Trò chuyện cùng Vương Anh Cường xong, Trương Chí Minh lái xe đưa Nhâm Nhiễm trở về. Trên đường, anh rẽ sang một hướng khác nói là dẫn cô đến
công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm hoa anh đào. Cô hơi bất ngờ:
“Em cứ tưởng hoa anh đào nở vào tháng 3 kia chứ.”
“Đây là miền Bắc mà, miền Nam chắc chắn sẽ nở muộn hơn.”
Người đến chơi công viên vào chủ nhật rất nhiều, nơi xếp hàng để mua
vé đều tràn ngập những cánh hoa anh đào bay lượn. Đặt chân vào công
viên, những đóa hoa anh đào nở to như những chiếc bánh bông gòn trắng
phau lấp đầy trên nhành cây, khắp nơi đều là người ngắm hoa, họ chỉ có
thể chậm rãi bước theo dòng người. Nhâm Nhiễm cảm xúc: “Em cứ tưởng anh
không phải là kiểu người có nhã hứng ngắm hoa.”
“Không được kì thị người khác như thế chứ, chỉ là anh không có thời
gian, hôm nay trời đẹp thế này, anh cảm thấy nếu đưa em về quá sớm thì
không những có lỗi với anh mà còn phụ lòng sắc xuân xinh đẹp này.”
Thời tiết quả thật rất đẹp, gió nhẹ thổi qua các nhánh cây, nụ hoa
trắng phau phau rơi xuống như rải tuyết, Trương Chí Minh như được sắc
xuân không tên làm lay động, ánh mắt anh như biết cười, tâm trạng rất
thoải mái. Nhâm Nhiễm cũng cười: “Khi em còn học ở thành phố H, nơi đó
có một trường rất nổi tiếng, hằng năm hoa anh đào đều nở rộ rất đẹp, em
từng đi cùng bạn học đến đó, chớp mắt đã bốn năm trôi qua, nhanh thật.”
“Thì đó, thời gian trôi qua quá nhanh, hoa tàn quá vội, cơ hội thoáng qua lại vụt tắt. Anh luôn cảm thấy có quá nhiều việc chưa kịp làm đã
vội quá thời, thật bất lực.”
Nhâm Nhiễm từng nghe nhiều những cảm xúc nóng vội tương tự như Trương Chí Minh từ các bạn đồng nghiệp, điểm chung của họ là đều được giáo dục
rất tốt, có kế hoạch rõ ràng trong tương lai, không bằng lòng với
hiện trạng. Cô hoàn toàn lí giải nhưng không hề có tiếng nói chung.
Trương Chí Minh cũng chỉ buột miệng nói, anh lập tức chuyển sang đề
tài khác: “Em có cảm thấy, cô Hà đó đặc biệt có hứng thú với em không,
tò mò đến kì lạ.”
Nhâm Nhiễm cũng thắc mắc nhưng không tìm được đáp án, cô nhún vai:
“Chắc là tò mò về công việc của em mà. Nhưng đàn ông các anh cũng thật
có nhã hứng tán gẫu các chuyện phiếm đó, xem ra sức ảnh hưởng của người
đẹp quả là kinh hồn.”
Trương Chí Minh bật cười: “Trần Tổng – ông chủ của thằng Cường rất
thần bí, cũng chỉ có mỗi cô bạn gái này cho bọn anh nhiều chuyện thôi.
Không giấu gì em, anh luôn muốn hẹn gặp ông ta để trình bày một kế hoạch đầu tư, hi vọng nhận được sự ủng hộ của ông, nhưng thằng Cường chỉ làm
một chức nhân viên quèn trong công ty, không bắt chuyện được với sếp nên vẫn chưa hẹn gặp được. Nếu bạn gái ông ta có đến tìm em, em có thể tận
dụng làm quen với cô ấy.”
Nhâm Nhiễm hơi ngạc nhiên, cô vẫn gật đầu: “dạ.”
Trương Chí Minh dừng bước đưa tay nhặt cánh hoa rơi trên tóc Nhâm
Nhiễm, đột nhiên dịu dàng: “Renee, em biết không, ánh mắt của em hoàn
toàn không giống như cô Hà.”
Nhâm Nhiễm nhìn anh đầy nghi hoặc, anh cười: “Ánh mắt em điềm đạm,
không có lúc nhấp nháy bất định. Lần đầu tiên gặp em, anh liền nghĩ,
xuất thân của cô gái này nhất định rất tốt, cuộc sống luôn rất thuận
lợi, không có gì không chắc chắn với bạn thân, hay biết mấy.”
Nhâm Nhiễm cười trong đau khổ, trước đây rất lâu, một người đàn ông
khác cũng từng nói những lời tương tự, có lẽ họ đều xem cô như một đứa
trẻ không am hiểu chuyện đời, chẳng lẽ giờ đây cô vẫn còn giữ được nét
ngây thơ của ngày nào?
Cô thờ ơ nói: “Ai mà thuận lợi mãi được, mỗi người đều có những cái
chúng ta muốn nhưng lại không có được, những điều muốn làm nhưng không
làm được.”
