Nhâm Nhiễm bước xuống xe đi từng bước chậm rãi đến ngồi cạnh Gia Thông: “Cám ơn anh.”
“Không có gì.”
“Anh chưa gặp người nào bướng bỉnh như tôi đúng không?”
“Các cô gái trẻ đều có quyền bướng bỉnh, nhưng mà”, khói thuốc phà
khỏi miệng anh, cười nói: “Quả thật tôi chưa gặp người nào khóc dữ dội
như cô.”
Nhâm Nhiễm đưa mắt ra mặt hồ tối tăm: “Thật sự tôi rất đau lòng.”
“Tôi hiểu, bây giờ đỡ hơn chưa?”
“Không biết, nhưng không khóc nổi nữa.”
“Từ từ cô sẽ phát hiện, bất kể chuyện đau lòng nào đi chăng nữa cũng có thể vượt qua.”
“Thật ư? Tôi nghi ngờ lý luận của anh.” Nhâm Nhiễm cười nhạt: “Mẹ tôi qua đời hai năm trước…”
Cô dừng lại một lúc, chẳng hiểu sao mà cô lại nói chuyện này với một
gã đàn ông xa lạ. Như có tảng đá nặng nghìn cân đè nặng trong lòng, cô
không cất nên lời, cảm giác không khí ít đến nghẹt thở.
Gia Thông nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, anh không nói thêm điều gì. Trong
bóng tối, cô cũng không để tâm anh đáp trả theo phép lịch sự hay thật
lòng, cô nói tiếp.
“Mẹ bệnh ung thư, nghe nói căn bệnh ung thư đó chỉ cần điều trị đúng
cách, cơ hội lành bệnh rất cao. Nhưng mẹ chiến đấu bốn năm, vẫn… Lúc mẹ
qua đời, chỉ bốn mươi hai tuổi.”
Ngày tháng dài đằng đẵng tràn ngập đau thương ấy hiện về trước mắt cô.
Họ đi khắp các phòng khám phụ khoa, phòng khám ung bướu, khoa ngoại,
khoa phóng xạ… mẹ chuyển từ giường bệnh này đến giường bệnh khác, từ
bệnh
viện này đến bệnh viện nọ, hàng tá bác sĩ hội chẩn, xét nghiệm, từng
ống thuốc dịch tiêm vào người, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, ánh mắt vô
cảm của y tá…
Cô hoảng hốt nhìn trộm bệnh án, nhớ kĩ từng dòng chẩn đoán của bác sĩ rồi âm thầm đến thư viện và lên internet tra cứu tài liệu, đối chiếu
với từng từ chuyên ngành cố làm rõ nghĩa của chúng. Trong suốt quá trình chữa bệnh, có lúc cô tràn trề hi vọng, có lúc tuyệt vọng não nề, cô nắm chặt tay Gia Tuấn gào khóc trước ánh mắt thương xót của họ hàng. Cô
hiểu rõ, đằng sau nụ cười gượng gạo của cha là cả nỗi đau khôn xiết.
“Tôi rất đau lòng và bất kể tôi đau lòng đến đâu vẫn biết rằng, mẹ đã mất và không bao giờ quay lại. Tôi hi vọng mình sống thật tốt, nếu tôi
không đau lòng và nhớ mẹ nhiều như trước, mẹ cũng sẽ không trách tôi mà
ngược lại còn mừng cho tôi.”
“Cô nghĩ như vậy là đúng.”
“Tôi cứ tưởng, cha cũng đau lòng như tôi, ông… rất ít khi nhắc đến mẹ trước mặt tôi, tôi cũng cố kìm nén không chạm vào nỗi đau của ông. Nghe lời ông, tôi dọn đến sống ở đây, rời xa mảnh đất thương tâm. Hôm nay
tôi mới biết, tôi thực sự ngây ngô đến khờ dại.”
“Cô à, đừng cố chấp quá. Người đàn ông mất vợ tìm cô bạn mới chẳng
phải là tội lỗi gì.” Gia Thông vứt đầu mẩu thuốc, lấy tiếp điếu khác ra, chiếc bật lửa lóe sáng, tia sáng lóe trên gương mặt anh, vẫn không một
chút cảm xúc.
Nhâm Nhiễm cắn răng nói: “Thật ư? Nếu như người đàn ông này đã trăng
hoa với người đàn bà khác từ khi vợ mình còn sống thì sao? Nếu như ông
ta trơ tráo lừa gạt người vợ lâm bệnh trên giường, thậm chí khoanh tay
nhìn người vợ chết đi để có chỗ trống cho người đàn bà khác thế vào thì
sao?”
Gia Thông im lặng một lúc, anh nói: “Xin lỗi, trong chuyện này, tôi
không thể đưa bất kỳ lời phán đoán về phẩm hạnh người khác theo yêu cầu
của cô.”
