Nơi Anh Là Chốn Em Về

Chương 1: Chương 1: Về nước




Editor: Quỳnh Cửu

“Đại Thanh ta là giang sơn đúc bằng đồng, làm bằng sắt, chỉ cần quân thần ta một lòng, tướng sĩ dũng mãnh, nhất định có thể tiêu diệt kẻ địch, giang sơn còn mãi!” (Trích “Khang Hi vương triều”) Giọng nữ trầm vang mạnh mẽ, kiên quyết dứt khoát.

“Cut.” Đạo diễn phối âm đặt tại nghe xuống, đứng dậy đưa tay ra.

“Cô Mục vất vả nhiều rồi.”

Cô gái ngồi bên kia uống một hớp nước rồi đứng dậy, mỉm cười bắt tay đạo diễn. “Không vất vả gì.”

Giọng nói mềm mại, chỉ cần nghe một câu thôi đã làm người ta tê da đầu, một giọng nói mềm mại điềm mỹ đến như thế, nhưng lời thoại cô nhận đều toàn là những nhân vật cá tính ngang ngược cả.

“Cô Mục, điện thoại của cô này.” Trợ lý bên cạnh cầm điện thoại lên đưa sang cho Mục Căng.

“Alo?” Mục Căng nhận cuộc gọi.

“Mục Mục, bên này đang có họp mặt bạn cũ nè, nghe đồn cậu vừa về nước, câu lạc bộ đấy, ở Nhất Phẩm Thượng Cung.” Người kia dừng một lúc, lại bồi thêm, “Cậu ta không tới đâu, cậu có muốn qua đây không?”

Mục Căng mở túi xách, lấy cái khẩu trang duy nhất còn lại ra đeo lên, cầm túi xách, gật đầu với đạo diễn phối âm ý bảo gặp lại sau một cái rồi cúi người cảm ơn nhân viên công tác, dẫn trợ lý đi ra.

“Ừ, tớ tới ngay, đang trên đường rồi.” Mục Căng vừa nói vừa đi ra ngoài.

Cúp điện thoại, cô thuận tay nhét luôn di động vào túi áo khoác, ngồi vào trong xe, “Đến Nhất Phẩm Thượng Cung.”

Mục Căng khá nổi tiếng trong giới lồng tiếng, hơn nữa khả năng giả thanh ổn, hầu như có thể chuyển hóa được thành giọng của mọi lứa tuổi.

Mấy năm vừa rồi cô đều ở nước ngoài, sau đấy vô tình phát một đoạn lồng tiếng lên mạng xã hội, Mục Căng cũng từ đấy mà hot lên.

Tới Nhất Phẩm Thượng Cung, cô nhìn tin nhắn gửi đến, tìm được phòng riêng, vừa đẩy cửa ra đã thấy không ít người trong đấy, nhưng cũng không hẳn là nhiều lắm, đều là thành viên của Trạm Radio hồi Mục Căng học đại học.

Mục Căng cười ôm từng người một, “Lâu rồi không gặp.”

Quả thực là lâu rồi không gặp, năm ba đại học cô ra thẳng nước ngoài, chớp mắt một cái cũng đã sáu năm mất rồi!

“Mục Mục, lần nay cậu định ở lại lâu không?” Phàn Ngải ôm Mục Căng một cái, hỏi.

“Chắc là tầm một, hai tuần gì đấy là về lại Mỹ rồi.” Cô cười cười.

“Không định về nước phát triển à?” Phàn Ngải kéo tay cô, hai người trước kia là bạn thân nhất, hoặc có lẽ là cho tới hiện tại vẫn là bạn thân nhất đi, chỉ là một người ở Trung Quốc một người ở Mỹ mà thôi.

“Không.” Nụ cười của Mục Căng cứng đờ trong nháy mắt, tay cầm túi xách cũng trở nên căng thẳng.

“Cậu còn định trốn cậu ta đến bao giờ nữa?” Phàn Ngải nhịn cả ngày cuối cùng cũng phải hỏi câu này.

Nụ cười nơi khóe môi của Mục Căng cũng dần biến mất, “Không trốn mà.”

Phàn Ngải thở dài, siết chặt tay cô.

“Tớ cảm thấy vẫn có thể làm bạn được mà, không cần thiết phải trốn đâu, có đúng không?” Phản Ngải nhìn cô nói.

Khóe môi Mục Căng giật giật, nhìn Phàn Ngải, “Cậu không hiểu đâu.”

“Sao tớ lại không...” Phản Ngải vừa cãi lại được nửa câu đã bị tiếng mở cửa xen ngang vào.

Người đàn ông bước vào trong, tây trang thẳng thớm, khuôn mặt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, đường nét sắc sảo, mắt sáng mày kiếm, đeo kính gọng vàng, vô cùng đẹp trai, gật đầu ra ý với người trong phòng.

