Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 9: Chương 9: Phải Lòng




- Hờ... ơ... - Trả lời cho có vậy thôi, chứ cô cũng chả biết cô nói gì đâu. Đang ngủ trong bụng cơ mà.

- Hả? Nói cái gì?

- Ư...

- Dậy! Dậy mau đi! - Có tiếng quát to.

- Ai vậy? - Giọng hét làm cho Nhi bưng bưng đầu óc lên.

- Trời? Thiệt hả trời?

- Hờ?

- Tú. Là Tú nè.

- Hả? Tú! - Nghe tới đây thì cô chợt bừng tỉnh. Thật sự là không còn gì mừng hơn nữa. Cô đã chờ cuộc gọi này hơn cả tuần nay rồi.

- Tưởng quên luôn rồi chứ.

- Đâu có! Do em đang ngủ mà...

- Khỏi nói, nghe giọng là biết rồi.

- Hì hì! Mà Tú gọi em có việc gì không? - Làm bộ hỏi vậy thôi, chứ gọi là Nhi vui lắm rồi, đâu nhất thiết phải có việc gì.

- Đi ăn.

- Hả? Giờ này khuya rồi mà ăn gì hả Tú?

- Thì đi ăn khuya! Chẳng phải muốn có hướng dẫn viên sao?

- Hả? Tú chịu giúp em rồi sao? - Nhi không kiềm được sự sung sướng nữa.

- Mau thay đồ đi. Trước khi đổi ý.

- Ối!

- Ối cái gì mà ối? 15 phút nữa Tú có mặt bên nhà Nhi đó.

- Hả? Tú nói gì cơ? - Nhi nghe đấy, nhưng vẫn hỏi lại.

- Nói là 15 phút nữa có mặt bên nhà Nhi. - Lần này thì cô xác định là mình không hề nghe nhầm. “Nhi kìa! Tú gọi mình là Nhi kìa!” - Hàng nghìn bông hoa đang nở rộ trong lòng cô. Lần đầu tiên chữ “Nhi” nghe nó ngọt ngào đến vậy.

- Vâng ạ! Hihi. Tú đi cẩn thận nhá.

- Bye. Lát gặp.

- Bye bye Tú.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Nhi leo xuống gác lửng, đi vệ sinh cá nhân rồi mặc vào chiếc áo thun và quần short đơn giản. Cô hấp tấp tới nổi quên mất chân mình vẫn chưa lành hẳn. Bằng chứng là nãy giờ va đập mấy cú rồi mà cô vẫn không nhận ra. Cô đứng trước gương, cứ chải đi chải lại mái tóc của mình rồi cầm từng lọn tóc lên quấn quấn lại mân mê. Khuya rồi đó trời ạ! Bình thường nhắc tới chuyện ma cỏ này nọ là Nhi sợ chạy mất dép, đằng này vì Tú mà cô quên mất giờ giấc, 1 giờ đêm đứng chải đầu trước gương nữa mới hãi chứ.

Điện thoại vang lên. Không cần nhìn Nhi cũng biết là Tú gọi.

- Alô? Tú hả? Chờ em xíu, em ra liền đây. Hihi. - Vâng, và cuộc trò chuyện chỉ có vỏn vẹn nhiêu đó. Nhi bắt máy lên nói một lèo rồi cúp máy khiến cho Tú cũng đực mặt ra.

Cả phố yên ắng không một tiếng nhạc nhưng chẳng hiểu sao cái đầu Nhi nó cứ lắc lư lắc lư. Cô mở cửa ra. Tú đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Nhi thẫn thờ đứng nhìn Tú. Bỗng cô thấy lòng mình âm ấm lên. Cứ như có một mặt trời đang mọc vào buổi đêm vậy.

- Nhi tháo bột rồi đó hả? - Trời ơi, lại là “Nhi”, cô như đang rụng rời hết cả người.

- ... Ừ... Nhi... Nhi mới... tháo... tháo hồi thứ... thứ... tư. - Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Tú. Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô thề là nó còn hồi hộp hơn hôm cô đi phỏng vấn ấy.

