mua một quyển sách dạy nấu ăn và thí nghiệm vài lần, cô đã nấu được vài món ăn đơn giản. Khi cô nấu xong hai món ăn và một món
canh bê ra, Gia Thông đang đứng uống rượu ngoài ban công, nhìn từ phòng
khách, dáng người cao to của anh đắm chìm trong màn đêm, bóng anh trải
dài như lưỡi kéo, hiu quạnh và xa nghìn trùng, tách biệt hoàn toàn với
bàn thức ăn đang nghi ngút khói.
Cô nhói người trước liên tưởng của mình, cô cởi bỏ tạp dề chạy ra ban công vòng tay ôm anh từ phía sau: “Gia Thông, nếu anh có tâm sự…”
Gia Thông ngắt ngang lời cô: “Nhâm Nhiễm, anh đã nói rõ từ đầu, anh
không thích chia sẻ toàn bộ cuộc sống với người khác. Nếu em bằng lòng
sống chung với anh, phải học cách chấp nhận, anh có không gian riêng của mình.”
Cô tê cứng người, áp sát mặt vào sau lưng anh một hồi lâu, nhỏ nhẹ nói: “Được, em hiểu, ăn cơm đi.”
Hai người im lặng hoàn thành bữa cơm tối. Căn phòng tuy khá lớn nhưng không khí căng thẳng vẫn ngập tràn. Nhâm Nhiễm thu dọn chén bát, khi
bước ra, Gia Thông đã tự nhốt mình trong phòng. Cô chơi vơi trước cửa
phòng được khóa kín. Không biết mình đã làm sai chuyện gì, chỉ biết điều chỉnh volume ti vi nhỏ đến mức có thể, co người trên sô pha, đờ người
với cuốn sách trên tay.
Tám giờ tối, Gia Thông đột nhiên bước ra ngoài, anh vẫn không nhìn
cô, chỉ lấy áo khoác rồi nói: “Anh đi ra ngoài, em không cần đợi anh, cứ ngủ trước.”
Nhâm Nhiễm không thể chợp mắt, đến tận nửa đêm, cô nghe tiếng động
ngoài cửa vội vàng xuống giường. Gia Thông dùng chìa khóa mở cửa, anh đã say bí tỉ và loạng choạng bước vào.
Nhâm Nhiễm giật mình, vội đỡ lấy anh. Anh không sinh sự lúc xỉn, cũng không hoàn toàn đánh mất lí trí, chỉ đẩy tay cô ra, hoàn toàn không cho cô đến gần anh, lớ ngớ bảo “Đi ngủ, mặc kệ anh.” Anh loạng choạng bước
đến trước cửa phòng ngủ, nhưng lại quay một mạch bước vào phòng khách.
Cô pha trà hoặc đưa khăn nóng cho anh, đều bị từ chối thẳng.
Nhâm Nhiễm không yên tâm, trở mình liên tục không chợp mắt được. Nửa
đêm cô nghe tiếng anh dậy, cô vội xuống giường chạy ra, thấy anh xông
vào nhà tắm nôn mửa. Cô bước qua dìu anh, anh lại đẩy mạnh tay cô, hét
nhỏ: “Đi ra.”
Sự xua đuổi dứt khoát và lạnh lùng, cô đành ngậm ngùi nước mắt bước ra, không lo anh nữa.
Đến ngày hôm sau, Gia Thông vẫn như người sau cơn say, mặt mày tái
mét, mắt lõm hẳn vào, thần thái mệt mỏi, nhưng lí trí đã trở về trạng
thái tỉnh táo, anh chủ động xin lỗi: “Xin lỗi, thái độ anh hôm qua thật
tồi tệ.”
Cô mất ngủ cả đêm, lòng đầy ấm ức và hoảng loạn, xị mặt không nói
chuyện. Anh thở dài: “Anh nghĩ anh cần thêm một điều vào quy tắc sống
chung, sau này nếu anh có nhậu xỉn, nhất định phải để anh một mình, nếu
không thì em sẽ nổi giận rất oan uổng.”
“Tại sao không cho em chăm sóc anh?”
