Editor: Quỳnh Cửu
Chiều hôm sau, Mục Căng vừa học xong đã vội vàng chạy tới Trạm Radio, chạy nhanh không ngừng để không đến trễ.
Cô thở hồng hộc đi vào Trạm Radio, ngồi bại xuống ghế, cả phòng phát thanh chỉ có mỗi hai người cô và Phương Mạc Hoài.
“Sao mà thở hổn hển ghê thế?” Phương Mạc Hoài cởi tai nghe ra, đứng dậy đi tới.
“Chiều nay em có tiết...sáu giờ...bốn mươi mới tan, sợ muộn...nên em chạy tới.” Mục Căng ngắc ngứ, mệt nhọc thực sự.
Từ phòng học tới đây nếu đi bình thường cũng mất khoảng tầm từ 15 đến 20 phút, cô chạy 10 phút đã tới nơi rồi.
“Đợi lát nữa thở xong thì uống miếng nước nhé.” Phương Mạc Hoài đưa nước qua, “Em có thể gửi Wechat báo cho anh một tiếng mà, không cần vội đến thế đâu, đến trễ vài ba phút tôi cũng có làm gì được em đâu.”
“Thế không ổn, nói mấy giờ là nấy giờ chứ, không tới trễ được.” Mục Căng lắc đầu, đỡ hổn hển hơn rồi, cô bưng ly giấy lên uống một hớp.
“Tối nay hai chúng ta phát thanh ạ?”
Phương Mạc Hoài gật đầu, “Ừ.”
“Mấy giờ bắt đầu ạ?”
“7h20.”
Mục Căng gật đầu, uống thêm miếng nước điều chỉnh nhịp thở, đỡ mệt rồi thì ngồi xuống bên cạnh Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài đưa tai nghe qua, Mục Căng tự nhiên nhận lấy, hai người cũng chẳng nhận ra dường như trong phút vô tình, lại có sự ăn ý tới như vậy.
“Đến giờ rồi.” Phương Mạc Hoài quay đầu nhìn người nào đấy đang không ngực ôn tập bản thảo.
Mục Căng thở phào, gật đầu, hơi căng thẳng, đây là lần đầu cô trực tiếp phát thanh.
Phương Mạc Hoài nhìn cô đang căng thẳng, nở nụ cười, vỗ vỗ lưng cô, yên lặng làm cô thoải mái không ít, sau đấy đẩy cần lên.
“Xin chào mọi người, chào mừng đến với chương trình Radio Sân trương hôm nay, MC ngày hôm nay có, Phương Mạc Hoài, Mục Căng, chịu trách nhiệm biên tập, Lý Thịnh, phóng viên Dương Miểu.”
Giọng của Phương Mạc Hoài rất trong nhưng lại lạnh nhạt dễ nghe, đọc xong đoạn này, anh vỗ vỗ tay cô, ý bảo đến lượt cô rồi.
Mục Căng gật đầu, “Đầu tiên là tin tức trong nước...”
Lần thu âm này dài hơn nửa tiếng đồng hồ, Mục Căng đọc lời kết, “Cảm ơn mọi người đã nghe đài, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Phương Mạc Hoài lấy tai nghe xuống, cũng kéo cần xuống luôn.
Mục Căng căng thẳng liếc anh một cái, đây là lần đầu tiên cô lên sóng, không biết biểu hiện thế nào, “Đàn anh, có ổn không ạ?”
Phương Mạc Hoài nhìn dáng vẻ trông đợi của cô, đột nhiên lại nảy ra ý muốn trêu cô một tí, anh lắc đầu.
Mục Căng thất vọng, “Vậy ạ? Xin lỗi...”
“Không tồi đâu.” Anh cố gắng lắm mới không cong môi cười, đứng dậy định đi rót nước, tiện tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
Cả hai đều ngẩn ra, Mục Căng khiếp sợ cảm thụ hơi ấm tay còn còn đọng lại trên đầu mình, còn Phương Mạc Hoài cũng hơi xấu hổ, nhanh chóng giả vờ ra ngoài rót nước.
