Editor: Quỳnh Cửu
Mục Căng nhào vào lòng Phương Mạc Hoài theo quán tính, thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa cả ra.
Phương Mạc Hoài cũng loạng choạng, ôm cô thật chặt, thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội đứng vững lại, cuống quít, “Xin lỗi.”
Phương Mạc Hoài xoa đầu ngón tay, nơi đấy vẫn còn vương lại hơi ấm của eo cô, “Đi thôi.”
Bước chân của anh cũng chậm lại, từ từ đi xuống, thẳng bước tới tầng 28, đến cửa thì trợ lý đã chờ sẵn ở đấy rồi.
Phương Mạc Hoài quay đầu nhìn Mục Căng, “Vào đi.”
Mục Căng gật đầu, trốn tránh anh mà bước vào, Phương Mạc Hoài theo sau, ngồi bừa một góc.
Trợ lý đứng cạnh, nhìn kịch bản trong tay Mục Căng, “Phương tổng, nếu cô Mục đã không muốn đóng phim thì tại sao phải ép cô ấy diễn ạ?”
“Kế hoạch lúc đầu của chúng ta là để cô ấy tham gia các show liên quan tới lồng tiếng, sau đấy dần dần phát triển lên, chứ trực tiếp để cô ấy đi đóng phim thì có vội quá không ạ?”
“Nhân vật nữ 2 chỉ để mua vui là chính thôi, không cần nhiều kĩ thuật diễn xuất lắm, lại còn dễ nổi tiếng, trước mắt để cô ấy hiện hữu trong con mắt đại chúng đi đã, sau hãy tham gia các show sau, như thế hình tượng của cô ấy sẽ được thiết lập dễ dàng hơn.
Nhìn thì có vẻ như anh đang làm khó Mục Căng, nhưng thực ra anh đã tính toán hết con đường phát triển của cô rồi.
Trợ lý nhìn thoáng qua Phương Mạc Hoài, không nói gì nữa, Phương tổng hóa ra để tâm đến thế.
Mục Căng bên kia đang trang điểm, tốc độ của thợ trang điểm rất nhanh, chỉ nửa tiếng là xong rồi.
Mục Căng rất đẹp, Phương Mạc Hoài đương nhiên biết, thế nhưng nhìn cô sau khi trang điểm xong lại có một cảm giác rất khác biệt, tim của anh vô tình đập càng nhanh hơn.
Đợi thêm 10 phút, Mục Căng thay xong quần áo bước ra ngoài, một bộ đồ màu xanh nhạt, kết hợp cùng quần lụa mỏng phối từ xanh đậm tới trắng, trông rất tiên.
Cô đứng ở khu chụp hình, cứ như nhằn đúng nan đề, vì cô chưa bao giờ chụp họa báo kiểu này, thế nên động tác cứng còng, biểu cảm đơ đơ, chụp mấy chụp phút vẫn chưa được tấm nào ra hồn.
Mục Căng biết đấy là vấn đề ở cô, không ngừng xin lỗi nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia quay đầu nhìn nhân viên công tác, “Ai là người đại diện của cô ấy?”
“Sự nhạy bén với ống kính kém đến như thế, lãng phí thời dian của tôi quá!”
Phương Mạc Hoài mím môi, đứng dậy đi qua, “Tôi là người đại diện của cô ấy, sao thế?”
Nhiếp ảnh gia quay đầu, thấy Phương Mạc Hoài mới cười nói, “Phương toongr.”
Ơ, từ!
“Anh là người đại diện của cô ấy?” Nhiếp ảnh gia khiếp sợ.
Phương Mạc Hoài gật đầu, “Cô ấy sao thế?”
Nhiếp ảnh gia thu hồi lại biểu cảm khiếp sợ của mình, “Sự nhạy bén với ống kinh tệ.”
Phương Mạc Hoài đi lên, tới cạnh Mục Căng, “Không biết chụp?”
“Tôi...” Mục Căng mím môi, nói không thành lời.
Có một vài thứ đúng là phải dựa vào thiên phú thật, mà ở lĩnh vực này, cô không có, thế nên chụp tấm nào tấm đấy trông vừa cứng vừa mất tự nhiên.
“Được rồi, bây giờ em theo tôi, tôi chụp cùng em.” Phương Mạc Hoài gật đầu.
“Chú ý, tập cười nào.” Phương Mạc Hoài nói.
Anh gật đầu với nhiếp ảnh gia, ý bảo là chụp đi.
Anh dắt cô tìm cảm giác cái đã.
“Thả lòng nào.” Phương Mạc Hoài đi tới sau cô, vỗ vỗ vai cô.