“Không ai thích cho người khác nhìn thấy bộ dạng bê bết của mình.”
Anh phiền não, “Anh không cần chăm sóc, chỉ cần em coi như không nhìn
thấy gì là được.”
“Sau này đừng đi uống rượu nữa được không? Chí ít đừng quá chén.” Cô nài nỉ, “Như vậy không tốt cho sức khỏe của anh.”
Nụ cười lướt nhanh qua gương mặt anh, anh vuốt tóc cô: “Được rồi,
đừng bận tâm nữa. Chẳng phải em nói thích ăn chơi hưởng lạc sao? Mai anh dẫn em đi chơi cho đã nhé.”
Gia Thông thực hiện lời hứa, lên toàn bộ chương trình đi chơi cho cô
vào ngày hôm sau. Anh dẫn cô vào thương xá mua quần áo, cô thử hết chiếc này đến chiếc khác, anh nhẫn nại chờ đợi và mua toàn bộ những chiếc cô
thích. Sau đó, anh dẫn cô vào nhà hàng ăn trưa, dắt cô vào rạp xi-nê xem phim, cho dù đó là bộ phim tình cảm anh ngán ngẩm.
Lúc nào anh cũng có vẻ như đang thả hồn đi đâu đó, nhưng hoàn toàn
không có thái độ chán ngán. Bất kể cô đề nghị gì, anh đều nhiệt tình
đồng ý. Cả cái chuyện cô õng ẹo đòi được tặng hoa khi đi ngang tiệm hoa, anh đều vui vẻ mua hai bó hoa Loa Kèn và hoa Thiên Điểu thật to.
Anh một tay ôm hoa giúp cô, tay kia xách những túi quần áo to nhỏ
khác nhau dạo quanh đường phố, đó hoàn toàn trái ngược với phong cách
thường ngày của anh, nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu.
Niềm vui bình dị như thế, thực ra là điều dễ lay cảm các cô thiếu nữ
nhất. Nhưng Nhâm Nhiễm nắm chặt tay anh, dần mất đi niềm vui sướng ban
đầu.
Cô luôn rất nhạy cảm, tất nhiên sẽ phát hiện anh thi thoảng thả hồn
đi nơi khác, không thể gọi là nhập tâm hoàn toàn. Anh chỉ xem toàn bộ
hoạt động trong ngày hôm đó là một món quà và gói ghém cẩn thận tặng cô, giống như một sự bồi thường, xin lỗi và an ủi, chẳng khác gì so với đĩa bánh kẹp anh đưa cô trong quán cà phê Cửa Xanh của lão Lý.
“Còn muốn đi đâu nữa không?”, Gia Thông nghiêng đầu hỏi cô, gương mặt vốn lạnh lùng của anh khi được tô điểm bởi bó hoa to đùng trên ngực lại bộc lộ nét quyến rũ hiếm có.
Cô nhìn anh, nở dần nụ cười: “Hôm nay đủ rồi, cám ơn anh.”
Đúng, một người đàn ông thế kia mà có thể dỗ dành cô đến mức này, cô không thể yêu cầu gì hơn nữa.
Sau ngày đó, hai người lại cư xử với nhau như trước. Biểu hiện của
Gia Thông không có gì khiến Nhâm Nhiễm phải bắt bẻ. Tuy thường ngày, anh uống rượu trong nhà rất nhiều nhưng luôn có giới hạn, thi thoảng hơi
choáng men say. Lúc này là lúc anh dễ chịu nhất, còn thường kể chuyện
cười ghẹo cô, trên giường thì càng nhiệt tình và nóng bỏng.
Ngày qua ngày, anh ngày càng im lặng, thường xuyên nhốt mình trong
phòng làm việc. Cách mười ngày nửa tháng, anh chào cô ra ngoài một mình, sau đó say bí tỉ trở về.
Thường ngày anh luôn khắc chế tâm trạng não nề của mình, nhưng cũng
có lúc mất tự chủ, còn nguyên nhân ư? Anh không tiết lộ dù nửa chữ. Đối
với một người đàn ông không bằng lòng thảo luận chuyện của mình, cô cũng không biết đâu mà suy đoán.