Nhâm Nhiễm sực nhớ anh là con riêng của nhà họ Kỳ, vội tắt tiếng. Gia Thông nhả khói thuốc, quay đầu nhìn cô, điềm đạm nói: “Tin chắc rằng Kỳ Gia Tuấn đã kể cô nghe về lai lịch của tôi.”
“Hôm nay tôi mới biết, những chuyện như thế này, Gia Tuấn không tùy tiện kể cho người khác.”
“Đúng, đây là chuyện xấu của gia đình anh ta. Xem ra thì nhà nào cũng có những chuyện không thể tiết lộ cho người khác, trong một ngày mà cô
biết quá nhiều tội ác của thế giới người lớn, chả trách xúc động như
vậy.”
Nhâm Nhiễm tức giận trước miêu tả hời hợt của anh, “Lúc nào anh cũng lạnh lùng trước nỗi đau của người khác như vậy à?”
Gia Thông bật cười. “Không vậy thì sao? Chẳng lẽ tôi phải so tài với
cô, chứng minh rằng tôi thê thảm hơn cô gấp nhiều lần thì cô mới được an ủi à?”
Nhâm Nhiễm tức giận, cô vùng dậy định bỏ đi, nhưng bị anh ta kéo lại: “Chân của cô không thể dùng sức, đợi tôi hút hết điếu thuốc này sẽ đưa
cô về nhà.”
“Tôi không cần anh đưa.”
“Được rồi, đừng ương ngạnh nữa, cho dù không cần tôi đưa thì cô cũng
đã nợ tôi rồi. Chính tôi đưa cô vào bệnh viện, xe của tôi, quần áo của
tôi đều lấm lem vết máu của cô, hơn nữa, tôi đã chở cô dạo quanh cả
thành phố, đến giờ vẫn chưa ăn tối.”
Nhâm Nhiễm im lặng, dưới ánh đèn mờ ảo, quả thật lem luốc vết máu đỏ
tươi trên áo sơ mi trắng tinh, nhất là chỗ trước ngực anh. Cô xưa nay
rất ngoan ngoãn, vốn không ngang bướng, bỗng chốc cô thấy mình có lỗi:
“Xin lỗi, tìm nơi nào đó rửa xe giúp anh, anh muốn ăn gì tôi mua cho
anh, cũng sẽ đền cho anh chiếc áo mới.”
“Không cần đâu.” Gia Thông cười thầm, vỗ vào ghế. “Ngồi đi.”
Nhâm Nhiễm đành ngoan ngoãn ngồi xuống, ngượng ngùng vô cùng. May là
Gia Thông không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng hút thuốc, trong màn đêm
giữa mùa Xuân, gió nhè nhẹ lùa trên mặt hồ, khói thuốc anh thở ra xoay
từng vòng giữa hai người mà không khó chịu tí nào. Vừa hút xong, anh vứt bỏ mẩu thuốc, đỡ Nhâm Nhiễm đưa cô trở vào xe.
Gia Thông không hề hỏi ý của cô đã lái xe thẳng về bậc cầu thang
trước khu kí túc xá Thế Yến, Nhâm Nhiễm cũng không nói gì, cô định sau
khi anh về sẽ tự về kí túc xá của mình.
Thế nhưng, anh dừng lại mở đèn trong xe, quay xuống nhìn cô: “Cô
Nhâm, tôi chỉ vừa quen giáo sư trong chiều nay, vả lại cũng chỉ là có
người kiên quyết muốn chúng tôi gặp nhau, giữa chúng tôi chẳng có giao
tình gì. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình, có
quyền có những vui ghét giận hờn của riêng mình, cho nên, tôi không
khuyên cô tha thứ cho cha cô. Nhưng tôi cảm thấy, hận một người là một
việc tiêu hao khá nhiều năng lượng và tổn thương nghiêm trọng đến tình
cảm, nhất là phải hận một người luôn yêu thương mình.”
“Nếu có người lừa dối anh, anh sẽ hận người đó chứ?”
“Đừng hỏi tôi vấn đề này, lừa dối theo khái niệm của tôi không giống như cô.” Anh lạnh lùng trả lời.
“Được rồi, xem như tôi chưa hỏi gì, anh cứ xem tôi ấu trĩ. Đúng vậy,
tôi rất mực yêu cha, nhưng tôi nghĩ, trước đây tôi yêu ông bao nhiêu thì sau này tôi sẽ hận ông bấy nhiêu.”
Gia Thông bật cười trước lời nói hùng hồn của cô: “Cô à, tình cảm của cô quá kịch liệt, tôi thẳng thắn trả lời câu hỏi của cô vậy. Người mà
cha cô lừa dối là mẹ cô, chứ không phải là cô. Cho dù cô là con gái của
ông ta thì ông ta cũng chẳng cần công khai cuộc sống riêng tư của mình
với cô, chỉ là, giờ đây, cô hạ quyết tâm hận ông ta bởi vì cô cảm thấy
như vậy mới xứng đáng với mẹ cô.”