Một ngọn gió phớt qua, cánh hoa anh đào bay lả tả lướt qua giữa hai
người họ. Trương Chí Minh đột nhiên cảm thấy, mọi hân hoan cười nói xung quanh đều lui bước, gương mặt điềm đạm của cô gái bên cạnh toát ra một
nét đẹp mê hồn.
Sau khi quen biết Nhâm Nhiễm, anh cảm thấy tướng mạo, học lực, công
việc của cô đều rất tốt, tính tình khoan dung, nho nhã, là ứng cử viên
sáng giá cho vị trí người yêu thậm chí là vợ, có thể qua lại xem thế
nào. Còn việc mối quan hệ luôn nhạt nhẽo, một là vì anh vẫn chưa muốn
tiến tới, đó cũng nằm trong dự đoán của mình – anh không nông nổi và
nhiệt tình theo đuổi tình yêu. Lúc này, anh lại có chút bồng bột ngoài
dự đoán.
Nhâm Nhiễm vẫn rất nghi hoặc về lòng hiếu kì của Hà Tịnh Nghi.
Sau khi về nhà, cô lên mạng tìm kiếm thông tin, các bài giới thiệu về tập đoàn Ức Hâm rất ít ỏi và đơn giản, tổng công ty đặt tại một cao ốc
văn phòng tại khu CBD Bắc Kinh, không cách xa nơi cô làm việc lắm. Lĩnh
vực kinh doanh chủ yếu của Ức Hâm bao gồm khai thác địa ốc thương mại,
tài chính và đầu tư rủi ro…
Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn tên Trần Hoa, trang mạng có
những hàng ngàn hàng vạn những cái tên này, cô không tìm được bất kỳ tấm ảnh hoặc thông tin nào có giá trị tham khảo.
Tiếp sau đó, Hà Tịnh Nghi cũng không đến tìm cô, cô liền quẳng chuyện này sang một bên. Nhưng một tuần sau, Trương Chí Minh đến tìm và đưa cô cuốn tài liệu Vương Anh Cường hứa cho mượn, anh bất ngờ hỏi cô: “Renee, em có quen ông chủ của Cường, Trần Hoa – chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Hâm không?”
Nhâm Nhiễm lắc đầu: “Trần Hoa – Em có một sư huynh có cái tên này ở
trường Đại học Moash – Melbourne, nhưng anh ta đang học tiến sĩ, không
thể nào là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Hâm. Sao vậy?”
“Thằng Cường nói với anh, Hà Tịnh Nghi đến tìm nó, thẳng thắn yêu cầu nó đừng nhắc về em trước mặt Trần Hoa.”
Nhâm Nhiễm há hốc mồm, cô cố lục lọi trí nhớ nhưng cái tên Trần Hoa
quả thật quá phổ biến, ngoài ông sư huynh chỉ gặp mặt qua vài lần ra, cô thực không
nhớ ra người khác, tập đoàn Ức Hâm không có nghiệp vụ qua lại với ngân hàng cô đang làm, cô chỉ có thể lắc đầu.
Trương Chí Minh nhìn cô đăm đăm như muốn phát hiện điều gì, nhưng
ngoài nét hơi hoang mang, Nhâm Nhiễm không có thái độ nào khác. Anh đã
sớm để ý được, cô có đôi mắt màu hổ phách, trong veo và êm ả, đôi mắt ấy điềm đạm đón nhận ánh mắt của anh, môi hơi nhếch lên tinh nghịch, hiển
nhiên đó không phải là điều anh mong đợi.
Anh tiện tay đưa cô cuốn tạp chí mỏng, nói vu vơ: “Có lẽ tâm tư của
người đẹp quả thật sâu thâm khó hiểu y như truyền thuyết, nhưng Trần
Tổng của Ức Hâm quả thật là một nhân vật xuất chúng, chả trách cô nàng
thiếu cảm giác an toàn. Em xem, đó chính là ông ta.”
Tạp chí này là tạp chí lưu hành nội bộ của tập đoàn Ức Hâm, được in
ấn và thiết kế tinh xảo, trang họ đang xem là tấm ảnh của hội nghị nào
đó, rất nhiều người mặc áo vest tề tụ trong phòng, ngón tay thon dài của Trương Chí Minh chỉ đến một người đàn ông dáng cao gầy với nét đẹp lạnh lùng ở phía góc bên trái, hơi thở Nhâm Nhiễm đột nhiên dừng lại.
Tấm hình được chụp khá rõ nét, cô không thể nhìn lầm, người đó là Kỳ
Gia Thông, bất luận là dáng ngồi thông thái hoặc dáng vẻ ung dung tự tại toát ra trên người, anh vẫn giống hệt trước đây.
Nhâm Nhiễm không biết mình đã im lặng bao lâu, đến khi ngước nhìn lên, Trần Chí Minh cũng đang suy ngẫm điều gì.
“Em không quen ông Trần Hoa này.” Nhâm Nhiễm chua chát nói.
Trương Chí Minh đóng tạp chí lại, cười nói: “Không sao, ông ta đâu phải là ảnh đế màn bạc, không phải ai cũng quen ông ta.”
Anh ăn nói dịu dàng, thong thả gọi phục vụ đến chọn món, trong suốt
bữa ăn, họ vẫn trò chuyện không ngớt, duy không nhắc đến chuyện này.
