3 giờ 30 phút.
Tú lái xe về studio. Thấy Nhi có những hành động và cử chỉ kỳ hoặc như vậy, Tú vừa bực vừa lo nhưng vì núi công việc phía trước mà Tú phải tạm gác nó qua. Một dự án âm nhạc mới sắp được Tú khai triển. Đối với Tú, càng nhiều dự án chất lượng nghĩa là sự nghiệp sẽ càng thăng tiến. Bởi vậy, Tú toàn tự làm chính bản thân mình bận rộn hơn cả. Giống khùng ghê nơi!
- Hello sư phụ!
- Sư phụ! Ăn chè nè.
Tú phớt lờ mọi lời nói của Khang và Thanh, cuốc thẳng lên lầu 2. Đây là “cấm địa” của Tú. Chưa một ai trong cái studio này được phép bước lên đó cả. Người này người kia cũng tò mò dữ lắm chứ! Nhưng sau khi chứng kiến cảnh một cậu kỹ thuật viên bị đuổi thẳng cổ do dám léng phéng đặt nửa ngón chân út lên đó thì không ai dại dột gì chui vô cái động đó để ăn ngập hành với Tú.
9 giờ tối.
- Sư phụ ơi tụi con về nha! – Khang từ dưới nói vọng lên.
- Bye bye sư phụ. – Thanh cũng nói lời tạm biệt.
Hai người ra về. Trong studio chỉ còn lại một mình Tú.
”Arggggg!” – Tú gừ lên rồi vò tờ giấy trên bàn lại và giục xuống đất. Đã là tờ thứ 8 rồi đấy. Hao phí, hao phí vô cùng! Nguyên buổi trời rồi mà Tú không có một ý tưởng nào ra hồn cả. Thật là bức rức trong người mà! Tú đang có khuất mắt. Tú muốn được giải phóng. Tú nghĩ bản thân nên gỡ cái nút thắt trong lòng mình. Thế rồi cái tên hống hách hách dịch đó cầm điện thoại lên và bấm số, một số máy trước giờ không cần lưu tên mà vẫn thuộc làu làu.
Không ai nghe máy. Đã mấy cuộc rồi đó. Tú hơi cáu. Nhưng rồi tự nhiên Tú lại cảm thấy có gì đó không ổn. Vội vã rời khỏi phòng thu, Tú phóng như bay tới nhà Nhi. Đồ đần! Nếu mấy tiếng trước chịu lo lắng cho người ta như vậy có phải là tốt hơn không? Trong lòng Tú giờ nó còn nóng hừng hực hơn cái điện thoại đang bị bấm gọi liên tục suốt chặng đường đi. Đợt này xong chắc cái điện thoại đó về vườn là vừa rồi.
Tú đã đến nơi. Và bằng thuật ninja hay lăng ba vi bộ hoặc bí kíp võ công thất truyền nào đó mà trong vòng một nốt nhạc Tú đã từ đầu hẻm vọt tới trước cửa nhà Nhi.
- Nè! Mở cửa coi! – Cái tính ngổ ngáo vẫn không bỏ, tìm người ta mà nói chuyện như ra lệnh vậy.
- Nè! Mở cửa ra! – Vẫn không ai lên tiếng.
- Nhi! Mở cửa!
- Nhi à! Mở cửa cho Tú đi! – Biết điều một tí rồi đó.
Tú không tin là mới giờ này mà Nhi đã ngủ rồi nên tiếp tục móc điện thoại ra gọi, hy vọng lần này cô sẽ bắt máy.
Có tiếng nhạc ở đâu đó phát ra. Tú nheo mày lại. Áp tai vào cửa, Tú nghe được tiếng chuông điện thoại của Nhi.
- Ở trong đó thì mở cửa ra đi!
- Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa đi! – Vẫn không ai đối đáp với Tú.
Ồn như vậy mà cô vẫn lỳ lợm không chịu xuất hiện. Bỗng nhiên Tú có cảm giác chẳng lành. “Oh shit!” – Tú thốt lên. Có khi nào...