- Sao thế?

- Thì... thì... lành rồi!

- Không, Tú nói Nhi đấy. Nhi sao thế?

- Không... không có gì. - “Bình tĩnh, bình tĩnh Nhi. Sao gặp Tú thôi mà mày làm quá lên thế?” - Cô tự trấn an bản thân mình.

- Vậy thì lên xe đi.

- ... Ừ...

Nhi ngồi lên chiếc cub, cô cảm nhận được một mùi hương. Chính là hương nước hoa đặc trưng mà trước giờ Tú đều xài. Cô rít một hơi dài. Cô nhớ cái mùi hương này lắm rồi. Nhi không nói gì, cũng chẳng cần biết Tú đang đưa mình đi đâu. Cô chỉ ngồi sau yên xe, vịn hờ eo Tú. Đối với cô, đó là một cảm giác bình yên đến lạ thường.

- Sao hôm nay không nói gì hết vậy?

.

.

.

- Nè!

.

.

.

- Nhi!

- Hả?

- Bị gì vậy? Nãy giờ nói gì có nghe không?

- Hả?

- Sao vậy? - Đèn đỏ, xe dừng lại. Lúc này Tú cũng quay đầu lại hỏi Nhi.

Bây giờ cô mới nhìn được cận mặt Tú. Trông hốc hác hơn nhiều so với lần gần nhất cô gặp. Không biết mấy ngày nay Tú làm gì mà trông xanh xao quá thế kia, cô nghĩ. Tú vẫn chưa quay lên, vẫn chờ lời hồi âm . Cô biết rằng mình không thể ngơ mặt như thế được nữa. Mặc dù chưa xác định rõ thứ tình cảm của mình bây giờ nhưng cô cũng không muốn Tú biết nó. Nhi cố tỏ ra bình thường hết mức có thể.

- Sao mấy bữa nay Tú làm gì mà không liên lạc với em? - Vâng, cố tỏ ra bình thường đấy ạ. Bây giờ cô đã đặt Tú vào một tình huống vô cùng khó xử. Hỏi gì mà như tra khảo người ta vậy không biết.

- Làm... việc? - Tú hơi bị đơ với câu hỏi kia.

- Tú có biết mấy ngày nay em ở nhà chán lắm không? - Trời ơi, lộ. Lộ quá rồi Nhi ơi!

- Hả? - Mặt Tú đờ ra. Tú không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- ... - Nhi biết hình như mình hơi lố rồi. Tốt nhất là im lặng, cô nghĩ.

.

.

.

- Mà sao nay Tú gọi em là Nhi thế? - À, thật thì cô cũng không im lặng được lâu lắm đâu.

- Nhi tên Nhi thì gọi là Nhi, chứ chẳng lẽ gọi là Chi?

- ... Không, ý em là...

- Là sao?

- Là trước giờ Tú toàn xưng tôi gọi cô ý.

- À... Tại thấy bữa giờ cũng hơi quá đáng với cô... à Nhi nên giờ thay đổi xíu.

”Hơi quá đáng” thôi sao? Là cực quá đáng luôn ấy, Nhi nghĩ. Người gì đâu thô lỗ, cọc cằn. Tự nhiên thấy Tú xuống nước nói chuyện đàng hoàng vậy làm cảm giác là lạ của cô mấy bữa nay tạm biến đâu mất. Thay vào đó, con tiểu quỷ trong cô lại trỗi dậy và lên ngôi.

- À... Thì ra là sợ bị gọi bằng “chị” nữa à? - Là cô có biệt tài tự lật lọng cảm xúc của mình hay là cô bị đa nhân cách đây? Mấy phút trước một câu nói còn không xong, bây giờ lại đi đá xéo người ta. Thật là thâm như Tàu, bựa như Khựa.

- Cô... - Tú như nghẹn lời. Muốn làm người tốt mồm một bữa cũng không được mà.

- Sao hả chị Tú? - Nhi nhấn mạnh từ “chị“. Phải thề là Nhi của 5 phút trước với Nhi bây giờ là không có một điểm gì giống nhau cả.