Trần Hoa – Kỳ Gia Thông, thậm chí đổi cả họ lẫn tên.
Sự việc này khiến Nhâm Nhiễm chấn động hơn cả việc hiện tại anh là
bạn trai của Hà Tịnh Nghi. Còn chuyện anh điều hành cả một tập đoàn hùng hậu thì cô không hề bất ngờ.
Cô hoàn toàn không còn tâm trí ăn cơm, Trương Chí Minh đưa cô về nhà
nhưng cô không lên lầu, cô đứng một lúc liền quay ngược ra chặn một
chiếc taxi đến thẳng địa điểm làm việc của tập đoàn Ức Hâm.
Cô đứng bên kia đường nhìn qua, đó là một tòa nhà cao 36 tầng có dòng chữ “cao ốc văn phòng” màu xám xịt, tòa nhà vốn không bắt mắt ở khu
CBD, cô không chỉ một lần đi ngang qua đây, hôm nay là lần đầu cô dừng
bước chân lại.
Nơi này giống hệt nơi cô làm việc, tuy đã về đêm nhưng vẫn còn rất
nhiều cửa sổ tỏa ánh đèn, ắt có người đang bận rộn tăng ca. Đại sảnh chi chít bảng hiệu của các công ty, hầm đậu xe kế bên lúc nào cũng có xe
chạy ra, nhanh chóng hòa lẫn vào dòng xe trên đường.
Hàng tá người trong trang phục công sở đi qua bên cô, một người đi
đường vừa gọi điện vừa gấp gáp chạy qua bất cẩn va vào cô, cô bừng tỉnh
như người mới mộng du, cô ngỡ ngàng nhìn chung quanh rồi đón taxi về
nhà.
Vừa vào nhà, cô vứt bay cặp sách, đá văng đôi giày, đi vào phòng vệ
sinh bé tẹo tắm gội, cô mơ màng chọn nhầm nút nước lạnh, nước tóe chảy
trên người khiến cô lạnh run, cô hoang mang chỉnh lại nước ấm và bình
tĩnh hẳn, tâm trạng hoảng loạn qua đi, môi cô nhếch cười đau khổ.
“Không ngờ lại chạy đến đứng sừng sững trước phòng làm việc của hắn, hành vi này thật nực cười.
Nhớ lấy lời mày nói, mày không quen một người tên Trần Hoa. Bây giờ hắn tên gì, là bạn trai của ai thì can hệ gì đến mày?
Hiện tại, sếp, đồng nghiệp và bạn bè mày đều gọi mày bằng cái tên
Renee, mày là phụ nữ công sở, không còn là cô bé ấu trĩ ngang nhiên bỏ
học, đi máy bay một mình đến lao vào vòng tay một người đàn ông mày
không biết rõ.”
Lời chia tay do Chính Bang truyền tải tuy rất tuyệt tình nhưng vì Kỳ
Gia Thông không xuất hiện, cho dù cô tự nói hàng vạn lần “Cứ như thế
vậy” cũng
không chém đứt toàn bộ mong nhớ. Thế nhưng, giờ đây cô cảm thấy lòng
cô đã có thể chết rất triệt để, mối tình đó chính thức bế mạc.
Ý nghĩ như vậy khiến tâm trạng luôn căng thẳng của Nhâm Nhiễm thoải
mái hơn kể từ cái lúc nhìn thấy tấm ảnh của Kỳ Gia Thông, như một người
lao động khổ sai đang được nghỉ dưỡng, cô bắt đầu có sức lực nghĩ đến
chuyện khác.
Hà Tịnh Nghi tại sao biết sự tồn tại của cô, đã vậy còn sợ hãi một
người yêu đã sớm trở thành thì quá khứ xuất hiện trước mặt Kỳ Gia Thông. Cô thắc mắc, Kỳ Gia Thông không phải là kiểu người thích nhắc đến
chuyện quá khứ với người yêu hiện tại, cô nhớ khi cô ngây ngô truy hỏi
mối tình đầu của anh, anh chỉ ban cho vài lời miêu tả.
Có lẽ anh đối xử với Hà Tịnh Nghi theo kiểu khác – bất kể thế nào, đó không can hệ đến bản thân, cô kết luận khách quan, quyết định không suy xét chuyện này nữa.
Nhâm Nhiễm vẫn đi làm, tan ca về nhà bằng xe điện ngầm và tiến hành
các công việc hàng ngày khác như bình thường, tần suất Trương Chí Minh
hẹn hò cô vẫn y cũ, thái độ cũng không có bất kỳ khác thường nào.
Chuyện này khiến cô hơi kì lạ.
Cô biết, hôm đó khi nhìn thấy ảnh của Kỳ Gia Thông, biểu hiện của
mình không thể được gọi là bình thường, người thông minh sáng suốt như
anh không thể không phát giác sự bất thường nơi cô.
Nhưng Trương Chí Minh quyết tâm bỏ qua cử chỉ thất lễ đó, không hề
nhắc đến tập đoàn Ức Hâm, Kỳ Gia Thông và Hà Tịnh Nghi. Anh đột nhiên tỏ ra biết quan tâm, chu đáo và tôn trọng, cô vừa bất ngờ vừa xúc động,
anh ta hiển nhiên được cộng thêm rất nhiều điểm trong lòng cô.
