☆ 03
Tôi dẫn cháu trai đi đến địa điểm tiến hành kế hoạch, Bộ Phàm (con trai của ông chủ), anh ta không thể không đi làm nha.
Tính kiên nhẫn của tôi vô cùng tốt, hừ, sao mà không tốt được, tôi là ca sĩ chả có tí hoạt động ca hát gì trong năm năm nay, nhưng tôi vẫn là ca sĩ đó thôi.
Hai giờ sau, con trai ông chủ rốt cục cũng xuất hiện, tôi nhanh chóng thả cháu trai đang ôm trong lòng ra “Nhanh nào nhóc con, mi có thấy người kia không, mau chạy lại đụng tên đó một cái rồi giả vờ ngã bẹp xuống đất.”
Đứa nhỏ rất nghe lời, lắc lư lon ton chạy tới, lúc chạy gần tới chỗ con trai ông chủ (đại khái là còn có 5 mét), thằng nhóc chậm rãi ngã xuống, trong quá trình ngã xuống thì điều chỉnh tư thế một chút, lập tức biến thành cái đầu thì cắm xuống đất, cả người lăn đùng ra nằm nhoài trên bậc thang.
Tôi: ? ? ? Có cần phải làm lố vậy không?
Quả nhiên là chiếm được sự thương cảm của con trai ông chủ, anh ta xốc thằng nhóc lên, nhìn bốn phía xung quanh, tôi nhanh chóng giả vờ làm người qua đường.
Anh ta hỏi thằng nhóc: “Bạn nhỏ, em đi một mình ư? Sao lại té ở chỗ này?”
Nhóc con kiêu ngạo hất mặt: “Cậu em bảo em chạy lại đụng anh!”
Bộ Phàm nở nụ cười, trái tim của tôi run lên, mụ nội nó, sao anh ta lại cười đẹp như thế chứ?
Ai, sao người nào đẹp trai cũng đều là gay hết vậy…
Ôi trời? Sao tôi lại có cảm giác vô cùng tiếc nuối vậy nè? Tôi là thẳng nam mà! Đáng lẽ tôi nên cảm thấy cao hứng chứ!
Nhiều lúc tôi còn chẳng hiểu được mình, rất có khả năng tôi còn nhiều bộ mặt khác nữa.
Thằng nhóc sợ anh ta không tin, đột nhiên chỉ vào tôi nói: “Đây là cậu của em nè!”
Tôi:…
Cái thằng nhóc thúi, ai đó làm ơn lại đây mang nó đi giùm tôi đi!
Tôi không thể làm gì khác hơn là tiến lên, mấy bước này đi một cách rất xấu hổ a, không nghĩ tới lại tạo ra cái tình huống không ai muốn này…
Tôi cố gắng nổ lực nghĩ nên nói cái gì đó để cứu vãn tình thế, lại cảm giác được hình tượng của mình đang hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng thì nên nói cái gì đây?
Tỷ như, tôi không quen thằng nhóc này? Mang nó đến đồn cảnh sát đi…
Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải bảo nó đụng anh đâu? Vậy mình nên giải thích thế nào khi mang nó đến đây…
Tôi biết anh đó, Bộ Phàm, tôi là ca sĩ ở công ty của ba anh? Vậy thì anh ta chắc sẽ không biết mình đến để cưỡng ép anh ta thay đổi khuynh hướng đâu nhỉ?
Nghe nói gay rất chán ghét những điều này, bất tri bất giác, tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng tôi quyết định, đâm lao thì phải theo lao, tôi ôm lấy thằng nhóc, vẻ mặt áy náy thành khẩn: “Xin lỗi nha người anh em, tôi là người bảo nó chạy đến đụng anh, nhưng đáng tiếc là kĩ thuật kém như vậy, lần sau nhất định sẽ tiến bộ.”
Anh ta vừa cười một cái, trái tim tôi lập tức vỡ vụn…
Anh ta cười đẹp như vậy, thì ca sĩ dựa vào khuôn mặt kiếm ăn như tôi làm sao sinh tồn được đây…
Tôi nói từ tận đáy lòng: “Anh cười thật đẹp mắt.”
Anh ta nhìn tôi, ý cười có chút thâm sâu “Ồ, vậy cậu có muốn làm bạn trai của tôi không?”