- Á rồi, được. Cô được lắm.

Nhờ câu nói của Nhi mà Tú đã biến thành dân tổ lái. Tú bắt đầu hiện hình nguyên con trẻ trâu. Tú rồ ga, tăng tốc rồi bắt đầu đánh võng. Nhi cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

- Tú à? Tú! Em đùa đấy! Đừng làm bừa nhé! - Cô lay lay vai Tú. Tú không đáp, chỉ cười khẩy. Cô vẫn tiếp tục lay Tú đến khi xe không còn lạng nữa.

- Ready?

- Hả? - Nhi không hiểu Tú đang muốn nói về gì.

- Get set.

- ???

- Go! - Vừa dứt lời thì Tú gồng người, nâng hai tay lên và... bốc đầu xe.

- Áaaaaaaaaaaaaaaaa! - Nhi cảm thấy người mình bị tụt về phía sau, cô quýnh quáng dùng hai tay ôm chầm lấy Tú. Cô siết chặt tới nổi khoảng cách giữa cô và Tú là con số không.

- Sao hả cô gái? - Tú hỏi. Và không quên kèm theo một cú rồ ga nhẹ.

- Á! Á! Em xin lỗi. Em xin lỗi Tú. - Giọng Nhi run lẩy bẩy.

- Hả? Nói gì không nghe. - Tú tiếp tục rồ ga.

- Em xin lỗi Tú. Tú đẹp trai. Tha cho em đi mà! - Giọng Nhi đã có tí nghẹn nghẹn.

- Hả? Tú sao?

- Tú đẹp trai.

- Hả?

- Tú đẹp trai. Tú đẹp trai mà. - Lúc này thì cô đã bật khóc. Tú có thể nghe được tiếng nấc bần bật lên của cô.

Một hồi sau.

Xe dừng lại. Nhi vẫn siết chặt lấy Tú mà khóc. Lưng và vai Tú đã tèm nhem tuốt nhuốt nước mắt nước mũi của cô. Nhi cứ thút thít mãi không thôi, Tú thì vẫn ngồi im.

”Xong chưa? Xong rồi thì vào ăn nè. Người ta nhìn nãy giờ kìa.” - Đợi cô khóc đã đời, Tú mới lên tiếng. Nhi khịt khịt mũi rồi mở mắt ra và ngước lên. Quả thật mấy người trong quán đang nhìn cô như một sinh vật lạ. Người thì xì xào bàn tán, người thì chỉ trỏ cười vào mặt cô. Nhi thấy thế thì lại oà khóc lên rồi gục vào Tú.

- Hả? Sao nữa vậy? - Tú hỏi.

- Em không ăn! Em không ăn nữa! - Nhi khóc ré lên.

- Ơ...

- Mặt mũi đâu mà ăn nữa! - Cô vừa mếu máo vừa nói.

- À thôi thôi. Không ăn thì không ăn. - Tú đề xe rồi chạy đi dưới ánh mắt của bao người. Thấy Nhi khóc mà Tú cũng sợ luôn.

Xe cứ vi vu vi vu, Nhi thì cứ lèm bèm lèm bèm.

- Quá đáng... Tú quá đáng lắm... Hức... Hức - Nhi ấm ức, vừa nói vừa khóc.

- Ai biểu chọc Tú chi?

- Sao Tú thích hơn thua với người khác thế? - Nhi hỏi. Cô bắt đầu lật ngược thế cờ rồi.

- Ơ... Ai bắt đầu trước?

- Sao Tú chấp nhất chuyện vặt thế? Em là con nít mà! - Cô lên tiếng chỉ trích.

- Con nít?

- Phải! Lúc trước ai bảo em là trẻ ranh? - Cô dõng dạc nói. Lại một lần nữa Tú bị câu nói của chính mình hại. Công nhận, Nhi là thánh thù dai, nhớ dai nhất mà Tú từng gặp.

- ...