Có lúc cô than vãn với anh khó khăn trong công việc: “Gần đây cô đồng nghiệp Đinh Hiểu Tình nhiệt tình với em đến khác thường, thỉnh thoảng
trông thấy em nói chuyện với sếp vội chạy ào đến dò hỏi liên tục, trước
đây cô ta không như vậy, thật kì lạ.”
Anh công tác sớm hơn cô vài năm, đã từng làm việc tại các công ty
nước ngoài, khả năng nắm bắt tâm lí của cấp trên, đồng nghiệp chính xác
hơn hẳn cô,
“Ngân hàng bên em gần đây có kế hoạch thăng chức, cử đi công tác hoặc đào tạo gì không?”
“Thăng chức không phải vào thời điểm này, nhưng hai tháng này nghe
nói sẽ chọn một người đến Hồng Kông đào tạo 8 tháng. Thư kí của Giám đốc Lâm nói lần này có thể sẽ được đào tạo nghiêng về lĩnh vực ngân hàng
đầu tư và dịch vụ quản lý ngoại tệ, trước mắt, lĩnh vực đầu tư ngân hàng vẫn chưa phát triển nên số người được cử đi đào tạo bên bộ phận quản lý tài sản bên em cũng có hạn.”
“Quá rõ ràng, đồng nghiệp của em muốn giành được cơ hội thực tập lần này, sợ em chiếm vị trí đó của cô ta.”
Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, “Không phải vậy chứ, được đào tạo ở Hồng Kông quả thực rất tốt, nhưng ngành tài chính trong nước phải đợi đến năm
2006 mới mở rộng toàn diện, bọn em không thể chuyển sang phát triển dịch vụ quản lý ngoại tệ, theo em, ngân hàng đầu tư sẽ được xếp sau cùng, cô ta không giống kiểu người ngồi chờ đợi thời cơ trong thời gian dài.”
“Em hi vọng làm trong lĩnh vực này không?”
“Em tự biết năng lực của mình mà, em đã nói với cô ấy từ sớm, với học lực và kinh nghiệm làm việc trước mắt hoàn toàn không có khả năng
chuyển sang làm lĩnh vực này, em dự định thi cao học trau dồi thêm.”
“Renee, em không nên lật bài của mình quá sớm, nếu như cô ta xem
trọng chuyến đào tạo lần này, chắc chắn sẽ suy bụng ta ra bụng người,
một là sẽ không tin những gì em nói, hai là sẽ triệt để lợi dụng nó.”
Về sau, thực tế chứng minh cho phán đoán của Trương Chí Minh, cô đồng nghiệp Đinh Hiểu Tình trước khi làm việc tại đây đã từng công tác tại
một ngân hàng quốc doanh, tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng
trong nước, trường đại học của cô ta vừa khéo chung một thành phố ở miền Nam nơi Nhâm Nhiễm từng sinh sống, hai người có một cảm giác rất thân
quen khi nhắc đến chuyện này.
Sau này Đinh Hiểu Tình theo học Thạc Sĩ tại một trường tầm tầm trong
nước, làm việc chung với một nhóm người có trong tay bằng cấp nước
ngoài, cô luôn cảm thấy học vị của mình chưa đủ sức thuyết phục, thêm
vào đó khả năng tiếng Anh không quá giỏi, cô rất xem trọng chuyến đào
tạo lần này. Cô ả đích thực
cố gắng tranh giành, đồng thời vô tình mà hữu ý đề cập chuyện Nhâm
Nhiễm chuẩn bị thi MBA trước mặt cấp trên, khiến họ cố tình gặp riêng
Nhâm Nhiễm nói chuyện.
Trương Chí Minh không thấy đó là chuyện xấu: “Làm việc tại công ty
nước ngoài thì việc gì cũng cần tranh thủ nhưng cũng cần có mức độ, để
cấp trên biết rõ mong muốn phát triển nghề nghiệp của em vào thời điểm
thích hợp cũng được, nhưng với đồng nghiệp thì không nên quá thành thật, sẽ gây ra nhiều đố kị không cần thiết.”
Những lời chỉ dẫn này rất quan trọng đối với Nhâm Nhiễm, cô vốn không chút kinh nghiệm xã hội. Nhất là cách xử lý điềm đạm ung dung của
Trương Chí Minh khiến cô thán phục. Quan hệ của họ bắt đầu thân thiết
hơn.
Khi Gia Tuấn lại đùa cợt bảo cô đừng mãi lo học hành mà phải tính
chuyện yêu đương, cô chần chừ một lúc, “Bây giờ em đang thử qua lại với
một người.”
Gia Tuấn lặng im một lúc khiến cô bất an, mới nhẹ nhàng nói: “Ừ, vậy
thì tốt. Anh sắp về nước, dự định sẽ ở lại Bắc Kinh một ngày, em sắp xếp mọi người gặp mặt ăn bữa cơm nhé.”
Giọng anh rất từ tốn, giống hệt như thái độ của một người anh trai
quan tâm em gái, Nhâm Nhiễm đồng ý trong khi đang cố kiềm chế vẻ bất an: “Chẳng phải anh nói muốn tìm cơ hội phát triển bên Úc sao?”