Cô không dùng điện thoại công cộng gọi điện cho Gia Tuấn nữa, chỉ
cách một thời gian, cô dùng di động nhắn tin cho anh, tin nhắn được gửi, cô tắt máy đến hôm sau mới mở máy để đọc tin trả lời của Gia Tuấn rồi
thả hồn bay xa. Cô không đủ can đảm nói chuyện với Gia Tuấn nhưng cũng
không đủ can đảm cắt đứt liên lạc với anh. Hành vi báo bình an này,
ngoài việc không muốn bạn thân lo lắng, đồng thời cũng đang an ủi và
khích lệ bản thân, cô vốn không cô độc, mọi thứ vẫn tốt.
Trên thực tế, trong thành phố phồn hoa và náo nhiệt này, cảm giác cô đơn ngày một gia tăng.
Gia Thông không cho cô được cảm giác an toàn, cô cũng không thể phớt lờ tâm trạng buồn bực của anh thi thoảng để lộ.
Trước tình hình này, cô không thể thuyết phục mình yên tâm hưởng thụ tình
yêu.
Chớp mắt, họ đã sống ở Quảng Châu hơn hai tháng, mùa đông âm thầm ghé đến. Ngoài những cơn mưa rào âm u và nhiệt độ hạ xuống một chút cũng
không có gì đặc biệt.
Quay lưng với cha, rời khỏi gia đình và trường học, Nhâm Nhiễm khát
khao xây dựng mối tình với người đàn ông đầu tiên cô yêu. Còn Gia Thông
vẫn kiên quyết giữ khoảng cách với cô, dù chỉ trong gang tấc. Sự thân
thiết giữa họ chỉ hạn chế trên giường, nếu cô bám lấy anh trong những
lúc khác, hoặc ngỏ lời hỏi chuyện của anh, anh sẽ nhanh chóng chuyển đề
tài, đẩy cô ra.
Cô thất bại thảm hại.
Nhâm Nhiễm ngày càng nhận rõ, cô chỉ được phép vào sống trong một căn hộ của Gia Thông, chứ chưa sống vào trong trái tim sâu thẳm khó đoán
của anh.
Cô có đủ lí do nghĩ như vậy.
Cô đã sống trong kí túc xá trường được một năm, năm bạn cùng phòng
đều đến từ các thành phố khác nhau thuộc mọi miền đất nước, tính cách và cách cư xử của mỗi người cũng khác nhau. Từ nhỏ, cô được mẹ dạy bảo
nghiêm khắc, mẹ bảo phải cư xử tốt với người khác, tôn trọng người khác, không được lấn chiếm nơi công cộng, không được soi mói bí mật của người khác, không can thiệp vào chuyện riêng của người khác. Nhưng thực tế
chung sống sẽ khó tránh khỏi va chạm, một số người có thói quen xử sự
khác xa với cô, mà chẳng có mấy bạn trẻ biết nhường nhịn và khoan dung
nên chuyện cãi vã thường xuyên xảy ra.
Gia Thông hầu như có cách cư xử như lời mẹ dạy, rất dễ chung sống.
Điều đáng nói là, cảm giác dễ dãi này, giống một người bạn cùng phòng
biết điều nhiều hơn.
Anh dành hẳn cho cô một không gian sinh hoạt riêng, để cô thoải mái
ngồi đọc sách tại bộ sô pha gần ban công, dành cho cô một giờ cố định
xem phim điện ảnh Mỹ trên đài truyền hình Hồng Kông, mặc cô ngẫu hứng
nấu nướng trong bếp. Quan trọng nhất là chia sẻ với cô cùng một chiếc
giường vào những lúc anh không u uất mấy.
Nếu cô tỏ ra buồn bã, anh sẽ dẫn cô đi dạo cho khuây khỏa, dẫn cô đi
xem phim và mua sắm. Cô chủ động nói gì, anh cũng lắng nghe và bình luận đôi chút. Nhưng chưa bao giờ anh nhắc đến chuyện của mình, cũng không
chủ động hỏi cô có tâm sự gì, có dự định gì trong tương lai.
