Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 52: Chương 52: Mục Lâm




Editor: Quỳnh Cửu. Mời các bạn cùng nghe bài hát trước khi đọc truyện nhé.

Lương Cảnh luôn suy nghĩ, ông ta tha cho Mục Căng có phải là sai rồi không?

Ông ta già rồi, có đôi khi ngại phiền, ông ta cho rằng Mục Căng chẳng thể uy hiếp nổi ông ta, nhưng hiện tại...

Lương Cảnh nhìn tràng hạt rơi đầy trên đất, nhà họ Phương, nhà họ Thi, rồi cả độ nổi tiếng, sức ảnh hưởng của cô, chuyện đã không còn đơn giản nữa rồi.

Ông ta phải làm gì đấy, ít nhất là chuyện của Mục Căng, hoặc là tất cả những chuyện trên, không thể để nói tiếp diễn được.

“Hà Thanh.” Ông ta gọi.

Hà Thanh là một tay sát thủ mà ông ta bồi dưỡng, làm cái nghề này lúc nào mà chẳng có một hai đối thủ, việc họ làm là diệt sạch những kẻ đó.

“Vâng.” Hà Thành từ trong bóng tối bước ra.

“Dọn sạch chỗ này đi.” Lương Cảnh đứng lên, “Mục Căng, cậu tự mình tới giám sát đi, thời gian này không ổn lắm, nếu không động thủ được thì đừng động, còn cô ta có gì bất thường.” Lương Cảnh hơi dưng lại.

“Giết!” Ông ta phủi vết bụi vô hình trên tay, giọng điệu nhàn nhạt.

“Vâng.” Hà Thanh khom lưng.

Cùng lúc đấy, án của Thi Lưu cũng bắt đầu xử, Mục Căng không đích thân tham dự, Phương Mạc Hoài để trợ lí đi, tòa phán bảy năm, Thi Lưu cũng không kháng án.

Mục Căng gần đây không nhận thêm phim mới, cũng không muốn quay quảng cáo, chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà, vì mấy hôm nữa phải quay về lấy chứng cứ thế nên cô không có tâm trạng làm gì cả.

Lúc đầu không định nói chuyện về lấy chứng cứ cho Phương Mạc Hoài biết, tự cô lặng lẽ về thôi, nhưng Phương Mạc Hoài ở với cô lâu thế rồi, sớm đã biết tỏng lòng cô nghĩ gì.

Đêm đấy liền ép cô phải khai báo chi tiết cho anh nghe, sau đấy kiên định biểu thị cô nhất định phải đi cùng anh.

Mục Căng làm sao mà đấu lại được Phương Mạc Hoài? Không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Chớp mắt đã qua 3 ngày mà Mục Căng với Mục Lâm hẹn nhau, bọn họ xuất phát trước mấy tiếng liền để có thể chắc chắn đến nơi vào trước 10 rưỡi sáng.

Phương Mạc Hoài đậu xe ở chỗ xa, hai người đi đường rừng vào thôn, tới chỗ hẹn, cô cúi người rút cái xẻng nhỏ ra, đào xuống gốc cây tìm, quả nhiên là tìm thấy.

Phương Mạc Hoài cười, liếc xung quanh không thấy ai, anh kéo cô dậy, “Nhanh đi thôi!”

Ở đây ngay cạnh thôn, nhỡ đâu có người đi qua thì sao?

Mục Căng gật đầu, định đi với anh thì lại phát hiện ra có gì đấy.

“Chờ đã.” Cô hơi khom lưng, cầm lấy góc giấy nhỏ tựa như phong thư đang vùi trong đất lên.

Kéo ra ngoài, phủi đất bên trên đi, quả nhiên là thư, rất nặng, tựa như một quyển sách vậy, cô mở ra, đang định đọc thì thấy Phương Mạc Hoài lôi tay cô.

“Đi mau!” Anh nghe thấy tiếng, có người đang đi qua bên này, vô cùng ồn ào, không ít người.

Mục Căng không còn cách gì khác ngoài xách đồ lên chạy cùng anh, người phía sau không đuổi theo, Phương Mạc Hoài lái xe ra xa mới từ từ dừng lại.

Mục Căng mở thư trong tay ra, bên trong là một cuốn vở dày khoảng 3cm, cô lấy ra, bìa vở rất đơn sơ, trên đấy còn có vết đỏ, Mục Căng nhìn kĩ, dí vào mũi ngửi thử, có mùi rỉ sắt nhàn nhạt, là máu.

Hơn nữa vết máu có đậm cũng có nhạt, dây lên không chỉ một lần.

Mục Căng run run mở ra, Phương Mạc Hoài ngồi bên cạnh nhìn, vỗ vỗ vai cô, yên lặng làm cô thoải mái.