“Thời gian an nhàn của anh chắc phải đặt dấu chấm hết. Gần đây mẹ
không ngừng hối thúc anh về nước, nghe nói cha, chú và cô anh đang bất
hòa vì chuyện phân chia cổ phần trong công ty. Ngoài ra, còn có sự góp
mặt của dì và dượng anh, cục diện vô cùng hỗn loạn. Anh không thể không
quay về nhúng tay vào ao nước đục đó.”
Trước đây Gia Tuấn từng kể với Nhâm Nhiễm, cô biết kinh doanh gia
công xuất khẩu sản phẩm thuộc da của nhà họ Kỳ là do một tay ông nội
sáng lập, sau khi Kỳ Hán Minh tiếp tay đã mở rộng thị trường nhiều hơn,
ông có một em trai và một em gái, mọi người đều nắm giữ một số cổ phần.
Sau vụ việc Kỳ Hán Minh vụng trộm đẻ con riêng, Triệu Hiểu Việt cực lực
tranh giành cũng có một số cổ phần nhất định, đồng thời bà đưa cả em gái và em rể vào nắm giữ chức vụ quan trọng trong
công ty. Theo lời của Gia Tuấn thì đó là bãi chiến trường tranh giành quyền lực điển hình theo kiểu gia đình Trung Quốc, trong công ty mọi
người đều nhìn thấy rõ.
Nghĩ đến sự vụ anh sắp đương đầu, cô bất giác đau đầu thay anh. Cô lại hỏi: “Mẫn Nghi có quay về cùng anh không?”
“Cô ta nói là rất nhớ Tiểu Bảo, nhưng không biết ăn nói sao với gia đình nên thôi, sau này hãy tính.”
“Một mình bạn ấy sống bên đó, anh chàng người Việt kia có đến quấy nhiễu bạn ấy không?”
“Thằng đó không xuất hiện được một khoảng thời gian rồi, anh nói cô ta lưu ý, thấy không ổn thì báo cảnh sát ngay.”
Gia Tuấn về nước vào cuối tháng 6, Nhâm Nhiễm đặt giúp anh một khách
sạn gần nơi cô làm việc, đồng thời điện cho Trương Chí Minh, chỉ nói bạn học cũ về nước muốn hẹn ra gặp mặt. Đây là lần đầu cô chủ động hẹn anh, anh đồng ý ngay lập tức.
Sau khi tan ca, Trương Chí Minh lái xe đón cô đến khách sạn. Họ chạy
vào bãi đậu xe, Nhâm Nhiễm tháo đai an toàn định xuống xe, Trương Chí
Minh đột nhiên lui lại, đưa tay cản Nhâm Nhiễm bước xuống, hành vi đột
ngột này khiến cô giật bắn người, cô khó hiểu ngước lên phát hiện Trương Chí Minh không hề nhìn cô, anh đang nhìn ra bên ngoài. Cô nhìn theo
hướng của anh, một người đàn ông đứng cách đó không xa đang nói chuyện
điện thoại, anh ta cao to nhưng hơi gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng
xám, quần dài sậm màu với gương mặt cô rất quen thuộc, chính là Kỳ Gia
Thông, còn có cả Hà Tịnh Nghi đang đứng kế bên, cô ta đang cẳng thẳng
nhìn về hướng của họ.
Khoảng cách của họ rất gần, qua ô cửa được kéo xuống một nửa, Nhâm
Nhiễm thậm chí có thể nghe được tiếng cười của anh, giọng nói vẫn trầm
cảm như cô vẫn nhớ, “Tần Tổng, ông khách sáo quá, vậy nhé, tôi dẫn cả
bạn gái tôi qua để cô ta dạo phố chung với con gái của ngài.”
Mấy năm không gặp, trông anh càng lãnh đạm và lạnh lùng hơn, gương
mặt trai trẻ lúc trước vốn không đồng điệu với khí chất chín chắn toát
ra từ anh, còn anh bây giờ, nét chín chắn và gương mặt vừa đủ già dặn
kết hợp tuyệt mĩ, cả người toát
lên phong độ, quyến rũ đặc trưng ở độ tuổi này. Nhâm Nhiễm hơi hoang
mang, dường như anh bước ra từ trong cuốn tạp chí đó, từ hình ảnh 2D đến lập thể 3D, nhìn cảm thấy gần như thế, dường như quá ảo tưởng và không
chân thật. Cô từ từ quay đầu lại, Trương Chí Minh đang nhìn cô căng
thẳng, nét mặt đó khiến cô bất an.
“Chúng ta ở trong đây một lát rồi hãy ra.” Anh nén giọng.
Nhâm Nhiễm bất động nhìn Kỳ Gia Thông vừa gọi điện vừa đi xa dần, đó
là giây phút họ gần nhau nhất trong mấy năm qua. Bước chân của anh vẫn
rất lớn, nhìn như đi rất chậm nhưng phút chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn
của cô. Hà Tịnh Nghi quay đầu nhìn về phía họ lần nữa rồi quay phắt đi
bước nhanh theo Kỳ Gia
Thông.