Đó là tình yêu, hay thuần túy chỉ là tình bạn ở cùng phòng? Cô không
ngừng tự hỏi, đồng thời càng để ý đến từng hành động của anh, mong tìm
ra đáp án.
Anh nắm bắt được ánh mắt của cô, có lần còn nói đùa: “Trông em quan sát anh, hệt như thợ săn đang rình mồi.”
Cô nhõng nhẽo: “Đúng vậy, em đang muốn tìm điểm yếu của anh, dễ dàng tóm gọn anh hơn.”
Anh bật cười: “Không cần tốn sức vậy đâu, nào, chúng ta lên giường, anh để mặc em chém giết.”
Haizzz, cho dù anh bằng lòng trao quyền chủ động cho cô trên giường,
cô thực sự không đủ sức để mà “chém giết” anh. Cô vừa ít kinh nghiệm tác chiến, cũng chưa học được cách thả lỏng cơ thể, tận hưởng niềm hân hoan của cơ thể. Cô thích trả quyền chủ động cho anh, đắm chìm trong sự yêu
thương vỗ về của anh.
Cô vẫn chưa hoàn toàn làm quen trong chuyện ấy, đối với cô, cảm giác
khoái lạc của cơ thể không thể nhấn chìm mình, điều cô xem trọng là cái
cảm giác thân mật khi hai cơ thể hòa quyện vào nhau, chỉ duy nhất lúc
đó, cô mới có cảm giác mình thật sự có được tình yêu của người đàn ông
này.
Sự thăng hoa đó, dù có hòa quyện thân mật cách mấy, có lượn lờ siết
chặt đến đâu thì cũng có lúc kết thúc. Khi anh mãn nguyện và ngủ thật
sâu bên cạnh cô, cô lại không tài nào ngủ được. Cô cũng không kháng cự
chuyện này, có lúc cô mặc áo ra ban công ngắm nhìn thành phố lạ lẫm
trước mắt, hoặc vào phòng khách đọc sách một lúc, đến khi buồn ngủ mới
trở vào phòng. Nhưng hầu hết, cô thường nằm bên cạnh anh, mượn ánh sáng
le lói trong đêm ngắm nhìn anh.
Gương mặt anh đã dần dần in sâu trong tâm trí cô, vào những đêm khuya tĩnh lặng như thế, khi cả thế giới đều đang đắm chìm trong giấc ngủ,
anh cũng say giấc và cô được mân mê quan sát anh, gương mặt anh sát bên
gối cô, nhịp đập và hơi thở của hai người gắn liền nhau.
Gia Thông ngủ không sâu lắm, tính tự kiềm chế mãnh liệt của anh cũng
có khe hở trong giấc ngủ. Anh không thể giữ trạng thái điềm đạm và bình
tĩnh như ban ngày, anh thường nằm mơ vào một giờ cố định trong đêm, cô
có thể nhìn rõ cơ mặt anh co lên lúc kịch liệt lúc lại khá nhẹ nhàng, mí mắt cũng chớp liên tục, nói mớ
liên hồi và trở người liên tục, thậm chí còn lên cơn co rút, cơ thể
co rúm như đứa bé. Anh không kịp đề phòng trong những lúc thế này, anh
bộc lộ rõ sự yếu đuối của mình. Sau một lúc kinh ngạc, cô nhẹ nhàng nắm
lấy tay anh, nhẹ nhàng áp sát vào người anh, dùng hơi ấm của mình dịu
dàng vuốt ve anh, để anh lại được say giấc. Anh cũng không ngang nhiên
đẩy cô ra, thậm chí có lúc còn sà vào lòng cô. Hành vi này anh mang cho
cô cảm giác ngọt ngào đau xót. Cô có thể ngắm anh thật lâu, cho đến khi
cô chìm vào giấc ngủ sâu như anh, màn đêm ấy như có thể kéo dài vô tận,
không gì ngăn cản họ bên nhau mãi mãi.
Chỉ là, sự thân mật đó, chỉ giới hạn trên giường, vào ban đêm.
