Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 45: Chương 45: Mách lẻo




Editor: Tô Hi

Ba người ngủ ngon nhưng không ai biết rằng trên mạng đã là một hồi gió tanh mưa máu.

Bởi Phương Mạc Hoài cũng tính là nửa thuộc giới giải trí, tuy bình thường khiêm tốn, bên ngoài cũng không có tin tức lộn xộn như minh tinh.

Nhưng cũng vì anh đẹp trai lại có tiền nên mọi người rất tức giận.

Thi Lâm là bạn tốt của anh cũng không ngoại lệ. Tuy anh không thuộc giới giải trí nhưng hai người là bạn bè, là là đàn ông ưu tú nên Thi Lâm cũng được quan tâm nhiều.

Vì những điều này mà rạng sáng mà một tin tức đã lên hot search Weibo.

#Lộ diện bạn gái Thi tổng tập đoàn Thi Thị#

Đã được tìm kiếm nhiều nhất.

Mọi người click vào, thấy rõ ràng người trong ảnh chính là Thi Lâm và Mục Căng.

Cái này lập tức lại khiến một tin tức khác lên hot search.

# Mục Căng là đại diện tập đoàn Thi thị #

Hai tin tức đặt cùng một chỗ, cho dù là người không có tâm thì cũng sẽ nghĩ lung tung.

Ngay cả xem cùng một chỗ chính là Mục Căng lên giường Thi Lâm để nhận một cơ hội đại ngôn.

Đồng thời có rất nhiều người mắng chửi. Có người nói Mục Căng đều làm bộ làm tịch, giả vờ thanh thuần, giả vờ nhân phẩm tốt, thế mà còn bò lên giường ông chủ, dùng quy tắc ngầm để giành lấy tài nguyên không thuộc về mình.

Thật khiến người ta khinh thường.

Thậm chí có người mắng Phương Mạc Hoài, nói anh là người đại diện lại để nghệ sĩ của mình đi bán thân, cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Vì hôm qua Mục Căng livetream thu được không ít người qua đường thành fan, bây giờ có rất nhiều người không rõ tình hình đều từ fan biến thành anti, bắt đầu mắng chửi không chút lưu tình.

Muốn khó bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.

Đến khi ba người thức dậy thì tin tức đã không thể áp xuống được. Tối hôm qua, trợ lý ba người gọi điện thoại cho họ đều tắt máy.

Ba người có một thói quen giống nhau đó là khi ngủ nhất định sẽ tắt máy.

Cho nên, khi Thi Lâm ngủ dậy mở máy, nhìn thấy chuyện này thì nó đã lớn đến mức không thể cứu vãn.

Thi Lâm cau mày, chịu đựng cơn tức khi xem hết tất cả các bài viết, tức đến mức suýt nữa ném điện thoại đi. Anh gọi cho trợ lý, điều tra rõ xem ai chụp ảnh, ai phát những tin tức này, quan nhất chính là tra xem người đứng sau có phải đối thủ không.

Lúc này, Phương Mạc Hoài cũng thức dậy, còn hơi mơ hồ, xoa đầu nói: “Chào buổi sáng.”

Nhưng anh thấy vẻ mặt Thi Lâm hơi không đúng thì nhíu mày: “Sao thế?”

“Cậu xem hot search Weibo đi.” Thi Lâm nói.

Phương Mạc Hoài cau mày, mở máy, nhìn qua một chút thì không xem nổi nữa. Anh gọi cho trợ lý, dặn bằng mọi cách áp tin tức này xuống.

Nhưng làm sao có thể áp xuống được? Thi Lâm cũng nổi tiếng nhất định, lại thêm Mục Căng đang nổi lên, đang có nhiệt độ đề tài, mà chính loại chuyện quy tắc ngầm này lại là đề tài mọi người chú ý nhất.

Bởi là quy tắc ngầm có rất nhiều tin tức lộ ra nhưng không có bằng chứng chính thức, cái này chắc là bằng chứng trực tiếp rồi.

Hơn nữa nghe nói rạng sáng hôm nay còn phát tán một đoạn ghi âm nói về nguyên nhân Mục Căng nhận được hợp đồng, bên trong có tiếng Thi Lâm nói: “Không cần thử, cứ đến là được rồi.”