Đột nhiên, Phương Mạc Hoài ôm eo cô từ đằng sau, giọng nói nhàn nhạt như đang giải quyết công việc vậy, “Nghiêng đầu về phía tôi, nhắm mắt lại là ổn.”
“Được, giữ thế đừng động, OK!”
Phương Mạc Hoài rút tay về, lại kéo tay cô quay một vòng, hai người đối mắt với nhau, Phương Mạc Hoài ôm eo cô kéo vòa lòng mình, một tay đẩy mặt cô lên, để cô ngửa đầu, còn anh thì cúi xuống.
Nhiếp ảnh gia lại tanh tách thêm mấy tấm nữa.
Hai người cứ tự nhiên như vậy, hiệu quả tốt vô cùng.
Chụp một hồi, Phương Mạc Hoài buông cô ra, tay chắp sau lưng đã nắm thành quyền, cứ tiếp như vậy, anh sợ lại không kìm được mà hôn cô mất.
“Được rồi, tiếp đấy em tự lên đi, nắm bắt được cảm giác chưa? Em cứ tưởng tượng là đang có người chụp cùng em là được.”
Mục Căng gật đầu, kiềm chế cảm giác xao động trong lòng, “Cảm ơn.”
Phương Mạc Hoài không nói gì, quay về khu nghỉ chờ cô.
Sau khi Mục Căng được Phương Mạc Hoài dẫn dắt, rõ ràng là biết chụp hơn nhiều, tuy vẫn chưa đạt được hiệu quả mà nhiếp ảnh gia mong đợi lắm nhưng người mới mà được thế là ổn lắm rồi.
Chụp nguyên một buổi sáng mới xong việc, Mục Căng tẩy trang, nhiếp ảnh gia đi qua hỏi, “Phương tổng, chụp xong rồi, anh có muốn xem chút không?”
Phương Mạc Hoài duỗi tay ra nhận máy tính của anh ta, xem hết thảy ảnh mới chụp, kéo tới ảnh hai người chụp chung, mím môi, “Mấy ảnh này gửi riêng cho tôi, tôi cầm đi.”
Nói xong đưa cho anh ta một cái USB.
Sao sang USB xong, Phương Mạc Hoài thuận tay cho vào túi áo khoác ngoài, Mục Căng cũng thay xong quần áo bước ra theo, “Tài xế đã tới cửa rồi, công ty cũng sắp xếp chỗ ở cho em.”
“Chỗ đấy tính bảo mật cao, ở ngay phía trước thôi.”
Anh vừa nói vừa dắt cô vào thang máy.
“Em hiện tại ở đâu?” Phương Mạc Hoài nhấn số tầng, không quay đầu hỏi.
“Đường Tùng Lâm.” Mục Căng trả lời.
Phương Mạc Hoài gật đầu, không nói nữa, hai người cứ im lặng mãi cho tới khi cửa thang máy mở ra, Mục Căng xách túi vội vã đi ra.
Không gian trong thang máy quá bí, lại chỉ có hai người họ, bầu không khí ấy muốn khiến cô phát điên lên được.
Phương Mạc Hoài nhìn bóng lưng cô, bước theo ra ngoài, đi tới cạnh cô, “Bây giờ tới một câu em cũng không buồn nói với tôi nữa à?”
“Tôi không hiểu lúc đó tôi đã làm sai cái gì mà để em muốn chia tay với tôi?” Giọng anh nhàn nhạt.
Bước chân của Mục Căng ngưng lại, Phương Mạc Hoài vẫn không dừng, đi tới cửa, khoảng cách của hai người càng ngày càng lớn.
Phương Mạc Hoài phía trước cũng dừng bước rồi, anh chậm rãi quay người, nhìn cô.
Trước kia cô vẫn luôn cố gắng mà chạy tới bên anh, sau đấy nhào lên người anh, để anh ôm cô thật chặt, thực sự hoài nieemk.
Người vẫn là người lúc đầu, nhưng thời gian thì không quay ngược lại nữa rồi.
Cô cười cười, đi tới bên anh, “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”
Nói xong đi ra cửa, lúc lướt qua Phương Mạc Hoài, anh bất ngờ kéo tay cô lại, “Mục Căng, em có trái tim không vậy?”
“Lúc đầu tôi còn ngây thơ mà nghĩ chúng ta tốt nghiệp rồi kết hôn, sinh con, nuôi thú cưng, củi gạo mắm muối tương dấm trà, hạnh phúc biết bao.” Anh nói, kích động tới mức đỏ cả viền mắt.
“Nhưng sự thật thì sao? Em gọi điện cho tôi bảo chia tay, đi tới tận Mỹ, em coi tôi là gì vậy? Tôi cảm thấy tôi thực sự quá nực cười, em chỉ muốn chơi đùa cho vui, còn tôi lại coi lại đi tin là thật.” Phương Mạc Hoài nhìn cô chằm chặp, ánh mắt ướt nhẹp, nước mắt đã đong đầy rồi.