Ngày 5 tháng 2.

Đây là lần đầu tiên em viết nhật kí, vì từ lúc quyết định làm chuyện này, em cũng biết, thời gian của em không còn nhiều nữa rồi, thế nên em muốn viết hết những gì em muốn nói với chị.

Thật bất hạnh, chúng ta phải cùng nhau lưu lạc tới cái chốn không nhìn thấy mặt trời này, nhưng cũng thật may mắn, chúng ta có nhau, em rất muốn đi cùng chị, muốn sau khi chuyện này kết thúc, tìm chị, sống cùng chị, chị sẽ không bỏ mặc em đâu đúng không?

Em rất nhớ chị, đây là năm thứ 7 chị đi rồi.

Hy vọng tương lai, vẫn có thể gặp chị lần cuối.

Sống thật hạnh phúc nhé, đừng quay về nữa.

Trên giấy còn có rất nhiều vết nước mắt, đó là nước mắt của Mục Lâm.

Xem hết nhật kí ngày đầu tiên, Mục Căng nước mắt đầy mặt, lầm bầm, “Sao chị có thể không cần em được cơ chứ...”

Phương Mạc Hoài thấy mà đau lòng, duỗi tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng.

Mục Căng tiếp tục xem.

Không phải ngày nào Mục Lâm cũng viết, cứ cách vài ngày cậu mới viết một lần.

Ngày 27 tháng 2.

Chúng lại đánh em rồi, em không khóc.

Chúng đánh bài thua không có tiền nên nổi giận, không nói câu nào đã cầm gậy đập lên người em rồi.

Lúc chúng đánh em, em chẳng thấy đau đớn tí nào cả, cơ thể em đã quen với điều đấy rồi.

Nhưng đến tối nằm trên giường, em nghĩ tới chị, nhớ tới những tối chị ôm em ngủ, biết em bị đánh sẽ bôi thuốc an ủi cho em, đột nhiên em lại đau tới mức không thể ngủ nổi.

Chị ơi, em đau quá!

Mục Căng không đành lòng đọc tiếp nữa, quay đầu vui vào lòng Phương Mạc Hoài, khóc òa lên thành tiếng.

Cô có lỗi với cậu, không cứu được cậu ra.

Phương Mạc Hoài cũng khó chịu, cau mày vỗ vỗ lưng cô.

“Em xem trang cuối trước đi!” Cố gắng nói một câu.

Mục Căng lau nước mắt, run tay xem trang cuối cùng.

Ngày 8 tháng 6.

Chứng cứ đã tìm đủ rồi, chị ơi, chúng ta phản kích thôi.

Nhưng hình như em bị phát hiện rồi.

Không sao cả, em đã chuẩn bị tư tưởng sẵn rồi, nhưng đáng tiếc thật đấy, em không được gặp chị lần cuối.

Em vẫn nhớ dáng hình đẹp nhất của chị, chị ơi, chị đừng quên em có được không?

Em phải đi rồi, đi chôn đồ xuống. Chúc chị thành công nhé!

Tương lai hạnh phúc.

Kiếp sau, em vẫn muốn làm chị em cùng chị, kiếp sau, em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, yêu thương cưng chiều chị, sẽ vậy nhé,

Hẹn gặp lại.

Ký tên chỉ có hai chữ, Mục Lâm.

Mục Căng khóc, cô hiểu điều này có nghĩ gì, hoặc là Mục Lâm sẽ bị chúng đánh chết, hoặc là cậu muốn tự sát.

Cậu không thể sống mà thoát ra được, cậu luôn biết điều đó, là do cô hại chết cậu rồi.

“Phương Mạc Hoài...” Cô khóc gọi tên anh.

Phương Mạc Hoài vỗ vỗ lưng cô, “Được rồi, được rồi, đừng khóc.”

“Đừng khóc mà...”

Tất cả lời nói trước mạng người cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi, Phương Mạc Hoài không thể tìm ra nổi bất kì câu gì để an ủi cô cả, thậm chí trong lòng anh đối với cậu trai Mục Lâm chưa từng thấy mặt này cũng cảm thấy vô cùng kính phục đáng tiếc, thậm chí là đau lòng.

Mục Căng khóc rất lâu rất lâu, tới lúc mệt lả thiếp đi trong xe, Phương Mạc Hoài đưa cô về nhà, bảo trợ lí chỉnh lí tư liệu.

Đây là tư liệu sau khi Mục Căng đề cập với anh về sự tồn tại của Lương tiên sinh, anh bắt đầu để trợ lí đi điều tra.