- Nhi! Mở cửa!
- Nhi! Có trong đó không vậy?
- Nhi! Lên tiếng đi!
- Nè! Đừng có làm Tú sợ nha!
- Nè có sao không vậy?
- Mở cửa ra đi mà!
- Nhi!
Tú vừa gào thét vừa đập cửa ầm ầm. Và giờ là đến cánh cửa nhà trọ sắp về vườn.
- Nè! Mày bị điên hả? Bộ khu phố này là của mày hay sao mà la lối um xùm hết vậy? – Nơi nào có tiếng ồn, nơi đó có mụ hàng xóm của Nhi xuất hiện dẹp loạn.
- Bác ơi, bác có thấy Nhi đâu không ạ? – Tú sốt sắng chạy lại hỏi.
- Sao tao biết? Con nhỏ đó thì liên quan gì tới tao? – Bà ta nhìn Tú với vẻ khinh bỉ rồi tính đóng cửa lại.
- A! – Tú quýnh quáng tới nổi đút cả bàn chân vào, không cho cửa khép lại.
- Làm cái trò con bò gì vậy?
- Bác ơi, nếu bác biết Nhi ở đâu làm ơn nói cho cháu biết được không? Cháu xin bác luôn đó!
- Trời, lạ à nha! Tao đã nói là tao không biết rồi mà! Đồ điên! – Bà ta đóng sầm cửa lại.
Tú nhẹ nhàng lấy hai tay nhấc cái chân mình lên. Nó đau điếng muốn phát la làng. Tú nhảy cà nhắc để xoay người lại phía cửa bên kia. Một tay vịn tường, một tay Tú tiếp tục đập cửa.
- Nhi! Trả lời Tú đi! Nhi!
- Nhi! Có gì thì ra đây nói rõ ràng. Đừng trốn trong đó nữa!
- Nhi! Tú xin lỗi. Thật sự Tú không nghĩ chuyện đó làm tổn thương người khác đến vậy.
- Nhi! Tú không có cố ý mà! Tú không có lợi dụng Nhi gì hết!
- Nhi! Ra đây gặp Tú đi!
- Nè đừng hù Tú nữa mà...
.
.
.
- Nhi... - Giọng Tú khô khốc. Tú đã ra sức kêu đến người mệt lã, chân thì ê ẩm.
”Không! Không thể có chuyện gì xảy ra được!” – Tú lắc lắc cái đầu. “Xà beng! Đúng rồi! Xà beng!” – Tú nói rồi ráng lết ra xe lấy cây xà beng để cậy cửa. Chắc dân chúng sẽ tưởng là Tú đi ăn trộm rồi đánh cho Tú một trận bầm dập mất! Nhưng Tú không quan tâm, Tú chỉ cần bảo đảm sự an toàn cho Nhi mà thôi. Tú muốn chắc chắn rằng cô vẫn ổn.
Ra gần tới nơi thì Tú chợt đứng hình. Tú thở phào nhẹ nhõm rồi nở một nụ cười nhợt nhạt. Nhi đang đứng nhìn Tú. Chính xác hơn là cô đã đứng đấy rất rất lâu rồi. Mọi lời nói, mọi hành động của Tú cô đều nghe và thấy rõ mồn một.
- Về... về đây. – Coi đã chưa kìa! Đi tìm người ta cho cố xong rồi giờ lại lãng tránh. Thể loại gì vậy trời?
- Đứng lại! – Nhi cất tiếng.
- Bye bye. – Tú cố lết thật nhanh lại xe.
- Tôi nói Tú đứng lại! – Cứng! Nhi cứng nhất đêm nay! Và cô còn thành công hơn khi Tú đã dừng bước chân lại.
- Có... Có chuyện gì? – Tú lấp lửng.
- Lúc nãy có người to mồm bảo muốn nói cho ra lẽ mà? Có gì thì nói đi! – Nhi đang chờ lời giải thích của Tú.