Cô có muôn trùng tâm sự, quá trình này, như con tằm nhả tơ bao vây
chính mình, khiến cô càng lún càng sâu, không thể rút người ra được.
Tâm trạng của Gia Thông cũng ngày một tồi tệ, hôm nay anh ngồi lì trong phòng, đối diện với máy vi tính, nét mặt rất căng thẳng.
Cô rót trà mang cho anh, liếc vào màn hình theo dõi: “Toàn màu đỏ, giá đang lên, sao anh vẫn không vui?”
Gia Thông lạnh lùng: “Nếu như em đoán trước được thị trường, nhưng
chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn nó rơi từ đỉnh cao nhất xuống vực thẳm
thì sao có thể vui mừng được.” Anh không hề nhìn cô, chỉ xua tay ra dấu
bảo cô ra ngoài. Sau đó nhấc điện thoại gọi, “Bang, hôm nay cập nhật
được tin gì?”
Không biết bên kia đã nói gì, anh im lặng lắng nghe, sau một hồi lâu
mới lạnh lùng nói: “Cậu không cần nói gì nữa, Chu Huấn Lương muốn chơi
tôi thì để ông ta chơi cho đã.”
Anh bỏ điện thoại trở về bàn, thu lại nụ cười lạnh lùng lúc nãy,
dường như anh quên mất Nhâm Nhiễm đang có mặt ở đó, anh nhẹ nhàng sụp
vai xuống, hai tay đặt lên bàn, kê đầu vào, thở một hơi dài.
Cô hoàn toàn không hiểu thị trường cổ phiếu nhưng qua câu nói đó, ít
nhiều cũng hiểu được: “Tình hình của Gia Thông không tốt”. Cô nhìn thấy
cơ thể anh căng lên, tư thế như một mãnh hổ đang bị giam cầm, như con
tuấn mã không được tung tăng chạy nhảy trong thời gian dài. Cô đưa tay
ôm lấy vai anh, vừa định nói chuyện, anh lạnh lùng xua tay cô, nhẹ
giọng: “Đi ra.”
Lần đầu tiên anh từ chối cô một cách thô bạo khi không giọt men rượu
nào trong người, lòng cô bỗng chốc lạnh băng. Mãi đến tối, anh bước từ
phòng khách ra, nét mặt vẫn rất căng thẳng. Hai người im lặng đối mặt
nhau ăn cơm. Sau khi ăn xong, anh chào qua loa vài tiếng rồi bước ra
ngoài.
Nhâm Nhiễm ngồi một lúc cũng mặc áo khoác bỏ ra ngoài. Cô chỉ có một
manh mối, có lần Gia Thông nhậu xỉn về đã mang theo bật lửa có in tên
một quán bar. Khi cô ra ngoài tản bộ, tình cờ đi ngang quán bar đó, còn
dừng lại xem.
Cô bước qua một cánh cửa hẹp, phát hiện đó không phải là quán bar cao cấp gì. Trái ngược với cánh cửa nhỏ bé, phía trong quán bar rộng lớn và sâu hun hút. Nhạc được mở ầm ầm, ánh đèn mờ ảo, khói lửa loạn xạ. Cô
nhìn quanh, phát hiện Gia Thông đang ngồi uống rượu trong góc. Một cô
nàng quyến rũ, ăn mặc nảy lửa đến gần nói chuyện với anh, anh lắc đầu.
Cô nàng cũng không thèm bám víu anh, nhanh chóng bỏ đi.
Cô không ghen tuông nghi ngờ anh hẹn họ với người khác mà tránh né
cô, anh cũng không sợ phải giấu giếm cô hành tung của mình. Chỉ là cô
không hiểu, Gia Thông không nghiện rượu, cũng không thuộc dạng ăn chơi
phóng túng, uống rượu trong nhà rõ ràng là thoải mái hơn nhiều, nhưng
anh thà định kì đến đây mua say.
Đang trong lúc xuất thần, đột nhiên một người đàn ông mập lùn và xấu
xí đến ve vãn cô, nói cái gì đó bằng tiếng Quảng, cô không hiểu, bực bội lắc đầu: “Tôi tìm người, xin lỗi.”
