Editor: Quỳnh Cửu
Mục Căng nghe thấy anh nói, trầm mặc một hồi, cuối cùng không nói thêm gì cả, yên lặng nhìn Thi Lâm giúp Phương Mạc Hoài cời áo khoác, lau mặt rồi đứng dậy.
“Được rồi, tôi đi đây.” Anh quay đầu với Mục Căng nói một tiếng, Mục Căng gật đầu.
“Vâng, tạm biệt.”
Cô đưa Thi Lâm ra cửa, sau đấy quay lại lầu hai nhìn Phương Mạc Hoài, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Trong đầu cô toàn là lời Thi Lâm vừa nói, quả nhiên cô lại mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc cả đêm vẫn không ngủ được, sáng hôm sau thức dậy, vành mắt đã đen sì hết cả rồi.
Sáng hôm sau dậy sớm làm điểm tâm, lúc đầu tưởng Phương Mạc Hoài hôm nay sẽ dậy thật trễ, không ngờ cô chỉ vừa nấu xong là anh đã dậy rồi.
Trên bàn ăn, Phương Mạc Hoài với Mục Căng thảo luận chuyện tuyên truyền cho phim vừa quay.
“Mùng 1 tháng sau là họp báo rồi, mặc dù cách thời gian phát sóng chính thức vẫn còn xa, nhưng mà họp báo trước để tạo nhiệt đã, chủ yếu là em phải đi theo để tuyên truyền rồi tham gia show các kiểu, cụ thể thì để anh nghiên cứu thêm, xinh lắm cũng nguy hiểm.”
“À còn, tối qua Lâm Thẩm nói với em về phim ấy, đợt trước cô ấy nói với anh rồi, muốn để em diễn nữ 2, kịch bản cũng vừa đưa tới xong, ăn xong nghiên cứu với anh.” Phương Mạc Hoài chỉ chỉ kiện hàng chuyển phát nhanh cùng thành phố trên bàn.
Thì ra hồi nãy đi mở cửa để lấy kịch bản.
“Vâng.” Mục Căng ăn cơm, gật đầu.
“Em có ý kiến gì thì nói với anh.” Phương Mạc Hoài nhìn trạng thái của cô, cau mày, hôm nay sao thế? Hôm qua còn ổn lắm cơ mà?
“Mục Mục, em có tâm sự gì à?” Phương Mạc Hoài nhíu mày.
“Làm gì có.” Mục Căng như vừa tỉnh mộng, cười lắc đầu.
Chân mày Phương Mạc Hoài càng chau mạnh hơn, nhưng không gượng hỏi nữa, anh cũng thấy bất lực vô cùng vì Mục Căng không muốn nói thì anh mãi mãi không thể hỏi, hơn nữa hầu như có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không nói với anh.
Hai người ăn cơm xong, ngồi lên sofa, Phương Mạc Hoài mở bưu kiện ra, đưa kịch bản cho, Mục Căng lật ta, bên trong chủ yếu là thân phận bối cảnh xac hội và tính cách của các nhân bật.
“Em xem trước đi, nếu muốn diễn thì cái này sẽ quay trước khi có show lồng tiếng, em có thể vào đoàn trước rồi xin nghỉ đi show sau.” Phương Mạc Hoài xoa xoa đầu cô.
Đột nhiên thấy quầng mắt cô thâm sì, hồi nãy cô ăn cơm toàn cúi đầu nên anh không nhìn thấy, giờ mới nhìn rõ nó vừa to vừa thâm sì lại như thế.
“Có chuyện gì rồi?” Anh duỗi tay nắm lấy tay cô, xoay mặt cô lại, “Quầng mắt to thế này?”
Anh bưng lấy mặt cô, ngón cái khẽ vuốt lên quầng mắt, “Tối qua ngủ không ngon à?”
Mục Căng lắc đầu, tham luyến độ ấm nơi tay anh, nghiêng đầu khẽ cọ nhẹ thật nhẹ hai cái.
“Có tâm sự gì cũng không thể nói với anh ư?” Anh kéo cô lại, “Em đừng có nín hết lại như thế, cứ nhịn như thế là thành bệnh đấy, đến bao giờ em mới học được cách dựa giẫm vào anh vậy hả?”
Anh vỗ vỗ gáy cô.
Mục Căng đẩy anh, cười, “Thực sự không có việc gì mà.”
“Em muốn diễn bộ phim này.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Lí do là vì nhân vật nữ 2 trong kịch bản, là một cô bé bị lừa bán, có rất nhiều điểm giống với cô.
“Được.” Anh gật đầu, đau lòng vuốt tóc cô.