Nhìn tay của mình, anh cảm thấy hồi nãy chắc chắn là trúng tà rồi.
Có điều đại thần thì vẫn là đại thần thôi, rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái, cầm hai cốc nước ra, làm như không có việc gì, đưa cho cô một ly, “Phải ở lại thêm để chỉnh lí bản thảo nữa, lát nữa mới về được đấu.”
Mục Căng nhanh tay nhận nước, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, uống miếng nước rồi lại len lén nhìn anh, ngắm tay anh một lát, rồi lại nóng mặt.
Phương Mạc Hoài cố ý làm lơ chuyện hồi nãy nên cũng không nói chuyện phiếm với cô nữa, bắt đầu quay ra làm việc.
Mục Căng cũng theo sau anh sửa bản thảo, viết bản thảo.
Cô rất chuyên chú nên chỉ hơn một tiếng là đã chuẩn bị xong, “Đàn anh, em...”
Mới mở miệng nói được ba chữ, cô đã dừng lại, Mạc Hoài Phương đã bò ra bàn mà ngủ rồi.
Chắc là tối qua làm việc tới khuya mới ngủ nhỉ?
Mục Căng nghĩ, thấy quầng đen trên mắt anh khá rõ ràng.
Cô rón rén cầm lấy áo khoác của Phương Mạc Hoài đang vắt trên lưng ghế phía sau lên đắp cho anh, sau đấy rút tay về, nhưng tầm mắt thì mãi cũng không rời đi được.
Cứ thế mà ngắm khuôn mặt anh.
Hình như, hơi đẹp trai nhỉ?
Mục Căng tự ngẫm trong lòng.
Cô không quan tâm đến khuôn mặt của người khác lắm, cô chỉ thích tay thôi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có ai đó trông đẹp.
Mục Căng ngắm thêm một chút, tầm mắt lại chuyển về tay anh.
Cô cẩn thận liếc Phương Mạc Hoài một cái, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại, thế nên nhẹ nhàng nắm lấy tay anh đặt lên lòng bàn tay mình, nhéo nhéo mấy cái.
Cô vừa canh Phương Mạc Hoài, được quá nhà, vẫn không tỉnh, thế là lại càng được voi đòi tiên, tiến vào kẽ tay anh, mười ngón đan xen, sau đấy cứ lần lượt nghiên cứu từng ngón tay một của anh, sờ sờ thêm mấy phát mới khẽ rút tay mình ra, vẫn còn thèm mà nhìn tay anh tiếp, nếu không phải do sợ anh dậy mất, cô lại ngồi sờ thêm mấy phát nữa cho đỡ buồn.
Da tay anh nhắn bóng trơn mịn, ngón tay thon dài, móng tay chắc chắn, thực sự rất đẹp.
Mục Căng chống cằm nhìn Phương Mạc Hoài, ngón trỏ nhẹ nhẹ gõ lên mu bàn tay anh, cười vô cùng vui vẻ,
Phương Mạc Hoài tối qua đến khuya mới ngủ, thế nên hôm nay mệt đến mức nằm vật ra đấy luôn.
Chỉ là trong giấc mơ, trong bàn tay của anh dường như có thứ gì đấy mềm mại, rất trơn, anh không thể nắm bắt được, nhưng lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mục Căng cất bản thảo giúp anh, cầm điện thoại nhẹ bước ra khỏi phòng thu, định đi ra ngoài nghe nhạc, để cho anh ngủ thêm một lát rồi gọi anh dậy.
Không ngờ vừa bước ra tới bên ngoài thì điện thoại đã kêu rồi.
“Gửi tiếp cho tao hai nghìn đi!” Mục Căng vừa bắt máy, đối phương đã choang ngay một câu như thế.
Xung quanh rất ầm ĩ, Mục Căng nhíu mày, “Tôi vừa gửi cho các người ba nghìn cơ mà, các ông còn đòi thêm, sao không đi cướp luôn đi?!”