Phương Mạc Hoài luôn là người cảm tính.
Mục Căng há miệng, nhưng một câu cũng không thốt lên nổi.
“Tại sao lại đi Mỹ? Tại sao lại chia tay tôi?” Phương Mạc Hoài truy hỏi.
Vấn đề này đã làm nhiễu lòng anh năm năm rồi.
“Chẳng có lí do gì cả, chỉ là không thương thôi.” Mục Căng hất tay anh ra, quay lưng về phía anh đi nhanh ra cửa.
Phương Mạc Hoài rũ tay xuống, anh quay người, đỏ mắt nhìn về bóng lưng Mục Căng, “Em không thương, nhưng tôi không bỏ xuống được!”
Nhưng anh không biết, Mục Căng đang quay lưng về phía anh kia, nước mắt đã trào ra ngoài rồi, từ má xuống đến cằm, cuối cùng bị cô lau đi mất.
Phương Mạc Hoài tỉnh táo nguội lạnh, cũng bước lên cái xe kia, “Đường Tùng Lâm.”
Sau đấy không nói gì nữa, Mục Lâm cũng im lặng suốt một quãng đường.
Mục Căng dọn đồ, hồi đầu chỉ ở tạm bên này thôi, vừa mới về không bao lâu nên hành lí dọn xong cả rồi, kéo rương ra bỏ cốp, hai người đi tới chỗ ở do công ty sắp xếp.
Khu nhà bên kia là khu nhà giàu, toàn là biệt thự, mỗi nhà cách nhau rất xa, còn có 3 chốt bảo vệ khác nhau, muốn vào thì phải có xác nhận của chủ nhà hoặc có vân tay mới được vào.
Bảo vệ gác ở chốt, Phương Mạc Hoài buông đôi tay cứng còng xuống, mở cửa, “Xuống xe.”
Mục Căng theo anh xuống xe.
Phương Mạc Hoài tới chốt bảo vệ, quét vân tay trước rồi nói với bảo vệ, “Vị này cũng tới ở tòa A7, cậu ghi vân tay cô ấy vào.”
Bảo vệ gật đầu, mở cừa, “Mời vào.”
Mục Căng bước vào, bảo vệ quét vân tay cho cô, hai người kí tên xong là được.
Tài xế đậu xe trước cửa tòa A7, hai người cùng nhau xuống.
Phương Mạc Hoài tới cửa, quét vân tay mở ra, cũng ghi thêm vân tay của Mục Căng vào, sau đấy hai người cùng nhau vào.
Mục Căng hơi ngây ra, “Anh...” không đi à?
“Đây là nhà tôi.” Phương Mạc Hoài thuần thục thay giày, cởi đồ ra.
“Nếu không...một người thuộc tuyến 3, 4 như em lấy đâu ra mà được công ty phân đến đây?” Phương Mạc Hoài lạnh nhạt nói.
Mục Căng mím môi, xoay người mở cửa định ra ngoài, Phương Mạc Hoài cũng chẳng nóng ruột, ngồi lên salon mở TV, “Sự sắp xếp của công ty, không được thì coi như vi phạm hợp đồng.”
Mục Căng dừng bước trong nháy may, nắm tay lại, “Được, thế phòng tôi chỗ nào?”
“Tầng hai bên phải, phòng số 3.” Phương Mạc Hoài thuận tay cầm lấy một quả táo, cầm dao lên gọt.
Hành lí của Mục Căng rất nặng, cầu thang lên tầng lại theo kiểu xoắn ốc, cô nhấc không nổi, chỉ có thể nhấc một nấc nghỉ một hồi.”
Phương Mạc Hoài đang nhìn cô chờ xem tới bao giờ thì sẽ xin anh giúp, nhưng không ngờ được cô nhóc này thà ương đến chết cũng không nhờ, thế nên anh đặt dao với táo xuống, ba bước gộp làm hai chạy tới, một tay nhấc hành lí của cô lên, đi thẳng tới tầng 2, Mục Căng bước theo sau anh.
Đến tầng 2 rồi, Phương Mạc Hoài đẩy cửa ra, đẩy hành lí cô vào, quay đầu thì thấy Mục Căng đang sững sờ đứng ở cửa.
Căn phòng ngủ này, có cách bố trí y hệt như căn phòng mà hai người từng ở.
Đúng thế, Phương Mạc Hoài vẫn không thể quên được cô, vẫn thích cô, vẫn muốn bắt đầu lại lần nữa với cô.