- Giờ thì không còn gì để nói hết! – Tú mạnh mồm. Thật ra là có! Có điều để nói mà! Nhưng nó không còn quan trọng nữa. Bây giờ đối với Tú, Nhi bình yên là đủ rồi. Bao nhiêu khuất mắt trong lòng Tú thôi thì cứ kệ đi cũng được.
- Mấy người nói dối! – Nhi phản bác.
- Thôi về nha. Bye bye! – Mò ra được tới xe rồi. Đánh bài chuồn thôi!
- Mấy người... - Nhi tức muốn nghẹn họng. Rõ ràng lúc nãy còn phát điên vì không tìm được cô mà giờ lại như vậy là thế nào? Không hiểu nổi luôn!
Và Nhi cứ đứng đó nhìn xe Tú bỏ đi mà không biết làm gì. Cảm giác khó chịu, thiếu vắng như bao lần lại ùa về với cô. Sao Tú lại có thể vừa làm cô xao xuyến vừa làm cô cảm thấy đáng ghét đến thế chứ? Bực bội thật!
Tú lúc này cũng không dễ ăn dễ ở gì hơn. Tim cứ đập nhanh như mới đi trốn tù về. Đã vậy còn thêm cái chân nhức inh ỏi nữa. Mỗi lần đạp phanh là nó thốn cả người, nổ cả não. Tú thề là sẽ tìm cái cửa tiệm đã làm ra cánh cửa đó rồi đốt nó cho cháy lên như lửa trên cao nguyên.
Cuối cùng cũng về tới nhà. Tú ngồi phịch lên sofa rồi cởi vớ ra. Má ơi, phải nói cái bàn chân nó sưng tấy lên như bị ong chích. Sau vụ này chắc Tú nên xem lại cách ăn ở đi! Ngày gì mà hưởng trọn nguyên combo ưu đãi: sức tay da, chửi nát mặt, tán bay hàm và giờ còn khuyến mãi thêm phần chân giò heo nữa. Nói Tú mới đi đánh lộn về thì cũng có cả khối người tin là đằng khác. Đáng nể cái sự bạc mệnh của Tú!
Mặc dù tận mắt thấy Nhi vẫn yên bình, nhưng sao đêm nay Tú cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Có một cảm giác hầm hầm, khó chịu cứ lẩn quẩn bám lấy Tú. Đúng là ăn hại mà! Báo động, tâm trạng cần được giải toả ngay tức khắc!
Tú ngồi dậy, cà nhắc tới bàn làm việc rồi bật công tắc đèn. Ánh sáng màu vàng nhạt rọi xuống ngay trung tâm bàn. Tay với lấy chiếc bút máy mà mình yêu thích, Tú viết vào quyển sổ da màu nâu:
”Ngày 23 tháng 5,
Sáng nay được gặp lại em sau một tuần dài, vui lắm. Nhưng giờ lại tùm lum thứ nhảy múa trong đầu nữa rồi. Tại em hết đấy! Hôm nay em có nhiều biểu hiện lạ thật. Mà chắc cũng là do tôi không quan tâm tới cảm xúc của em. Xin lỗi nha...
Lúc nãy tôi cứ tưởng là không tìm được em. Tôi không biết rằng bản thân phải làm sao nếu không gặp lại em nữa. Tôi sợ lắm... Đừng hù tôi vậy nữa nha! Không khéo tôi lại mắc bệnh tim đấy!
Trước giờ tôi luôn nghi ngại về cái cảm giác mà mình dành cho em. Nhưng sau buổi tối hôm nay, tôi khẳng định rằng
Tôi thích em, thích em nhiều lắm.”
~ Hết chap 12 ~
Note: Tú cũng khoái người ta rồi đó nha :)) Tại trước giờ không biết định nghĩa cái đó là gì thôi :)) Vậy thì cho hai bạn đến với nhau được chưa nhỉ? :3
Tiếp tục ủng hộ cho truyện nha :3 Vote if you like it!
Không liên quan nhưng có bạn nào coi họp báo gameshow Giải mã cơ thể hôm nay chưa? Bạn Thỏ làm mình mất máu quá các bạn ạ =))