Gã ấy một tay ôm lấy eo cô, áp sát cái miệng nồng nặc mùi rượu vào
cô, đổi tiếng phổ thông: “Người đẹp, đến quán bar thì chẳng qua muốn tìm đàn ông thôi, tôi mua cho cô ly rượu được không?”
Cô hoảng sợ nhưng lại không muốn kinh động đến Gia Thông, cố sức đẩy
hắn ra rồi chạy một mạch ra ngoài. Cô cảm thấy nơi mà hắn sờ mó đến đều
rất bẩn thỉu nên phẫn nộ và bực bội vô cùng. Một lúc sau, khi cơn giận
nguôi đi, lòng cô đầy nghi hoặc.
Cô nghĩ, nếu người đàn ông này từ chối để cô tìm hiểu thì cô có cố
gắng nhiều hơn nữa cũng phí sức. Hành động theo dõi anh như thế này, sau này không cần thiết nữa.
Đêm hôm ấy, Gia Thông vẫn trở về rất muộn, nhưng không say lắm, anh
đi thẳng vào phòng làm việc, ở đó hồi lâu mới quay về phòng khách ngủ.
Nhâm Nhiễm lắng nghe từng âm thanh của anh, ngủ không được ngon giấc, tỉnh dậy rất sớm. Cô có tâm sự của cô, hôm nay vừa đúng là ngày giỗ mẹ. Chớp mắt, mẹ đã mất được ba năm.
Cô kéo rèm cửa ra, trông thấy trời đang mưa, không khí ẩm ướt. Tâm
trạng của cô cũng xám xịt như thời tiết hôm nay. Cô bước vào phòng
khách, ôm lấy Gia Thông còn đang say giấc, Gia Thông trở người, mơ màng
mở mắt nhìn thấy cô, có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng ôm cô vào lòng. Mắt anh hơi đỏ sau cơn say, ngoài ra không có dấu hiệu gì đặc biệt.
“Mấy giờ rồi?”
“Vừa đúng bảy giờ. Anh ngủ thêm một lúc, em nằm ở đây, bảo đảm không quấy rầy anh.”
Gia Thông lại ngồi bật dậy: “Nhâm Nhiễm, hôm nay anh phải đi Bắc Kinh một chuyến, có thể hai ba hôm mới quay về.”
Cô nhìn anh chăm chăm: “Gấp lắm à?”
Anh vội vàng xuống giường: “Ừ, văn phòng có vài việc cần anh ra mặt xử lý, Bang không ứng phó được.”
Cô đành ngồi dậy theo anh, nhìn anh vội vã tắm gội, chạy vào phòng ngủ nhặt vài cái áo vào hành lí đơn giản.
“Em nấu cơm sáng cho anh.”
“Không cần đâu, máy bay có.”
Anh mở cửa chuẩn bị đi, cô vội cầm chiếc áo gió đưa lên: “Bắc Kinh lạnh lắm, anh mang theo đi.”
Anh nhận lấy, cô đột nhiên ôm chầm eo anh. Anh đang vội, công việc
thì rối bời, không còn tâm trí nào, nhưng trước vòng tay dịu dàng đó,
anh cũng đưa tay vỗ nhẹ vào tay cô: “Em mở điện thoại đi, anh sẽ gọi
điện cho em, làm việc xong anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Cô ôm chặt anh trong vài giây rồi buông ra.
Nhâm Nhiễm lần đầu tiên phải ở một mình trong ngày giỗ của mẹ, cái ngày mà cô hãi hùng nhất.
Cô không ngủ thêm được nữa, nghĩ ngợi một lúc, cô thay áo ra ngoài
mua một bó hoa loa kèn, rồi hỏi đường đến một tiệm heo hút mua nhang và
nến, sau cùng mua thêm ít trái cây.
Cô xách một túi đồ to đùng về nhà, cô kê chiếc bàn nhỏ đến một góc
trống trong phòng khách, đặt di ảnh của mẹ trên bàn, cắm hoa vào bình
rồi đặt hai mâm trái cây lên.