Thế nhưng câu “Không thương” của cô, chẳng nghi ngờ gì đã làm nát tim anh rồi.
Thế nhưng Phương Mạc Hoài cảm thấy, cho dù bản thân đáng khinh thực sự, cho dù cô nói cô không thương thực sự, anh vẫn tham luyến ấm áp của cô, nụ cười của cô.
Đúng thế, anh căn bản không thể buông nổi, Mục Căng làm anh tổn thương sâu sắc, nhưng vẫn không bỏ nổi.
“Vào đi.” Anh nhìn cô.
Mục Căng chớp chớp mắt, nghẹn nước mắt vào trong, kéo vali ra dọn đồ, “Cảm ơn.”
“Tôi ghét nhất là nghe em nói cảm ơn.” Phương Mạc Hoài lạnh nhạt nói.
Mục Căng không tiếp lời, lặng lẽ thu dọn đồ, Phương Mạc Hoài bất đắc dĩ, đi ra cửa xuống lầu.
Thời khắc cánh cửa khép lại, Mục Căng cũng nín không nổi nữa, ngồi liệt trên thảm trải sàn, nhìn quang cảnh luôn xuất hiện trong giấc mộng của cô năm năm nay, che mặt lại, không lâu sau, giữa những kẽ ngón tay ánh lên tia sáng trong suốt, đó là nước mắt cô.
Cô dọn xong đồ, tắm rửa, mặc đồ ngủ rồi xuống tầng.
Phương Mạc Hoài hiển nhiên tắm xong rồi, thay đồ ngủ ngồi xếp bằng trên sofa xem TV gọt hoa quả.
Mục Căng đi tới ngồi xuống, khẩu vị vủa hai người rất giống nhau, chương trình TV anh thích xem cô cũng thích.
Phương Mạc Hoài gọt xong táo đưa qua, “Cho này.”
Mục Căng lắc đầu, không muốn.
Phương Mạc Hoài quay đầu nhìn cô, Mục Căm đang chăm chú xem TV, anh túm cằm cô bẻ sang bên này, nhét táo vào miệng cô.
“Ăn!” Giọng nói có vẻ bá đạo lại đạm mạc.
Mục Căng bất ngờ, từ từ giữ lấy táo trong miệng, cắn một miếng, nhai rồi nuốt xuống.
Khoảnh khắc này tựa như quay về hai người của trước đây, anh thích đút cho cô, thích gọt hoa quả cho cô, lúc cô không ăn, anh kiểu gì cũng có biện pháp đối phó.
“Để em đi đóng phim không phải vì làm khó em, mà là muốn để em có danh tiếng trước đã rồi mới chuyển sang tập trung làm lồng tiếng, nếu thế thì hình tượng em trước công chúng sẽ dễ định hình hơn, được đón nhận nhiều hơn.” Phương Mạc Hoài giải thích.
“Vâng, tôi hiểu.” Mục Căng gật đầu.
Phương Mạc Hoài nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, tức cũng không đánh được, cuối cùng vươn tay vò tóc cô rối bù lên rồi mới đứng dậy lên lầu ngủ.
Nón tay khẽ vuốt nhẹ, cảm giác vẫn y như trước.
Mục Căng ngây ngẩn cả người, đờ đẫn cắn một miếng tóc.
Cô từng thích nhất là việc Phương Mạc Hoài cưng chiều xoa đầu cô, rồi thuận thế hôn nhẹ trán cô.
Cảm giác đó, từ sau khi cô trốn đi Mỹ, cũng trở thành điều mà cô nuối tiếc nhất.
Cô nhìn theo bóng lưng Phương Mạc Hoài đang đi lên tầng, trong khoảnh khắc đó, cô bỗng muốn lao vào trong ngực anh, để anh chắn gió che mưa cho mình, cô đã quá mệt rồi, còn trái tim, đau đủ rồi.
Nhưng mà, cuộc sống không thể viên mãn được, muốn bảo vệ, thì phải hi sinh.
Cô biết phía Lương tiên sinh vẫn đang trông chừng cô, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong phạm vi giám sạt của chúng, cô có thể ở ngoài này, tên Lương tiên sinh kia cũng không làm ầm lên trong thôn, cũng bởi Mục Căng biết nghe lời.
Thế nhưng nếu cô nói ra, không chỉ dừng ở việc phải quay về cuộc sống tăm tối không ánh mặt trời trong thôn, mà còn kết cục không tốt của Phương Mạc Hoài nữa.
Anh là người mà cô muốn bảo vệ mà...
Mục Căng xem TV, ăn táo, tâm trí đã bay mất từ lâu.
Cuộc đời không nhất định phải viên mãn mà, phải không?
- ----------
Chương này, chương 25 với chương 28 dài xỉu á