“Anh biết em không muốn gặp anh ta.” Trương Chí Minh chua chát giải
thích. “Vậy nhé, gọi điện nói bạn em xuống đây nhanh, chúng ta đợi cậu
ta ở bên ngoài khách sạn, hoặc em ngồi trong đây đừng xuống xe, anh vào
đón cậu ta ra đây.”
Nhâm Nhiễm càng khó hiểu, “Em không có lí do né tránh một ai, Chí Minh.”
“Không phải là tránh, Renee, nhưng hôm đó sau khi em nhìn thấy bức
ảnh của anh ta đã chạy đến đứng dưới văn phòng làm việc của anh ta,
nhưng rồi lại bỏ đi, tất nhiên là vì em không muốn gặp mặt anh ta, đúng
không?”
Nhâm Nhiễm kinh ngạc, cô không ngờ hôm ấy Trương Chí Minh đã đi theo
sau cô, nhìn thấy toàn bộ hành vi của cô. Lúc này, điện thoại của Trương Chí Minh reo lên, anh nhìn số hiển thị trên màn hình rồi bước xuống xe
bắt máy. Một lúc sau, anh quay lên xe, vội vàng thắt chặt dây an toàn và lái thẳng xe ra ngoài khách sạn và dừng tại con phố kế bên đó, anh thực hiện tất cả trong im lặng.
Nhâm Nhiễm xuống xe, lấy điện thoại gọi cho Gia Tuấn bảo anh biết vị
trí cô đang đứng, sau đó quay về phía Trương Chí Minh: “Chí Minh, có
những việc em nghĩ cần nói rõ với anh. Hôm đó em không nói với anh em
quen… Trần Hoa, có lẽ là em chưa đủ thành thật, nhưng đó là chuyện rất
lâu về trước. Đến văn phòng của ông ta chỉ thuần túy là vì quá kinh
ngạc, em vốn không mong đợi vô tình gặp lại ai, nhưng em cũng không có ý phải tránh né người nào.”
Trương Chí Minh nhìn cô thành khẩn: “Renee, xin lỗi, em không cần
giải thích với anh, anh không có ý xen vào chuyện riêng tư của em, em có quyền có quá khứ của mình. Hôm đó sở dĩ anh đi theo em chỉ vì quan tâm
em, sợ em có bất trắc, trông thấy em an toàn trở về nhà thì anh yên tâm. Hôm nay để em né tránh ông ta chỉ vì không muốn em mất vui, khó có dịp
bạn em về nước, hà tất phải làm mất hứng vì những chuyện không đâu.”
Anh quá thông tình đạt lí, hơn nữa còn rất chu đáo, Nhâm Nhiễm thấy đau lòng và tự trách lẫn lộn, nhất thời không biết nói gì.
Lúc này Gia Tuấn đã bước nhanh đến. Cô phấn chấn giới thiệu cho hai
người quen biết, sau đó đến một nhà hàng Trương Chí Minh đã đặt trước để dùng cơm, nhưng tâm trạng cả ba người đều không vui, Trương Chí Minh và Gia Tuấn thay phiên chuyển đề tài nhưng cũng thường xuyên bị trống sân
khấu. Trương Chí Minh thỉnh thoảng còn đứng dậy bắt điện thoại, trông
rất bận rộn.
Lần cuối cùng sau khi nghe điện thoại bước vào, anh xin lỗi: “Thật
ngại quá, công ty có chút chuyện tìm tôi về gấp, e rằng tôi phải đi
trước.”
Đương nhiên Gia Tuấn sẽ khách sáo nói là không sao, Trương Chí Minh
dặn dò Nhâm Nhiễm ở lại chơi vui, lát sau anh sẽ gọi điện thoại xem mọi
người có thể gặp nhau ở đâu, nói xong anh vội đi mất.
Gia Tuấn nhìn Nhâm Nhiễm, “Lúc nãy ở đại sảnh khách sạn anh nhìn thấy…”
Nhâm Nhiễm lắc đầu: “Đừng nói nữa, anh Tuấn, em biết.”
“Thảo nào sắc mặt của em lại khó coi vậy.”
Nhâm Nhiễm gượng cười, nơi làm việc của cô và tập đoàn Ức Hâm của Kỳ
Gia Thông đều nằm trong khu CBD của Bắc Kinh, tuy phạm vi hoạt động của
hai người hoàn toàn khác nhau nhưng hôm nay mới chạm mặt thì cũng chỉ
chiếm một tỉ lệ rất hiếm hoi. “Chỉ là trùng hợp, bây giờ anh ta đổi tên
là Trần Hoa, không can hệ gì đến anh, đối với em, cũng chỉ là một người
qua đường.”
Gia Tuấn đưa tay nắm chặt tay Nhâm Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, tay em toàn mồ hôi lạnh, từ nhỏ mỗi khi em căng thẳng đều như vậy, em không giấu được
anh. Em phải để lãng quên người này hoàn toàn.”
Nhâm Nhiễm rút tay, đưa mắt nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay như đang
bói đường chỉ tay, cô ngước đầu cười: “Đương nhiên, anh ta đã đổi tên và kinh doanh một công ty rất lớn, anh ta đã có một người yêu xinh đẹp.