Đây là cô bé nhà anh, là người mà anh muốn bảo vệ.
Phương Mạc Hoài rũ tay xuống, kẽo tay cô khẽ vuốt, sau đấy đặt tay cô vào lòng bàn tay anh khẽ bọc lại, rút điện thoại ra, gọi cho Lâm Thẩm bàn chuyện.
Vì cô vẫn là người mới nên cũng chẳng có mấy tài nguyên, Phương Mạc Hoài cũng không tiện công khai giành tài nguyên cho cô, nhỡ đâu lại kéo thêm anti cho cô thì khổ, không có phim nên cô cũng chỉ ngồi nhà đợi, chuẩn bị đi tuyên truyền các kiểu thôi.
Thời gian này Mục Căng chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, Phương Mạc Hoài cũng không quá bận rộn, không có việc gì là nằm ở nhà với Mục Căng, thỉnh thoảng còn dê cụ một tí.
Nháy mắt là hết mất nửa tháng, kịch bản cũng bị Mục Căng lật tới mòn luôn rồi, cô không thể thoát nổi cốt truyện của phim, càng không thoát khỏi được cái nhân vật nữ 2 mà cô sắp diễn.
Nghĩ đến cảnh ngộ của cô ấy cô cũng cảm thương theo, cứ có cảm giác như quay ngược trở về mấy năm trước vậy, cô vẫn đang còn ở trong cái thôn không có ánh mặt trời kia, sống một cuộc sống lay lắt tuần hoàn.
Phải đề phòng bố mẹ ở sát vách, không bao giờ dám đống cửa, vì nếu dám đóng thì kiểu gì cũng ăn đòng to.
Những tháng ngày như thế quá khổ, cô nhìn Phương Mạc Hoài đang ngồi cạnh cô, cười khổ, ánh mắt lại tràn đầy sự hổ thẹn.
Cô có người thương, có người che chở cho, có nhà đẹp để ở, đón Tết trong ấm áp yêu thương.
Nhưng còn tiểu Lâm của cô thì sao đây?
Sống một cuộc sống như thế, lại còn phải chịu đòn roi, rồi phải mạo hiểm tính mạng mà thu thập bằng chứng nữa.
Cô quyết định qua thời gian nữa, cô nhất định phải về một chuyến để thăm Mục Lâm.
Phương Mạc Hoài nhạy bén nhận ra tâm tình của Mục Căng bắt đầu đi xuống rồi.
Anh đặt bút xuống bàn, ôm lấy vai cô, yên lặng làm cô thoải mái, nhiều ngày nay Mục Căng cứ thế, rõ ràng là không có vấn đề gì lớn nhưng cứ thỉnh thoảng là khí áp xung quanh cô hạ thấp tới mức làm người ta không thở nổi, tâm trạng cũng đi xuống hẳn mà không hiểu vì sao.
Lúc anh hỏi tới thì cô bảo vì hoàn cảnh của nhân vật trong kịch bản làm cô thấy đau lòng.
Lúc đấy Phương Mạc Hoài cũng ôm lấy cô, “Dù sao cũng là một nhân vật không có thạt mà, cốt truyện cũng không có thật luôn, em đừng nặng lòng quá.”
Mục Căng quay đầu nhìn anh một cái, gật đầu.
Anh không thể biết được, anh từ bé đã lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt, mẹ dễ tính, bố trầm ổn, lại vô cùng thương anh, nhưng cô thì khác, chuyện của cô chính là những gì được viết lại trên kịch bản, cô với em trai nương tựa nhau sống qua ngày, chui lủi trong xó mà sống, cố gắng kiếm tiền cũng chỉ vì muốn Mục Lâm không phải chịu đòn nữa mà thôi.
Loại cảm giác này, anh không thể biết được.
Sau khi Trailer được tung ra, hiệu quả vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Cho dù có Lâm Thẩm làm nữ chính, độ phủ sóng chắc chắn hơn phim khác không chỉ một bậc, nhưng khi phát Trailer ngày đầu tiên đã có số lượt xem vượt qua 80 triệu rồi, cũng chứng tỏ được bộ phim này hot như thế nào.
Mục Căng cũng nhận được không ít lời khen ngợi, hơn nữa Lâm Thẩm lại còn đăng Weibo ảnh chụp chung của cô ấy với Mục Căng.
@Lâm Thẩm V: Đây là bé đáng yêu nhà tôi đây, phải thích nghe chưa?” [hình ảnh.jpg]
Mọi người cũng hùa theo dưới bình luận, chỉ riêng hôm đấy, lượng người theo dõi của Mục Căng đã tăng hơn 2 triệu rồi.