Tôi: ? ? ?
Ể, tất cả gay đều chủ động như vậy sao?
Này, ít nhất thì anh cũng phải xem coi tôi có phải gay không đã chứ??
Mạch máu trên người tôi muốn đứt hết luôn rồi…
☆ 04
Cuộc gặp gỡ đầu tiên không chính thức của tôi và Bộ Phàm, tôi bất hạnh đến nổi thất bại hoàn toàn.
Tôi ôm thằng nhóc chạy trốn trối chết.
Bước chân tôi thậm chí có chút lơ mơ, lý do mấy người cũng hiểu được mà, tôi là thẳng nam đó.
Tôi không thể đồng ý với anh ta… Tôi cảm thấy rất lo lắng…
Tôi cần phải tìm người nào đó hiểu biết về gay để hỏi một chút, tôi quyết định đi tìm người mà mình tin tưởng trăm phần trăm.
Cái cảm giác này làm tôi thấy mình như ‘Kẻ Ngụy Trang’, không sai, giống như Hồ Ca đẹp trai vậy đó, điều này làm tôi cực kỳ hưng phấn nga. (Bạn Ninh của chúng ta đang ảo tưởng mình là Hồ Ca trong phim ‘Kẻ Ngụy Trang’ ý ạ =)))
Còn về phần tìm người thì…
Không sai, là chị của tôi.
Tôi ôm thằng cháu của mình bước vào cửa, bộ dáng của chị ấy tỏ ra không hề hoan nghênh tôi…
Dĩ nhiên, tôi có thể xem thành chị ấy không hoan nghênh thằng cháu hoặc là đang ngại ngùng.
Chị cho tôi hai cái giậm chân, hỏi: “Sao mi lại đến đây nữa?”
Địa vị của tôi giảm xuống một cách trầm trọng…
Dù sao thì tôi cũng đang cần chị ấy giúp.
Nhưng mà… Tôi tìm lộn người rồi.
Chị tôi hoàn tòan không hiểu được tâm trạng nghi hoặc, quắn quít, khó xử của tôi lúc này…
Chị chỉ muốn biết, tôi và Bộ Phàm, ai là công ai là thụ.
Tôi thành thực nói: “Em thực sự không hiểu mấy câu này của chị nghĩa là gì hết.”
Chị: “Thẳng nam như mi đúng là đần mà.”
Tôi: ? ? ?
Chị tìm một quyển sách đưa cho tôi, bắt tôi phải đọc thật kĩ, để bổ sung kiến thức.
Ra là như vậy, tôi là một người rất ham tìm hiểu đó, tôi không ngại tiếp xúc với những thứ mới mẻ để mở rộng hiểu biết đâu, dù sao tôi cũng tác giả viết truyện (truyện ngắn), cần phải thu thập nhiều tư liệu cuộc sống.
Tôi không thể để bản thân cảm thấy mình thiếu thông minh được.
Nhưng mà quyển sách mà chị tôi đưa có hơi…
Đầu tiên nhìn qua, bìa sách mang theo cảm giác rất tùy ý… Quan trọng là nó lại không có tên… Chỉ có bốn chữ ‘Mẫu’.
Bốn chữ ‘Mẫu’.
Trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện vòng tròn tò mò, quyết định mở cuốn sách này ra.
Nhưng mà…
Excuses me ? ? ? ?
Là tôi mở không đúng cách sao? Hai người đàn ông sao có thể làm ra tư thế như vậy?
Tôi bị kinh hãi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện khác…
Nhà của chúng tôi rất có phong cách giáo dục, vẫn là chú trọng hình thức….
Tôi luôn cảm thấy chị mình có cái gì đó rất ưu việt, ví dụ như đối thoại thường ngày cuả chúng tôi.
Tôi: Em thi toán được 100 điểm đó.
Tỷ: Hôm nay ta đây nhận được 100 lá thư tình.
Tôi: Tháng trước em đàn đàn dương cầm qua cấp mười rồi.
Tỷ: Ta đánh LOL cấp cao hơn mi.
Tôi: Chị có người cày cho!
Tỷ: Nhưng đó là bạn trai ta, mi có không?
Tôi:…
Chị của tôi…
Tôi chỉ có thể…
Tại hạ chịu thua.