Điều quan trọng là, em và anh ta đã chia tay từ lâu, anh ta không can hệ gì đến em. Đó chỉ là mối tình bồng bột thời thiếu nữ, em đã lãng quên
rồi, anh yên tâm.”
Nhâm Nhiễm ăn tối cùng Gia Tuấn xong đã cùng ra Hậu Hải.
Một hai năm trở lại đây, hàng loạt quán bar theo những phong cách
khác nhau được xếp san sát trong khu này, vẫn chưa có nhiều du khách đến đây săn của lạ. Lúc này đang là mùa hạ, càng về khuya nơi đây càng đông khách, ánh đèn lung linh mờ ảo bên hồ nhuốm dậy cảm giác mờ ám đến thần bí.
Gia Tuấn bước theo Nhâm Nhiễm, khu vực này có những quán bar nằm sâu
tận trong hẻm, nhìn bên ngoài chỉ là ngôi nhà chật hẹp cũ kĩ, kiến trúc
giản đơn, bước vào trong mới thấy một không gian hoàn toàn khác biệt. Có những quán được bố trí bởi hàng ghế sô pha dài được cách điệu rất nghệ
thuật… Họ gặp được chỗ mình ưng ý liền nán lại một lúc. Một lúc sau, Gia Tuấn đượm men say, Nhâm Nhiễm vốn không biết uống rượu thì khỏi phải
nói. Cô nắm chặt cánh tay của Gia Tuấn bước đi, thỉnh thoảng cũng loạng
choạng suýt té, hai người bước đi trên đường mà cứ như đi trên mây.
“Quả nhiên anh đã thành hai lúa, không ngờ cuộc sống về đêm ở Bắc
Kinh phong phú đến thế. Trước đây ở Melbourne em chưa từng bước vào quán bar, bây giờ sao lại sành sỏi đến thế?”
“Có lúc đi cùng với đồng nghiệp, có lúc Chí Minh dắt em đến, hôm nay giới thiệu hết một lượt cho anh.”
Gia Tuấn cười: “Trương Chí Minh đó đối xử với em tốt không?”
Nhâm Nhiễm cười đau khổ, với anh, cô có quá nhiều điều không chắc
chắn và hoài nghi, cô không muốn Gia Tuấn bất an: “Khá tốt. Anh ta rất
lịch sự, tỉ mỉ, biết tôn trọng và cảm thông người khác, không gượng ép
mọi người.”
“Những thứ này đâu giống cách tốt của một người yêu?”
“Cách tốt của người yêu bao gồm những gì?”. Men say ngập đầu, Nhâm Nhiễm ngước nhìn anh, cười hỏi.
Gia Tuấn nhìn cô đăm đăm, họ quen thân nhau từ nhỏ, có khoảng thời
gian gần ba năm họ còn sống chung dưới một mái nhà, cô dường như chưa
bao giờ rời khỏi tầm nhìn của anh. Vậy nhưng, anh đau khổ phát hiện, cô
không còn là cô bé ngây thơ, trong trắng và hoạt bát như xưa. Sự thay
đổi này bắt nguồn từ lần trở về ấy, hay được tích lũy dần theo thời
gian? Anh không biết. Nhưng lúc này, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn về
phía anh như một bàn tay vô hình bóp nghẽn tim anh, anh nhói lòng.
Gần như bị nghẹt thở, mãi lâu sau anh mới lên tiếng: “Yêu em, đặt em ở vị trí quan trọng nhất, không muốn để bất kỳ việc nào làm tổn thương
em, trân trọng em, hi vọng được mãi mãi bên em.”
Nhâm Nhiễm bất ngờ, lòng đầy bất an và đau lòng, cô phá ra cười
nghiêng ngả hòng đánh tan khó xử: “Anh Tuấn, em cứ nghĩ anh không tin
những điều này.”
“Nếu trước đây anh tỏ ra quá hà khắc thì chẳng qua chỉ vì sợ đã quá mềm mỏng, yếu đuối đến nực cười trước mặt kẻ khác.”
“Sao em lại cười anh, anh Tuấn, điều anh nói đều rất tốt đẹp nhưng
quá khó nắm bắt được. Những ưu điểm mà em đánh giá, có lẽ là vừa đủ để
hai người sống tốt với nhau.”
“Hạ thấp yêu cầu với đàn ông thì thật không nên.”
Yêu cầu thấp bé thế cũng chưa chắc có thể thỏa mãn được, Nhâm Nhiễm
gượng cười: “Trước đây anh luôn cười nhạo em trẻ con và viển vông xa rời thực tế. Bây giờ em thực dụng không phải là chuyện tốt sao?”
“Đây đâu phải là thực dụng, nói cho cùng thì…” Gia Tuấn lục lọi vốn từ, xòe tay ra, “chỉ là một kiểu thỏa hiệp với cuộc sống.”
“Vậy cũng tốt chứ sao, nghe nói mọi người đều phải cúi đầu trước số
phận, em không cần phải trả cái giá quá đắt đỏ đã hoàn tất được quá
trình này, may mắn lắm đấy anh à.”
Giọng cô nhỏ dần, ngọn gió trong đêm khuya lướt qua mặt cô, mái tóc
tung bay hất vào mặt Gia Tuấn, anh không kiềm lòng được nữa, dừng vội
bước chân hôn lên tóc cô, cô ngước đầu trong ngờ vực, môi anh rơi lên má cô rồi chuyển nhẹ nhàng lên đôi môi.