“Phương tổng, đây là lần đầu cậu tới họp mặt đấy nhờ!” Một bạn học vừa bắt tay vừa trêu anh.

“Ngại quá, bận nhiều thứ việc, mãi chẳng có thời gian.” Anh hơi cong môi, lời nói vừa khách sáo lại xa cách, vô hình trung tạo nên khoảng cách.

Đây luôn là điều mà anh sở trường.

Mục Căng nhìn người đàn ông đứng ở cửa, vừa sững sờ vừa nghĩ.

Một lát liền dời tầm nhìn, cụp mắt, che giấu tâm tình của bản thân, cúi xuống nhìn di động, chỉ một hồi sau, trên màn hình xuất hiện một vệt đọng nhô lên, từ từ trượt xuống góc điện thoại theo chiều nghiêng của màn hình.

Phàn Ngải cũng đần cả người, cô quay đầu nhìn người ngồi cạnh, không nhận ra được điều gì bất thường, “Mục Mục, tớ không biết là cậu ta cũng tới, lúc đầu cậu ta từ chối rồi mà.”

Mục Căng cười ngẩng đầu, “Không sao đâu.”

Phương Mạc Hoài gật đầu chào hỏi mọi người trong phòng một hồi, nhác thấy Mục Căng, động tác cũng ngưng lại một chốc, cuối cùng lại làm như không có gì dời tầm mắt, ngồi xuống chỗ cách cô xa nhất, bị mọi người vây quanh.

Vì anh với cô không cùng khóa, họp mặt này cũng không phải họp lớp, đây chỉ là thành viên của Trạm Radio năm đấy họp mặt thôi, lúc đầu anh cũng không định tới nhưng nghĩ tới họ tổ chức mà anh từ chối nhiều lần quá cũng không hay, quyết định sang một lần, không ngờ rằng gặp lại cô.

Bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Bốn năm? Năm năm? Hay là sáu năm rồi?

Phương Mạc Hoài cong môi, cầm li rượu trên bàn chạm cốc với họ, sau đấy ngửa đầu uống cạn.

Quá lâu rồi, lâu tới mức nỗi đau tưởng như chết lặng trong lòng lại bắt đầu cồn cào nhức nhối.

“Mạc Hoài, cậu làm ngành giải trí đúng không?” Có người vừa chạm li với anh vừa cười hỏi.

Phương Mạc Hoài gật đầu, “Đúng thế.”

“Wao, thế là được gặp nhiều ngôi sao lắm phải không?” Có nữ sinh kinh ngạc hỏi.

Phương Mạc Hoài gật đầu thêm lần nữa, “Ừ.”

“Ấy, nếu là làm ngành giải trí thì Mục Căng của bọn mình cũng coi như là một nửa Showbiz còn gì?” Có người đột nhiên nghĩ tới gì đấy, nhắc tới Mục Căng.

Mục Căng ngồi bên kia đang cầm li rượu ngửa đầu uống sạch, nghe thấy có người nhắc đến tên cô, híp híp mắt, cái gì tới rồi cũng phải tới thôi.

Chuyện lúc trước, tuy Phương Mạc Hoài là nhân vật đình đám thật đấy, nhưng Mục Căng có ý định của riêng cô nên hai người lúc đấy yêu đương không công khai, thế nên không có ai biết cũng không có ai hiểu gì cả.

Chỉ có mỗi Phàn Ngải biết chuyện, căng thẳng nắm lấy tay cô.

Mục Căng cười cười vỗ vỗ tay cô ấy, quay đầu nhìn về phía bên kia, “Sao thế?”

“Mạc Hoài là tổng giám đốc của công ty giải trí đấy, cậu là diễn viên lồng tiếng mà đúng không? Cũng coi như nửa Showbiz còn gì nữa? Nghề nghiệp của hai cậu coi như là hợp nhau còn gì?” Có người cười nói.

Phương Mạc Hoài lại bưng ly rượu, chỉ cười không đáp, nhấp một miếng.

Mục Căng cũng im lặng, bầu không khí lâm vào cảnh xấu hổ.

3 giây sau, Mục Căng nghiêng người về phía trước, cầm chén rượu lên, nâng chén về phía anh, giọng nói dễ nghe, làm người ta tê dại, “Khoảng thời gian tôi ở Trung Quốc phải nhờ bạn học cũ giúp đỡ vài phần rồi.”

Khóe miệng Phương Mạc Hoài càng cong tợn, không thèm liếc cô một cái, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, thấp giọng lầm bầm, “Bạn học cũ.”

Anh đặt ly xuống, rót thêm một ly nữa, nhìn cô, ánh mắt sâu không lường được, gọng kính vàng khúc xạ lại ánh đèn trong phòng làm hoảng đôi mắt của Mục Căng, Mục Căng cụp mắt theo bản năng.

Cô rũ mi, chỉ nhìn thấy đôi môi anh khẽ mở, “Đương nhiên rồi, bạn học cũ.”