- Sao? Hết gì để nói rồi phải không? - Lật. Thánh lật lọng mà! Trước giờ toàn là Tú trên cơ người khác chứ có bao giờ thê thảm như thế này. Nhịn, nhịn đi Tú. Con nhỏ này không có vừa đâu!

- Thôi thôi! Chịu. Giờ cô muốn gì? - Rồi, Tú đã chính thức bị đè bẹp. Ngôi vị ngang ngược mấy chục năm nay đã bị cướp đi một cách trắng trợn.

- Gọi là Nhi! - Xin hân hạnh giới thiệu quán quân mới của chúng ta: Nguyễn Hạ Nhi! Tèn ten.

- Ok, ok! Nhi muốn gì? - Tú ơi là Tú, oai phong bay đi đâu hết rồi?

- Muốn ăn!

- Hả? Sao nãy bảo không ăn?

- Không ăn ở tiệm đó thôi!

- Sao không nói sớm! Về gần tới nhà rồi còn gì?

- Ănnnnnn! - Nhi giở chứng, khóc ré lên rồi lay lay làm Tú lạng cả tay lái.

- Rồi, rồi. Ăn thì ăn. - Tú quay đầu xe lại. Không ngờ có một người ăn vạ trơ trẽn tới vậy luôn đó, Tú nghĩ.

Tú dẫn Nhi tới một hàng cơm tấm trong loạt các món ăn được bày bán về đêm ở khu chợ Tân Định. Mùi sườn nướng thơm lừng, cơm thì nóng hổi, nước mắm dậy lên mùi đậm đà của cá biển. Thật không uổng công cô nước mắt ngắn nước mắt dài làm lẫy với Tú mà! Cô cứ hí hoáy ăn, lâu lâu còn cười hi hỉ.

Tú thì chỉ lúi cúi ăn, không có ý kiến gì. Dưới ánh đèn vàng lấp ló, trông Tú mới đáng yêu làm sao! Cái cảm giác là lạ đó lại trở về với Nhi nữa rồi... Cô giảm tốc độ càng phá đồ ăn của mình xuống, lâu lâu lại len lén nhìn Tú ăn. Chúm chím chúm chím, môi Tú đang chạm vào thớ thịt trông thật gợi cảm. “Ước gì mình là miếng sườn nhỉ?” - Nhi nghĩ. Xong cô lại chợt giật mình. Cô không hiểu tại sao lại mang trong người suy nghĩ đó nữa. Nhưng sự thật là cô không thể cưỡng lại được bờ môi ấy.

3 giờ 30 phút.

Tú đang chở Nhi về nhà trên con xe “chiến” của mình. Trời gió khuya nên cũng đã có chút se lạnh. Nhưng chỉ lạnh đối với Tú mà thôi, vì lúc này Nhi đang khoác trên mình chiếc áo len mà Tú đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe.

- Có chạy nhanh hay bốc đầu nữa đâu mà ôm chi chặt vậy? - Tú không có ý phàn nàn, nhưng mà phải nói thì Nhi sắp làm cho Tú tắt thở luôn rồi.

- Ai biết được Tú! Tú ranh ma lắm! Đề phòng mọi rủi ro! - Cô nói rồi siết Tú chặt thêm nữa. Ruột, gan, phèo, phổi Tú như muốn lòi ra hết cả ngoài.

Phải, một phần là vì cô lo sợ Tú giở trò nên đề phòng nhưng phần khác cô lại muốn ôm Tú, chỉ vậy thôi.

”Tới nơi rồi nè.” - Tú nói. Nhưng không ai trả lời. Tú chỉnh kính chiếu hậu và nhìn vào. Nhi đã tựa vào lưng Tú đánh một giấc ngon lành từ lúc nào rồi. Tay cô vẫn ôm hờ hờ Tú. Tú không dám cử động, cứ ngồi yên làm “bờ vai vững chắc” của cô. Trong không gian tĩnh lặng, thứ mà ta có thể nghe được bây giờ chỉ là những nhịp tim chậm rãi và tiếng... ngáy của Nhi.

