Editor: Quỳnh Cửu
Đứa bé mà Mục Căng dạy kèm tương đối ngỗ nghịch, nhà lại còn có tiền nữa, thế nên nuôi một con chó to vô cùng hung tợn, lúc cô tới thằng bé bảo cô cứ ngồi đấy hai tiếng là ổn, không cần dạy kèm làm gì.
Cô mới dạy dỗ cậu ta hai câu đã bị cậu ta thả chó ra cắn rồi, Mục Căn bị cắn mấy phát, chạy vội đi mất, con chó kia cũng không lùa theo.
Lúc Phương Mạc Hoài tới, nhìn thấy cô, đột nhiên cảm thấy tim như bị bóp nát vậy, nhanh chóng xuống xe chạy tới cạnh cô.
“Mục Căng, đi nào, anh đưa em tới viện.” Anh kéo cô lên, trông thấy cánh tay máu thịt be bét của cô, trái tim đau dữ dội.
Máu chảy lan cả xuống nền đất, có thể tưởng tượng đau cỡ nào, Mục Căng đã sắp hôn mê tới nơi rồi, tầm mắt cũng không tập trung được nữa, sắc mặt trắng bợt, mồ hôi lạnh túa ra.
Phương Mạc Hoài bế lấy cô đặt vào xe, đi tới bệnh viện gần nhất.
“Sao lại bị cắn thành thế này được?” Bác sĩ vừa xử lý vừa nói.
Chỉ cắn mấy nhát thôi nhưng ác quá.
“Không có chuyện gì chứ ạ?” Phương Mạc Hoài đè tay Mục Căng xuống, lo lắng hỏi bác sĩ.
“Nếu chó này nuôi trong nhà, đã tiêm vaccine rồi thì không sao.” Bác sĩ tiêm thuốc tê cho Mục Căng, khâu mấy mũi, sau đấy tiêm vaccine phòng dại.
“Thế thì tốt.” Phương Mạc Hoài thở phào, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán cho Mục Căng.
Mục Căng bây giờ đã đau tới mức ngất lịm rồi.
“Được rồi đấy, hai ngày nữa qua thay thuốc nhé.” Bác sĩ buộc chặt băng cho cô, sau đấy đứng dậy cời bao tay.
“Cầm cái này đi lấy thuốc.” Bác sĩ đưa một tờ giấy cho Phương Mạc Hoài.
“Vâng.” Phương Mạc Hoài đón lấy, ra cửa đi lấy thuốc sau đấy quay về bế Mục Căng xuất viện
Hai người đi về, Mục Căng cũng tỉnh lại, thuốc tê chưa kịp tan hết nên không thấy đau, cô quay đầu nhìn Phương Mạc Hoài, “Đàn anh...”
“Sao lại bị cắn tới như thế được?” Phương Mạc Hoài cau mày.
“Cái thằng nhóc thối đấy, em phải gọi điện cho bố mẹ nó mới được.” Mục Căng rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh cánh tay cô trước, sau đấy gửi tin Wechat cho phụ huynh của thằng bé đấy.
Thái độ của phụ huynh bên đấy khá ổn, gửi tiền cho Mục Căng, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, còn chẳng bằng nửa tiền thuốc men nữa.
“Bên kia nói gì?”
“Cho em mấy trăm đồng.” Mục Căng bất đắc dĩ.
Phương Mạc Hoài tức giận siết chặt tay lái, cau mày, “Về nhà trước đã, mai nói sau.”
Mục Căng về đến nhà thì đi ngủ, Phương Mạc Hoài đóng cửa cho cô.
Phương Mạc Hoài đi ra ngoài, gọi điện thoại, kể hết một lượt đại khái câu chuyện sau đấy đặt cơm.
Đến trưa Mục Căng dậy, Phương Mạc Hoài nghe thấy tiếng, mở cửa vào, “Thế nào? Có đau lắm không?”
Mục Căng lắc đầu, “Vẫn ổn.”
“Trước khi đi dạy thêm thì em phải tìm hiểu cho rõ là phụ huynh với học sinh như nào chứ?! Sao lại như mất não vậy, nếu hôm nay em chạy chậm một tí thì anh phải mổ bụng con chó đây mà tìm em à?!” Lần đầu tiên Phương Mạc Hoài thế này, thở hồng hộc tuôn cả một đoạn dài như thế.
“Em xin lỗi...” Mục Căng bị thái độ với ngôn từ của anh dọa sợ, lúng túng nói.
“Em xin lỗi làm cái gì?” Anh dí ngón trỏ lên trán cô.
“Sau này nhớ cẩn thận.”
Mục Căng gật đầu.
Phương Mạc Hoài thở dài, “Qua ăn cơm đi, anh gọi đồ ngoài.”
“Vâng.”
Tới xế chiều, Mục Căng lại bắt đầu nói chuyện lại với bên phụ huynh thằng bé kia, bên đấy khinh thường người khác quá thể, cô bị cắn chỉ vì nói hai câu có ích cho người ta, rồi cho cô mấy trăm đồng là hết chuyện? Vấn đề này của thằng bé nhà đấy tương đối nghiêm trọng, nếu không cố gắng dạy dỗ thì kiểu gì cũng hình thành nhân cách phản xã hội.