Nói xong lại uống cạn ly rượu kia.

Bầu không khí lần nữa sôi sục trở lại, mọi người cũng chẳng còn xoáy vào câu chuyện của Mục Căng với Phương Mạc Hoài nữa.

Phàn Ngải nắm lấy tay cô, “Không sao chứ?”

Mục Căng lắc đầu, để ly xuống, Phàn Ngải lo lắng hỏi, “Hay là về trước đi?”

Mục Căng cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Về trước thì tớ thành loại người gì mất? Kiêu ngạo không biết điều à?”

“Không liên quan mà.” Cô ấy nắm tay chặt tay cô.

“Mấy năm vừa rồi cậu có ổn không?” Cô hỏi.

Phàn Ngài gật đầu, “Cũng tạm, có người yêu rồi, hôm nào cậu rảnh bọn tớ mời cậu ăn cơm.”

Hai người tán gẫu một lát, trừ đoạn nhạc đệm vừa nãy thì bầu không khí trong phòng cũng không tệ.

Đột nhiên, túi áo bên cạnh người Mục Căng rung lên, cô đưa tay lấy áo tìm điện thoại nhìn qua, là đạo diễn phối âm gọi tới, cô nói với Phàn Ngải một câu rồi gửi túi xách cho cô ấy, cầm điện thoại ra ngoài nghe.

“Alo, đạo diễn?”

“Cô Mục, lồng tiếng bên này có chút vấn đề, cần phải bổ sung thêm một đoạn, cô xem lúc nào có thời gian thì qua đây một chuyến?” Đạo diễn phối âm trả lời.

“Có cần gấp không?” Mục Căng nhìn đồng hồ.

“Càng sớm càng tốt.”

“Thế được, tôi qua đó ngay.” Mục Căng đáp, họp mặt cũng sắp kết thúc rồi.

Cô cúp máy, gọi cho trợ lí một cuộc, khóa điện thoại chuẩn bị quay người về phòng chào hỏi đôi câu, lại thấy Phương Mạc Hoài đang tựa cửa hút thuốc.

Mục Căng ngây người, tay cầm điện thoại cũng siết chặt lại.

Khuôn mặt của Phương Mạc Hoài qua làn khói mỏng cũng không còn rõ ràng lắm, chỉ có thể nhìn thấy môi đang khẽ mở nhả khói đỏ tươi dị thường.

Dường như anh cũng nhận ra cô đang nhìn anh, anh hít một hơi thật sâu, dập thuốc ném vào thùng rác.

Khuôn mặt mờ ảo trong làn khói cũng dần trở nên rõ ràng.

Mục Căng chớp mắt, mím môi, cầm điện thoại di động bước về phía anh, trong chớp mắt lướt qua người anh, khóe mắt cô vẫn thấy được Phương Mạc Hoài đang nhìn cô, cô nuốt nước miếng, không chớp mắt, tay đã sờ được vào tay nắm cửa.

“Mục Căng.” Anh đột nhiên mở miệng.

Động tác của Mục Căng cũng ngưng lại, nghĩ thầm: Quả nhiên mà.

“Sống ở Mỹ có tốt không?” Anh hỏi, giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào cả.

“Cũng không tệ lắm.” Mục Căng đứng đờ.

Phương Mạc Hoài ra vẻ hiểu rõ gật đầu, lại rút bao thuốc từ trong túi ra, lấy một điếu ngậm lên, móc thêm một cái bật lửa nữa châm lên.

Mục Căng không nói gì thêm, đẩy cửa bước vào, để lại mình Phương Mạc Hoài buồn bực đứng đó hút thuốc.

Đúng là anh không nên đi theo ra mà, Phương Mạc Hoài buồn phiền rít mạnh hai hơi thuốc, cuối cùng sặc khói ho khù khụ, ngừng ho, anh dập thuốc bước vào phòng.

“Xin lỗi mọi người nhiều, bên chỗ lồng tiếng có tí việc, có lẽ tớ phải đi trước rồi, lần sau gặp lại nhé.” Cô cầm túi xách, áo khoác vắt trên cánh tay, cười nói.

Mọi người trong phòng nhao nhao đứng dậy chào tạm biệt với cô, Mục Căng khoát tay với họ, xoay người nhìn Phương Mạc Hoài đang đứng cạnh cửa, bước lại gần.

Cô mở cửa phòng bước ra, mọi người không nhìn thấy được ngón tay Phương Mạc Hoài đứng cạnh cô khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ chạm tới vạt áo của cô rồi lại nắm chặt lại, không quay đầu mà đi vào tiếp tục vui đùa với mọi người, phía sau, cánh cửa đã khép lại.

Mục Căng đóng cửa, bỏ điện thoại vào túi xách, lại ngước mắt lên, vành mắt đã sớm đỏ hồng hết cả, cô đi về phía lối ra, giày cao gót đạp xuống, nước mắt cũng theo đó mà rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.