- Hờ... - Cô bị giật mình bởi tiếng động do chính mình phát ra.

- Sao? Ngủ đã chưa?

- Hả? - Lúc này cô mới mở to mắt ra.

- Vào nhà đi rồi ngủ tiếp.

- Mấy... mấy giờ rồi? - Nhi luống cuống. Cô buông Tú ra và lấy tay quẹt quẹt mấy đường trên mép miệng. Che giấu làm gì hả Nhi? Bao nhiêu dấu tích của cô đã thấm đầy trên lưng Tú rồi còn gì.

- Bốn. - Tú ngó vào đồng hồ rồi nói.

- Hả? Trễ vậy rồi á? - Cô ngượng ngùng. Cô biết mình đã “ mượn” Tú rất lâu để ngủ rồi. Mà ai biểu người Tú êm quá làm gì.

- Ừ. Thôi vào trong đi. Ngoài này lạnh l... - Chưa nói hết câu thì Tú đã ho sặc sụa. Tội, nhịn nãy giờ để cho Nhi ngủ. Cũng gần hơn 20 phút chứ có nhiều gì mấy đâu nè.

- Tú bệnh rồi kìa! Trả áo cho Tú này!

- Thôi khỏi! - Tú nói rồi bắt đầu đề máy xe.

- Sao khỏi được?

- Bye! - Tú nói rồi phóng xe đi.

- Ớ! Tú! Tú! - Nhi la í ới. Tú không quay đầu lại nhìn, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy chào cô rồi biến mất. Cô ủ rũ bước vào trong. Cô không thích mỗi lần Tú đột ngột bỏ đi như thế này. Nó cứ dở dang thế nào ấy.

Nhi thay bộ đồ đang mặc ra rồi ngồi vào laptop, kế bên là chiếc áo len của Tú được xếp ngay ngắn. Cô truy cập trang báo điện tử để đọc tin tức. Trên trang nhất là một tin to tướng đập vào mắt cô: “Choáng ngợp với buổi ra mắt single hoành tráng của Đình Duy“. Dù ghét cái hạng không đáng mặt đàn ông này, nhưng cô lại click vào xem. Không phải vì hắn, cô đang tìm kiếm một điều khác cơ! Nhi lướt qua mọi tấm hình của Đình Duy rồi chợt dừng lại. Cuối cùng cô cũng tìm được thứ mình cần. Cô chống cằm rồi mỉm cười.

Quả đầu vàng được vuốt ngược ra sau, bộ vest đen tuyền, đôi giày bóng bẩy. Hai tay đút vào túi quần, một nụ cười nhẹ. Tất cả mọi thứ đều làm Nhi có cảm giác tan chảy. Lúc này, đối với cô, đây không phải là một nhạc sĩ hay nhà sản xuất âm nhạc mà mọi người hâm mộ. Đây, đơn giản chỉ là Minh Tú. Một Minh Tú hiền lành và ôn hoà trong lòng cô. Nhi không thể lừa dối bản thân được nữa rồi, cô đã phải lòng Tú.

Cứ như thế, cô mãi nhìn vào tấm ảnh một cách ngờ nghệch đến khi mệt quá rồi thiếp đi lúc nào không hay. Trong vô thức, cô với lấy chiếc áo len rồi ôm vào lòng. Nó ấm lắm, y như Tú vậy.

Lại trôi qua một ngày với đầy cảm xúc lẫn lộn. Nhưng hãy nhìn xem, thật ra ai mới là người bị thất thế?

~Hết chap 9~

Note: Quốc tế thiếu nhi vui vẻ nha mọi độc giả của mình :)) Giờ hè rồi, nên chắc chắn là sẽ ra chap nhanh hơn :D Mà mình cứ nghĩ gì là viết đó thôi, sợ truyện bị nhạt quá :(( Có điểm nào không được thì góp ý giúp bạn Au nha :3 Đừng quên bình chọn cho truyện và follow mình để tiện theo dõi truyện nha. Bye bye :3 *vẫy vẫy*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.