“Anh tự cho mình là đúng, anh dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?”. Cô
nóng giận trước lời nói quá lạnh lùng và lí trí của anh, “Theo tôi, anh
là loài động vật máu lạnh, chẳng hề có tình cảm với con người nên mới
phân tích lạnh lùng và tự phụ như vậy.”
Cô đẩy mạnh cửa xe bước xuống, quên mất chân phải không thể dùng sức, vừa đứng vững đã suýt ngã vì đau, cô xuýt xoa, Gia Thông cũng vừa xuống xe liền vội đỡ cô, cô vùng vẫy “Mặc kệ tôi.”
Anh nhẹ nhàng nâng bổng cô, mặt áp sát bên cô, cô cảm giác rõ thoang
thoảng mùi rượu, mùi thuốc lá và hơn cả là “mùi đàn ông”. Không biết đây là lần
thứ mấy anh bế cô trong ngày, nhưng đó là lần đầu tiên cô có cảm giác này, mặt cô đỏ bừng, cô nghe rõ nhịp đập rất mạnh và chậm rãi của anh,
cô vội co người ôm chặt cánh tay phải đang băng bó.
Anh bế cô bước chầm chậm lên thang, “Xưa nay tôi không phải là người
khoan dung, tôi không có tư cách nói gì, hơn nữa, tôi chưa bao giờ tin
tưởng lòng thứ tha vô điều kiện.”
Cô nói dứt khoát: “Việc này, tôi không bao giờ tha thứ cho ông ta.”
“Được thôi, đừng bắt ép mình phải tha thứ, nhưng cũng đừng gồng mình
hận ông ấy. Nếu một ngày nào đó, cô có thể vô cảm có lẽ cô sẽ cảm thấy
nhẹ nhõm.”
Trong bóng tối, giọng trầm cảm của anh giống như cảnh vật mịt mù xung quanh, hơi thở anh đập vào mặt cô, kèm theo mùi thơm nhẹ của thuốc lá.
Ngoài Gia Tuấn, đây là lần đầu cô tiếp xúc thân mật với người khác giới, chỉ là cảm giác này khác xa với cảm giác khi ở bên Gia Tuấn. Lúc bên
cạnh Gia Tuấn, cô hoàn toàn không cảm giác rung động và những suy nghĩ
lệch lạc.
Nếu không buồn phiền bởi chuyện trăng gió dơ bẩn của cha thì cô sẽ
càng cảm giác rõ, sức cuốn hút kì lạ mà cô chưa từng biết đến khi được
anh ôm ấp trong lòng. Tuy vậy, cô cũng đã chịu tác động, đột nhiên cô
run rẩy, nói lắp bắp: “Tôi, tôi không muốn về nhà, hôm nay tôi không
muốn nhìn mặt ông.”
“Lúc cô ngủ trên xe, cha và bạn trai cô cứ gọi điện cho tôi suốt.”
“Bạn trai? Anh Tuấn ư?”
“Họ thật sự không an tâm khi cô đi chung với tôi.” Anh đã bế cô vào
tòa nhà kí túc xá, giọng nói anh trộn lẫn lối chọc ghẹo: “Tôi đã hứa với họ nhất định đưa cô về nhà, cho nên, đừng bướng nữa, được không?”
Cô đành gật đầu.
Ánh đèn đường nhẹ chiếu vào, hành lang lập lờ ánh sáng, Nhâm Nhiễm
biết rõ hành lang có gắn đèn cảm ứng, chỉ cần cô ho nhẹ một cái thì đèn
sẽ sáng lên. Nhưng cô không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô tựa vào lòng anh, mặt đã đỏ bừng, cô sợ anh phát hiện. Cho dù là trong bóng tối, cô
vẫn không che kín được, cô biết
rõ lúc này, tim cô đập “thình thịch” rất loạn xạ như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực, cô tuyệt không thể giấu được người đàn ông đang bế chặt
cô trên tay.
Rất nhanh chóng, anh đã đặt chân lên lầu ba bấm chuông, cửa mở liền
ngay sau đó, Nhâm Thế Yến và Kỳ Gia Tuấn cùng xuất hiện trước cổng, Gia
Tuấn đưa tay bế Nhâm Nhiễm, Gia Thông nói: “Cẩn thận, đừng chạm vào tay
cô ấy.”
Nhâm Thế Yến vội nói: “Cám ơn cậu, Gia Thông, mời vào.”
Gia Thông bước vào, đặt Nhâm Nhiễm vào ghế sô pha, dặn dò cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”
Cô không dám nhìn vào mặt anh, chỉ gật đầu. Anh đứng thẳng, chuyển
lại từng lời dặn dò của bác sĩ xong liền chào Nhâm Thế Yến rồi bỏ đi.