Tra lâu như thế nhưng cũng chỉ được một ít tin tức, có thể tưởng tượng được Lương tiên sinh tuyệt đối không phải người hiền lành gì.

Thế lực sau lưng ông ta cũng không thể coi thường được.

Trong tư liệu có ghi Lương tiên sinh tên thật là Lương Cảnh, hơn 60 tuổi, từng đảm nhiệm rất nhiều chức vụ, bối cảnh có vẻ như trong sạch, làm người thanh liêm, thế nhưng ai ngờ sau lưng ông ta lại là những thứ mất nhân tính tới như thế.

Trong thôn.

Mục Lâm chôn đồ xong nhanh chóng chạy về, cậu không thể đi lâu, như thế sẽ khiến chúng nghi ngờ.

Nhưng trên đường về, cậu lại gặp được một đám người hùng hổ khí thế, tay cầm gậy gộc.

Mục Lâm không chạy, cậu còn thoải mái mà cười to, đột nhiên nghĩ tới trong tay cậu vẫn đang cầm di động, nhỡ đâu để chúng phát hiện ra trong này có chứng cứ thì chúng sẽ tìm cách ngụy tạo bằng chứng mất...

Lúc đầu Mục Lâm rất ung dung bình thản, nhưng chợt nhớ ra điện thoại vẫn còn ở đó thì đột nhiên luống cuống hẳn lên, giờ cậu ném điện thoại đi thì cũng không kịp nữa rồi, cậu không phản kháng lại, chúng chặn cậu, đầu óc hoa cả lên, không nghe được gì cả, chỉ có duy nhất một ý nghĩ.

Điện thoại dùng vân tay để mở, không thể để chúng mở khóa được.

Cả đám người hùng hổ lao tới, không cần biết là đã điều tra được gì chưa, đầu tiên là phải đánh cậu một trận cái đã.

Sau đấy giam người vào phòng tối, trói chặt lại.

Trưởng thôn bước vào, ngồi đối diện cậu, nhìn Mục Lâm.

“Mày đi ra ngoài làm gì?”

Mục Lâm cười, “Đi dạo chơi chút.”

Người bên cạnh lập tức thúc hai gậy lên bụng cậu.

“Nói dối!”

“Nói, mày chôn đồ ở đâu rồi?!” Thôn trưởng trừng mắt nhìn.

“Chôn ở... Ông đoán xem.” Cậu cười ha hả.

Thôn trưởng bị chọc tức, bảo người bên kia đánh, ông ta nghiên cứu điện thoại.

“Được rồi.” Thôn trưởng ngăn lại.

“Xem trong điện thoại có gì trước đã.”

Mục Lâm sốt ruột, cậu nắm chặt tay lại, ngón trỏ tay phải chính là chỗ cậu dùng cài mật mã.

Người bên cạnh không ngừng đánh cậu, “Thằng chó này! Buông ra cho tao!”

Mục Lâm mồ hôi đầy mặt, bị chúng đánh tới mức không thể nhịn đau nữa rồi, cậu nén nước mắt, gào thét không cho chúng lôi tay cậu ra.

Cậu đau khổ thét gào, bởi mu bàn tay của cậu đã bị dao đâm mấy nhát rồi.

“A---” Mục Lâm lệ rơi đầy mặt.

Ngoài dự đoán là cổ tay cậu không bị trói, chỉ trói khuỷu tay mà thôi, cánh tay cậu có thể tự do cử động cánh tay, đôi tay đầy máu của cậu không ngừng khua khoắng loạn xạ, tàn ác khiến chúng không dám lại gần.

Mục Lâm cười cười, “Lũ súc sinh chúng mày! Tất cả chứng cứ buôn người của chúng mày, tao giao ra hết rồi, TẤT CẢ CHÚNG MÀY!”

Cậu nhìn thoáng qua, cao giọng quát ầm lên, “Chúng mày, tử hình hết! Không thoát!”

“Chúng mày hại nhiều người như thế, ba thước trên đầu là thần minh, đừng ai mong mà thoát được!”

Nói xong, cậu đưa tay phải lên miệng, cắn mạnh ngón tay một phát, mãi đến khi chúng kịp phản ứng lại, chạy tới kéo tay cậu ra.

Ngón tay đã máu thịt be bét rồi, vân tay không thể lấy nổi nữa.

“Hahahaha--” Mục Lâm cười, ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm bọn chúng.

“Có giỏi thì chúng mày đánh chết tao đi!”

“Chỉ cần tao không chết, chúng mày cũng đừng hòng sống!”

“Mà cho dù tao có chết, cũng sẽ có người khác, có hàng vạn hàng ngàn người chống lại chúng mày, tống chúng mày vào tù.”

“Chúng mày đều đáng chết!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.