Không ngờ tới là thái độ của họ cũng thay đổi hẳn so với lúc sáng, vừa ra tay đã gửi cô mấy nghìn đồng bồi thường, ngôn ngữ cũng có vẻ thiện chí, hứa sẽ giáo dục con mình tử tế.
Mục Căng đi qua nói với Phương Mạc Hoài nói chuyện, cảm thấy có gì đấy là lạ, sao mới qua một buổi trưa mà thái độ đổi đến thế rồi.
Phương Mạc Hoài cười cười, lôi kéo cô ngồi xuống, không bàn luận thêm về vấn đề này nữa, “Nếu đã giải quyết rồi, vậy thì đúng rồi, cho em này, đây là kịch bản mà anh bảo em đấy, em xem trước đi, một tiếng nữa chúng mình qua Giải trí Phong Vân.”
Mục Căng mở ra, phát hiện ra lời thoại của cô đã được đánh highlight hết rồi.
“Đàn anh, anh gạch giúp em ạ?” Muc Căng nhìn Phương Mạc Hoài.
“Ừ, tay em bị thương thì dưỡng thương cho tốt, đừng đi dạy kèm nữa, đợi khỏe rồi hãy đi.” Phương Mạc Hoài gật đầu.
“Vâng.” Mục Căng gật đầu.
Đến xế chiều, Mục Căng và Phương Mạc Hoài đi Giải trí Phong Vân, năng lực chuyên môn của Mục Căng vẫn rất mạnh,
Tối trở về ăn cơm rồi tắm xong, nằm lên giường, Mục Căng lại lăn lộn khó ngủ.
Cô vẫn luôn cho rằng, giữa cô và Phương Mạc Hoài, anh giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô có thể cho lại anh gì đây?
Một cái cà vạt chẳng lấy làm xịn lắm đối với anh, và cả mấy bữa cơm hàng ngày nữa.
Thế nhưng chỉ một chút ít đấy thôi, ai mà thèm để ý?
Cô càng ngày càng ỷ lại anh, càng ngày càng tín nhiệm anh, tìm được cảm giác an toàn ở nơi anh, anh đối với cô mà nói cứ từ từ trở thành ma túy, vô thức mà nghiện nó, không thể tách rời.
Mục Căng thở dài, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Mục Căng rời giường, làm xong cơm, sau đấy lấy tiền hôm qua phụ huynh đền cho cô ra đặt lên bàn.
Không bao lâu sau Phương Mạc Hoài cũng rời giường, rửa mặt xong ngồi lên bàn anh, cầm đũa lên, “Tay em còn đau không?”
“Không đau nữa, đàn anh, tiền thuốc men hôm qua em chưa gửi lại anh, đây là tiền phụ huynh đền ngày hôm qua, hẳn là cũng đủ rồi.” Mục Căng đẩy tiền qua phía Phương Mạc Hoài.
Phương Mạc Hoài nhìn tiền trên bàn, đôi mắt đen lạu, cong môi, vẫn nhận lấy, cô bé này rất cương ngạnh, không nhận thì chắc chắn cô sẽ thấy khó chịu.
“Ăn nhanh đi, hôm nay còn phải qua Giải trí Phong Vân lồng tiếng nữa, đúng rồi, nếu em vẫn muốn đi dạy thêm thì anh tìm giúp em một nhà, một tiếng 100, dạy tiếng Anh.” Phương Mạc Hoài vừa gắp thức ăn vừa nói.
“Không cần đâu đàn anh, tự em tìm cũng được, cứ để anh tìm việc hộ em mãi, nợ anh nhiều quá, em...” Mục Căng khẽ chau mày.
“Đã nói với em rồi, đấy chỉ đơn giản là cái nhấc tay thôi, tiện tay thì giúp thôi mà.” Phương Mạc Hoài cười.
“Học sinh này lớp 10, là con gái, tiếng Anh không ổn lắm, vẫn luôn tìm người dạy kèm, vốn là tìm anh nhưng anh bận việc khác rồi, không đi được nên anh mới đề cử em qua.”
“Lát nữa anh đưa phương thức liên hệ với địa chỉ cho em, lúc nào rảnh thi qua.”
Anh thấy Mục Căng vẫn định nói gì đấy, cong môi gõ gõ bát, “Nghe lời anh, ngoan một chút được không nào?”
“Cảm ơn anh.” Mục Căng lúc này, phát hiện ra một câu cô cũng không nói lên được, chỉ có thể nói cảm ơn.
“Ăn thôi.” Anh gắp một đũa thức ăn cho cô.
“Đàn anh, sinh nhật anh là hôm nào thế?” Mục Căng hỏi.
“Sao thế?” Phương Mạc Hoài giương mắt, cười hỏi.
“Biết ngày để dành tiền.” Mục Căng nâng cằm chớp chớp mắt.
“Thế em thì sao?” Phương Mạc Hoài không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
“Thứ 3 tuần sau ạ.” Mục Căng trả lời.
“Ấy không đúng, em đang hỏi anh cơ mà.” Mục Căng cảm thấy không đúng lắm.
Phương Mạc Hoài bật cười thành tiếng, cô bé nhà anh đáng yêu thật đấy.