Nhưng đoạn ghi âm này chỉ phát không đến một phút thì đã bị xóa.

Tuy vậy, vẫn có không ít người nghe được.

Cũng có người nghĩ không chừng hai người yêu nhau, thế nhưng hướng gió đã định, mãi mãi không thể gọi được người giả vờ ngủ.

Bọn họ đã nhận định Mục Căng là dùng quy tắc ngầm mà có được đại ngôn thì nhất định sẽ khăng khăng nghĩ theo hướng này.

Quần chúng ăn dưa luôn chỉ biết ăn dưa mà không biết là họ ăn dưa có lẽ chính là tôn nghiêm, thể diện, thậm chí là cuộc sống sau này của người khác.

“Bây giờ nên giải quyết thế nào? Phương Mạc Hoài hỏi.

Hiện tại dùng quan hệ truyền thông bình thường đã hoàn toàn không áp chế xuống được, nó vẫn được nhiều người quan tâm, thậm chí càng ngày càng nổi hơn.

“Có lẽ chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một, trước tiên tạm thời mặc kệ, để cho tùy ý phát triển, sau đó đợi thời điểm thích hợp thì đưa ra tin tức lớn hơn để thu hút sự chú ý của mọi người.”

“Hai là hai người công khai.” Phương Mạc Hoài nói.

Thi Lâm cau mày, khôn phải anh không muốn công khai mà là chủ yếu bây giờ còn còn nhiều thứ chưa rõ, vẫ còn lo sợ, có thể bây giờ công khai cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng không ai được bắt nạt Nhu Nhu nhà anh!

Cho nên chỉ có thể lựa chọn lần mò trên con đường không biết rõ ràng mà công khai quan hệ hai người.

Như vậy, cũng có nghĩa là Thi Lâm còn chưa kịp nói với ba mẹ, còn chưa xử lý tốt mọi chuyện đã công khai.

Thật là làm người ta trở tay không kịp.

Thế nhưng không còn cách nào khác, đó là cách giải quyết tốt nhất hiện nay.

Sau khi Thi Lưu đi một thời gian, ba Thi cũng đã nói với về chuyện Thi Lưu là Thi Nhu giả.

Quả nhiên, mẹ Thi không thể tiếp thu được nhưng sau khi ba Thi xác nhận nhiều lần, đồng thời cam đoan là đã tìm được Thi Nhu thật thì bà mới bình tĩnh trở lại, lẳng lặng chờ con trai đem tin tức tốt về.

Võn dĩ bây giờ Mục Căng không nghĩ đến chuyện “về nhà” nhưng lại bị dưa luận bắt lựa chọn.

Không lâu sau thì Mục Căng thức dậy. Cô ra phòng khách thì thấy sắc mặt hai người đàn ông đều không tốt, cô đi qua hỏi xem có chuyện gì.

Phương Mạc Hoài kéo cô ngồi cạnh mình, đầu tiên là vỗ vai trấn an cô, sau đó nói qua mọi việc cho cô nghe.

Mục Căng rất bình tĩnh. Nói thật thì ngày đầu tiên tiến vào giới giải trí thì cô đã chuẩn bị tâm lý với những lời ác ý.

Tuy rằng cô không ngờ những lời ác ý lại dữ dội và hoang đường như vậy.

“Thực xin lỗi, Nhu Nhu. Có lẽ lần này chúng ta không công khai cũng không được, em có thể cần phải về nhà, tuy anh biết em cò chưa chuẩn bị tốt nhưng đừng sợ được không?” Thi Lâm nói với Mục Căng.

Mục Căng không trả lời, mở khóa điện thoại của Phương Mạc Hoài, định xem tin tức.

Phương Mạc Hoài đè tay cô lại, lắc đầu: “Đừng xem.”

“Em không cần phải xem những cái này.”

“Không sao đâu anh.” Mục Căng cười, an ủi Thi Lâm đang áy náy.

Cô cũng vừa mới nghĩ đến, thực ra đôi khi làm việc cũng không cần phải nhìn trước ngó sau, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, chuyện đã không tránh được thì không bằng cứ bình tâm tiếp thu.

“Chúng ta công khai.” Cô gật đầu.

Thi Lâm cười, gật đầu: “Được, để anh gọi cho ba mẹ đã.”