Đó là những việc mà cha thường làm vào ngày giỗ của mẹ hằng năm, sau
khi trang trí xong, cô quỳ trước bàn, hai tay chắp lại, mới phát hiện cô hoàn toàn không biết nói với mẹ điều gì.
Ngày giỗ năm đầu tiên, cô thắp nhang cho mẹ dưới sự hướng dẫn của
cha, trông gương mặt gầy gò của cha, cô nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con sẽ
học thật tốt, cố gắng thi vào một trường đại học danh tiếng, không để
cha bận tâm nữa.”
Ngày giỗ năm thứ hai, cô nói với mẹ: “Cuộc sống ở giảng đường rất
tốt, con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ thay mẹ chăm sóc cha thật tốt.”
Giờ đây, cô không thể đối diện với cuộc sống trong quá khứ, cuộc sống hiện tại và tương lai đều tồn tại quá nhiều biến cố, thậm chí cô không
thể xác định người đàn ông cô yêu có thật sự yêu cô không. Vừa nhớ đến
sự chăm sóc tận tình và tình yêu của mẹ dành cho mình, lòng cô lại nhói
đau.
Di động báo hiệu có tin nhắn đến, cô mở ra xem, là tin nhắn của Gia Tuấn:
“Hôm nay là ngày giỗ của dì, anh biết chắc chắn em sẽ rất buồn. Tiểu
Nhiễm, nhận được tin nhắn hãy gọi điện cho anh, anh hứa sẽ không trách
mắng em.”
Nước ứ trong khóe mắt từ lâu đã được giải phóng, cô lau sạch nước
mắt, cố gắng hít thở thật sâu để lấy bình tĩnh rồi gọi vào số của Gia
Tuấn. Một lúc sau Gia Tuấn mới bắt máy, giọng sốt sắng: “Tiểu Nhiễm, em
đang ở đâu?”
“Em vừa mua hoa, trái cây và cả nhang nến, vừa chuẩn bị giỗ mẹ. Anh Tuấn, anh đang lên lớp phải không?”
“Có gì đáng để học kia chứ.” Gia Tuấn bực bội, nhưng nhẹ giọng ngay: “Tiểu Nhiễm, đừng buồn.”
“Em rất tốt, em không buồn.” Cô cố gắng kìm nén, “Anh đừng trốn học nhiều quá, sắp thi cuối kì.”
Gia Tuấn mặc kệ cô: “Em đừng gạt anh, mỗi năm vào ngày này, cho dù chú Nhâm và anh ở bên cạnh, em đều u uất một hồi lâu.”
“Anh Tuấn, em…”
“Kỳ Gia Thông không ở bên cạnh em sao?”
“Văn phòng ở Bắc Kinh có việc, anh ấy qua đó xử lý.”
“Nếu như hắn yêu em sẽ không bỏ em một mình trong ngày hôm nay.”
“Em phải học cách tự đương đầu với cuộc sống.” Cô nhỏ nhẹ, “Trước đây em quá ích kỉ, anh Tuấn, hễ có một chút chuyện không vui thì cứ bắt
người khác chia sẻ với em. Em chỉ biết đến mình, chưa bao giờ nghĩ anh
cũng có tâm sự của mình. Xin lỗi.”
“Em có gì cần xin lỗi anh kia chứ.” Gia Tuấn như bị chọc tức, “Nếu
như em không bị hắn ta bắt cóc, em giờ này vẫn được anh chăm sóc rất
tốt, đừng cố tỏ vẻ hiểu chuyện nữa.”
Nhâm Nhiễm không đáp lại.
Gia Tuấn cười đau khổ: “Đúng, Tiểu Nhiễm, em cảm thấy bất ngờ không?
Thực ra, anh vẫn luôn yêu em, hi vọng có thể chăm sóc em mãi mãi. Anh
cho rằng, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau. Nếu anh thổ lộ với em sớm thì
đã…”
“Anh Tuấn…” Nhâm Nhiễm căng thẳng gọi tên anh, nhưng không biết nói gì thêm.