Fans trên Weibo Lâm Thẩm hơn 80 triệu, cô ấy chỉ đăng một cái Weibo thôi là lượt fans của Mục Căng tăng không ngừng rồi, sáng hôm sau thức dậy đã lên tới hơn 6 triệu, hơn nữa có rất nhiều bình luận, tag, like với inbox các kiểu.
Phương Mạc Hoài cầm tài khoản Weibo của cô, lúc sáng đăng nhập xong rồi đưa điện thoại cho Mục Căng, “Em xem này Mục Mục, em thành công rồi đấy, phim vừa ra đã đánh tiếng được như thế, đến lúc chiếu thì tỉ suất người xem không thấp đâu.”
“Chúc mừng em.” Anh cười xoa đầu cô.
Mục Căng cũng rất vui, lướt sơ bình luận một lượt, đương nhiên là cô hot như thế thì cũng sẽ có người nói này nọ, lại bắt đầu đào lại mấy chuyện của Diêu Nhiên với Lý Băng Thấm các thứ.
Hơn nữa bình luận ở dưới càng ngày càng nhiều.
Mục Căng vẫn rất thản nhiên, khả năng chống chịu của cô rất ổn, cũng sẽ không...nổi giận đau buồn gì mấy cái bình luận này, nhưng họ lại lôi cả Phương Mạc Hoài vào cùng.
Phương Mạc Hoài thấy biểu cảm của cô không đúng cho lắm, ngó sang, cau mày lại.
“Đừng quan tâm, anh sẽ xử lí ngay.” Anh sợ Mục Căng buồn vì mấy cái này.
“Không sao, chẳng vấn đề gì cả, không có ai là hoàn hảo không khuyết điểm hết.” Cô cười.
“Mấy hôm nữa tôi vào đoàn, anh sẽ đi cùng tôi phải không?” Cô hỏi anh.
Cô về nước lâu thế rồi, Phương Mạc Hoài vẫn luôn kè kè cạnh cô, thậm chí tới trợ lí cũng không cần thiết luôn, vì Phương Mạc Hoài luôn chăm sóc chu đáo cho cô.
Phương Mạc Hoài nhìn cô, cười khẽ, “Sao thế? Không nỡ bỏ anh à?”
Mục Căng, “...”
Cô lườm anh một cái, đứng dậy cầm kịch bản đi lên làu.
Phương Mạc Hoài cũng cong đuôi chạy theo cô, cười dí sát vào cô, cứ như keo 502 dính cứng đét vào, “Em nói đi, có phải không rời xa anh nổi không nè?”
Mục Căng không nói, bắt đầu áp dụng chính sách không nghe không nhìn không nghĩ, mở cửa phòng ngủ, nhốt anh ở ngoài.
Từ sau khi có Trailer, cô bắt đầu bận rộn hẳn lên, ngày nào cũng phải đi tập thể hình.
Mục Căng cũng chẳng chịu khó gì cho cam, cô không thích tập, nhưng mà làm ngôi sao, Phương Mạc Hoài lại không cho cô giảm cân, chỉ bắt cô tập cơ với tăng cường sức khỏe thôi.
Hơn 6 rưỡi sáng, Phương Mạc Hoài nấu ăn xong, lên lầu gọi Mục Căng đánh thức dậy một cách thô bạo, lôi cổ cô còn đang mơ mơ màng màng dậy rửa mặt, thay đồ, ăn sáng xong là đi tập Gym.
Mỗi ngày chạy một tiếng, gập bụng 30 phút, rồi linh tinh các kiểu đủ cả, một lần tập là 3 tiếng liên tục.
Mỗi lần tập xong, cô đều nằm co trên mặt đất, cơ người tê hết cả, chân cũng rụng ra rồi.
Phương Mạc Hoài ngồi bên cạnh cô, cười bóp chân cho cô để cô bớt đau, “Mới thế đã không được rồi?”
Mục Căng lườm anh một cái, không buồn cãi nhau với anh, Phương Mạc Hoài đặt chân cô lên vai anh, ấn huyệt xoa bóp, “Đỡ hơn chưa?”
“Chủ yếu là do em ít rèn luyện thôi, sau này quen dần là ổn, phải thường xuyên tập hiểu không, tăng cường sức khỏe.”
Mục Căng không nhịn được dùng ngón chân đá đá vai anh, “Nghịch xong chưa thế?”
Phương Mạc Hoài cười, mặt dày ôm lấy chân cô, hôn một phát lên cổ chân đang lộ ra của cô.
“Chưa!”