☆ Phiên ngoại 【01 】(Thượng)
Buổi tối hôm ấy, Phụ Ninh bảo bảo ở ký túc xá tập trung sáng tác bài hát.
【Nếu như chỉ là phục bút, anh có cười với em không】
【Nếu như anh là phục bút, thì cái mỉm cười kia quá mức xa xỉ】
Hai câu này viết liền nhau. Phụ Ninh bảo bảo không biết nên lấy câu nào để làm phần kết, cậu ấy rất khổ não.
Phụ Ninh bảo bảo khổ não cho đến tận khi nhìn thấy Bộ Phàm xuất hiện trước mặt mình, còn mang theo cái nháy mắt nóng bỏng.
Phụ Ninh bảo bảo thật ra vẫn có chút mơ hồ.
Nhưng mà Bộ Phàm không cho cậu thời gian kịp phản ứng, hôm sau anh liền chuyển sang ở đối diện nhà cậu. Cả tòa nhà đều là tài sản của gia đình anh, Bộ Phàm chính là tùy hứng như thế.
Mỗi buổi sáng, Phụ Ninh bảo bảo đều sẽ chuẩn bị cho anh bữa sáng và bữa trưa, như vậy Bộ Phàm không chỉ có bạn trai, lại không cần phải ăn đồ ăn sống của đơn vị, Bộ Phàm rất hài lòng.
Phụ Ninh bảo bảo đối với chuyện tình yêu rất nghiêm túc, hận không thể đem mỗi lời nói của Bộ Phàm ghi vào quyển sổ nhỏ.
Bởi vì Bộ Phàm lớn lên rất ít nói, cho nên đối với Phụ Ninh bảo bảo, mỗi lời nói của anh đều rất quan trọng!
Bộ Phàm đặt chìa khóa dự phòng dưới chậu cây trước cửa, Phụ Ninh bảo bảo lặng lẽ cầm chìa khóa trở về ký túc xá của mình, vì cậu nghĩ, đồ của Bộ Phàm nhất định không thể để mất được.
Phụ Ninh bảo bảo cảm thấy mình đang làm việc tốt, bởi vì qua một tuần sau, Bộ Phàm cũng không biết chìa khóa bị lấy đi.
Kỳ thực… Bộ Phàm đã sớm phát hiện, bởi vì Phụ Ninh bảo bảo để chìa khóa trong tủ lạnh.
Bộ Phàm cũng có lúc bận rộn công việc, chỉ tập trung vào notebook hoặc văn kiện, Phụ Ninh bảo bảo không dám gọi anh, liền ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn Bộ Phàm.
Bộ Phàm luôn cảm thấy phía sau mình là một ánh mắt nóng bỏng, kỳ thực Phụ Ninh bảo bảo là một cẩu cẩu to xác, đúng không?
Bộ Phàm có lúc nghĩ, nếu như hôm đó mình không tỏ tình, Phụ Ninh sẽ làm gì?
Chắc là sẽ không làm gì đâu nhỉ?!.
Nếu như người này từ đầu biết anh là thẳng nam, có lẽ sẽ không đi bước kia đi?.
Bọn họ có lẽ sẽ dần mất đi liên lạc, mãi đến khi nhìn thấy nhau ở giữa biển người, hoặc bọn họ sẽ biến thành cái loại quan hệ “đã lâu không gặp”.
Ngẫm lại, thiếu chút nữa là mình đã mất đi Phụ Ninh.
☆ Phiên ngoại 【01 】 (Hạ)
Từ xưa tới nay, Bộ Phàm không ngại việc mình thích con trai.
Vì bên trong ví của ba anh, vẫn luôn có một bức ảnh của một người đàn ông, Bộ Phàm từng hỏi về người kia, nghe nói đã đến Mỹ kết hôn sinh con, Bộ Phàm nghe vậy, sau này cũng không nhắc lại.
Kỳ thực nhắc tới cũng là một tiếc nuối.
【Ngày đó ở sân bay phi thường đông người, mồ hôi đã làm ướt đẫm áo sơ mi của y, y vẫn như trước nhìn bóng lưng người kia.
Chỉ cần một cái xoay người là tốt rồi, bị chúng bạn xa lánh, cho nên đối với y, thái độ của người kia cũng không hiếm lạ.
Nhiều năm sau gặp lại, bọn họ, một người trở thành thành phần trí thức thanh cao, một người khác lại kết hôn.
Vẫn là y đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, “Ngày đó tôi mang theo mấy kí hành lí đi tìm anh, sân bay nhiều người như vậy, tôi liếc một cái đã nhìn thấy anh, có thể anh không quay đầu lại, anh thậm chí còn không biết, tôi đã cố gắng hạ quyết tâm nhiều như thế nào đâu.”
Đáp lại y là một hồi im lặng, đối phương chờ thuốc lá trong tay bay hết, âm thanh không rõ, thậm chí còn có chút khàn khàn “Ngày đó tôi không đi, tôi đã đổi lại vé máy bay, ở lại sân bay một đêm.”
Đến đây, đã là kết cục. 】# ông chủ vô cùng đau lòng#
Bộ Phàm xưa nay chưa từng nói với người khác, ba của anh thực ra là chưa từng kết hôn.
Có một số việc, không có cách nào để nói ra.
Khi còn nhỏ anh cũng không hiểu, lúc nào cũng nháo đòi gặp mẹ, sau đó mới biết, cha mẹ ruột của anh chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Ba của anh, bên trong ví của ông ấy, vẫn luôn cất giữ tấm hình cha ruột của anh.
“Bộ Phàm, tối nay ăn sườn được không? Em làm sườn rất ngon đó.” Phụ Ninh bảo bảo hai mắt long lanh, cầu xoa xoa.
Bộ Phàm từ trước đến giờ vẫn luôn trân trọng Phụ Ninh, tự nhiên cảm thấy được chỗ nào của cậu cũng tốt. Hai người có thói quen sau khi ăn thì xuống lầu tản bộ, có lúc còn đi xem phim hoặc đi uống cà phê. Cứ tản bộ như vậy, đi tới đi tới, Bộ Phàm sẽ đem tay Phụ Ninh bảo bảo nhét vào tay mình, sau đó cầm thật chặt.
“Phụ Ninh, em đỏ mặt.” —
— “Anh đừng nhìn em nữa.”
Bộ Phàm ở trong lòng thở dài, Phụ Ninh bảo bảo của mình sao lại dễ thẹn thùng như vậy, bọn họ còn phải ‘thuần khiết’ như vậy đến khi nào đây?
Đột nhiên hạ quyết tâm, Bộ Phàm dừng lại, nhanh tay che mắt Phụ Ninh bảo bảo lại.
Sau đó.
Hôn lên.