Nếu cô gửi qua đó hai nghìn, thì ăn gì mà sống cũng thành vấn đề cực lớn, hơn nữa trên người cô bây giờ làm gì có nổi hai nghìn.
“Nhanh lên, mày có gửi hay không?” Lý Đạt sốt cả ruột.
Trong nhà có không ít kẻ đang bài bạc, chướng khí mù mịt, ông ta ra cửa, bước thẳng vào phòng bên cạnh.
“Không!” Mục Căng thẳng thừng từ chối.
“Không chứ gì?” Ông ta đẩy cửa ra, lôi cổ Mục Lâm đang ngủ dậy, túm điếu thuốc đang cháy trên miệng xuống dí thẳng vào cánh tay cậu.
Mục Lâm đang mơ mơ màng màng, đột nhiên đau đớn truyền tới, cậu không kìm được mà kêu đau, trốn tàn thuốc đi lại ông ta đuổi theo mà dí tiếp.
Mục Căng sụp đổ trong nháy mắt, ngồi bệch xuống, chảy nước mắt, “Ông đừng đánh thằng bé.”
“Thế có chuyển hay không?” Đóm thuốc tắt rồi, Lý Đạt quẳng xuống đất, tàn bạo hỏi.
Mục Lâm đau tới mức nước mắt trào ra, ôm lấy cánh tay, nhỏ giọng nức nở.
“Tôi chuyển, chuyển.” Mục Căng nghẹn ngào gật đầu, nước mắt đầy mặt.
“Mẹ kiếp, đừng để cho ông đây phải trị mày mày mới nghe lời.” Lý Đạt xoay người đi ra.
“Mày nghĩ xem vì sao mà mày được ra ngoài đi học? Nếu không phải ông đây tốt bụng, mày tưởng mày đi được à? Đồ đĩ!” Lý Đạt hùng hổ.
Đúng vậy, ở cái thôn này, một khi đã đi vào thì không thể đi ra được nữa, tư tưởng trọng nam khinh nữ càng kinh khủng hơn.
Ở đây hầu như chẳng có ai mua bé gái cả, chủ yếu là chỉ mua mấy bé trai về làm con thôi, hoặc là phụ nữ trưởng thành có khả năng sinh con rồi.
Họ mua Mục Lâm, còn Mục Căng là quà tặng kèm giá rẻ mà thôi.
Bởi vì cô bé đấy trông xinh xắn đáng yêu, Lý Phương cũng thích, mua về cũng có thể làm công cụ lao động được, dứt khoát mua luôn.
Không ngờ là cô lại tự thân học được lên tận cấp 3, phải ra ngoài học, chẳng hiểu sao lại tốt bụng để cô đi học, từ đấy không về nữa, người trong thôn cũng bảo muốn đi ra bắt cô về,
Lúc đấy bọn Lý Đạt đã đánh chủ ý liền cô rồi.
Nhà họ kiếm tiền khó khăn, nhưng không được ra thôn, hai người lại còn ham mê cờ bạc, tiền bạc lúc nào cũng túng thiếu.
Bọn chúng nghĩ nếu Mục Lâm đã ở đây rồi, quan hệ giữa Mục Lâm và Mục Căng tốt như thế nào thì ai chẳng biết, cứ thế thử xem, nếu cô không gửi tiền về thì bắt cô lại là được, còn nếu gửi thì quá ổn luôn.
Quả nhiên là Lý Đạt đã chộp được đúng điểm yếu của Mục Căng, thế nên nhiều năm trời Mục Căng vẫn ngoan ngoãn gửi tiền về cho họ, Mục Lâm khổ, cô lại ở bên ngoài này, không thể mặc kệ cậu được.
Cũng không báo cảnh sát được, báo cũng chẳng có ích gì, hơn nữa nếu chúng biết thì lại càng hành hạ nhiều hơn thôi, nhất là Mục Lâm.
Thế nên chỉ đành nén giận, tính kế lâu dài.