Men say được nụ hôn làm bừng tỉnh, cô bấn loạn đến mất khả năng cử
động. Đến khi nụ hôn của Gia Tuấn ngày càng sâu, cô mới hoàn hồn cố sức
giãy giụa khỏi anh.
“Anh Tuấn, anh say rồi.”
“Anh không say”, Gia Tuấn vẫn ôm chặt cô, “Anh vẫn luôn yêu em, Tiểu Nhiễm.”
Lời tỏ tình quá đỗi bất ngờ và thẳng thắn khiến cô mất luôn cả vốn từ, lòng đầy rối bời.
“Trước khi anh về nước đã đề nghị Mẫn Nghi li hôn, cô ta đồng ý sẽ
xem xét. Anh vốn dự định, đợi sau khi hoàn tất mọi thủ tục mới…”
Nhâm Nhiễm căng thẳng cắt ngang lời anh: “Không, đừng nói với em
những điều này, em sẽ không xen vào hôn nhân của người khác, em…”
Cô hoàn toàn không biết nên nói tiếp điều gì, may mà chiếc di động đã cứu nguy, vội vã vùng khỏi tay anh, sờ loạn xạ trong túi xách một lúc
lâu mới tìm được di động.
“Alo.”
“Renee, anh đây.” Trương Chí Minh gọi điện đến, “Xin lỗi, anh mới xong việc, em và bạn em bây giờ đang ở đâu, anh chạy qua đón.”
Cô gần như không còn nhớ mình đang ở đâu, đang nói chuyện với ai, chỉ ngơ ngác “Ừ”.
Trương Chí Minh đợi được một lúc lại gọi tên cô lần nữa cô mới bừng
tỉnh, hoảng loạn trả lời. Anh bất chợt thấy buồn cười: “Renee, gặp lại
bạn cũ vui đến mức uống quá chén rồi ư?”
“Đại khái là có hơi quá chén một chút, Chí Minh, khuya lắm rồi, anh
không cần đến đón em nữa, anh Tuấn cũng chuẩn bị về khách sạn, em tự đón xe về, anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Cũng được, em chú ý an toàn, thay anh tạm biệt bạn em, bye.”
Nhâm Nhiễm cúi đầu không dám nhìn Gia Tuấn, cô chặn vội taxi. Hai
người về chung đường nên ngồi chung dãy sau trong im lặng, xe chạy đến
nhà cô trước, cô vội xuống xe chạy một mạch lên lầu như đang bỏ trốn.
Men rượu khiến cô như nửa tỉnh nửa mơ, cô tắm xong leo lên giường khò đến sáng. Một buổi tối không ngon giấc, hôm sau là cuối tuần, cô ngủ
đến mười giờ mới tỉnh nhưng hoàn toàn không thoải mái như những lần được ngủ nướng khác, chỗ huyệt thái dương nhức nhối kinh khủng, cô ôm đầu
tựa giường ngồi dậy một lúc, chuyện xảy ra đêm qua được chiếu lại rõ nét từng tí một, cô bất giác hét to.
Đương nhiên, cô hoàn toàn trong thế bị động với nụ hôn đó và vùng ra
ngay tức khắc, không hề làm bất cứ chuyện vượt rào trong cơn say, nhưng
từ cái lúc bất ngờ gặp Kỳ Gia Thông trong khách sạn, cả đêm qua bỗng trở nên kì quái.
Cô đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, và có lẽ thời gian đã mài nhẵn mọi si tình thời thiếu nữ, cô âm thầm cảm ơn thượng đế đã khoan dung cho
mình. Mặt khác, cô lại luống cuống bủn rủn trước nụ hôn bất ngờ như trời giáng của Gia Tuấn.
Gia Tuấn tỏ tình với cô là chuyện của thế kỉ trước, sau đó, cô tận
mắt chứng kiến anh kết hôn, làm chồng và làm cha, từ khí khái hiên
ngang, phong độ phơi phới cho đến khi suy sụp tinh thần rồi dần dần bình tĩnh, phấn chấn như xưa. Tuổi thơ và quá khứ thời niên thiếu của họ đã
được lắng đọng theo thời gian. Nhâm Nhiễm cho rằng, hai người đều hiểu
rõ, không thể nào có bất kỳ xao động nào. Đột nhiên nhận nụ hôn từ một
người cô cho là anh em đã quá bất ngờ, đừng nói chi anh vẫn còn là chồng của Mẫn Nghi, chí ít cũng còn trên danh nghĩa.
Cô cũng chính thức có người yêu, anh ta dường như rất quan tâm và tôn trọng cô.
Ngón tay cô phủ kín đôi môi, ngơ ngác nhìn về bức tường phía trước.
Không biết đã ngồi bao lâu, đột nhiên cô nhớ chuyến bay sáng nay về
thành phố Z của Gia Tuấn liền vội vàng xuống giường, loạng choạng bước
đến ghế sô pha lấy di động gọi vào khách sạn của Gia Tuấn, nhân viên
khách sạn báo với cô anh đã trả phòng và rời khỏi.