Anh đứng dậy, đi ra ban công, gọi cho ba mẹ nói chuyện này.

Nói rất lâu, khoảng chừng nửa giờ.

Thi Lâm đi rồi, Mục Căng bỗng cầm tay Phương Mạc Hoài rồi nhìn anh. Hai người nhìn nhau là anh liền hiểu cô đang nghĩ gì.

Anh thở dài, ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Những lo lắng của cô, anh đều hiểu.

“Đừng lo, tất cả đều có bọn anh rồi, có lòng tin với chúng ta một chút được không?” Phương Mạc Hoài nhẹ nhàng dỗ dành.

Mục Căng gật đầu, chỉ nàng mới biết là mình đang rất lo lắng.

Không phải là cô phóng đại năng lực của Lương tiên sinh, nhưng hơn hai mươi năm, ít nhất cô biết được là hai mươi năm thì Lương tiên sinh vẫn đang làm những hành động bẩn thỉu trái pháp luật mà không hề bị làm sao.

Ông ta vẫn sống tự nhiên như thường, điều này nghĩa là gì?

Người đằng sau Lương tiên sinh có lẽ đã có địa vị nhất định.

Có thể không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện động vào.

Nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù cô không muốn kéo Phương Mạc Hoài và Thi Lâm vào thì cũng không còn cách nào khác.

“Đừng lo, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, chúng ta đều ở đây.” Anh xoa nhẹ đầu cô, “Việc này có cơ hội anh sẽ nói với A Lâm.”

Anh nói xong lại thở dài, ôm cô vào lòng, để cằm lên đầu cô: “Một thời gian nữa em cũng đừng lên mạng, toàn những lời lung tung bịa đặt, không có gì hay mà xem.”

Mục Căng cười, dựa vào ngực anh: “Có phải anh bảo vệ em quá rồi không, em cũng không phải là hoa trong nhà kính.”

Phương Mạc Hoài cũng cười bóp mặt cô: “Nhưng anh rất vui nuôi em thành hoa trong nhà kính.”

“Không chấp nhận phản đối.” Anh che miệng cô, không để cô nói chuyện.

Mục căng cười híp mắt, bị anh che miệng nên nói không rõ ràng: “Em chỉ là muốn hôn anh.”

Phương Mạc Hoài buông tay, chỉ chi môi: “Nào, hôn vào đây.”

“Cắn anh cũng không ngại.” Anh mỉm cười.

Trời mới biết đã hai ngày anh không hôn cô, bị Thi Lâm phòng như phòng sói, làm anh nghẹn sắp chết.

Mục Căng cười nâng mặt anh lên, cắn một cái thật, nhưng chỉ một chút là cô liền lui ra, quay đầu nhìn về phía Thi Lâm.

Cô hơi sợ mình bị ấy phát hiện.

Phương Mạc Hoài thấy cô như vậy liền tức chết, anh bóp cằm cô kéo lại, sau đó ôm eo cô, cúi đầu hôn lên, hôn nghiêm túc đến khi Thi Lâm nói chuyện điện thoại xong đi ra thì anh vẫn không buông Mục Căng ra.

Hôn Mục Căng trước mặt anh cô, hình ảnh này thật là đủ chấn động.

Trong nháy mắt Thi Lâm có hơi xấu hổ nhưng nhìn ba giây, anh vẫn là lớn tiếng ho khan.

Mục Căng đẩy anh ra, Phương Mạc Hoài mới lưu luyến không rời mà buông cô ra.

Anh thấy ánh mắt Thi Lâm như muốn giết mình, đã lâu không hôn cô, không có thịt, chẳng lẽ đến canh thịt cũng không cho uống?

“Nhu Nhu, bắt đầu từ ngày mai em về nhà.” Thi Lâm nói.

“Không được ở chung với anh ta.” Anh sợ chỉ cần anh canh chừng lỏng một chút thì em gái bảo bối nhà anh đã bị ăn sạch sẽ.

Phương Mạc Hoài hơi khó thở, nhớ đến gì đó, lại vừa cười vừa nói: “Không sao, tôi nói với chú một câu, tôi ở nhà cậu hai ngày, chú sẽ không thể không đồng ý.”

“Dù sao Mục Mục đi đâu thì tôi liền đi đó.” Cười giả dối ing...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.