Nói Chắc Anh Không Tin, Tôi Cũng Là Thẳng Nam

Chương 5: Chương 5




☆ 07

Bộ Phàm ôm lấy thằng cháu hỏi tôi: “… Bây giờ muốn đi đâu?”

Tôi: “Đâu…Đâu cũng được.”

Anh ta: “Được rồi, nhóc nói lắp “

Phi, anh mới là nhóc nói lắp.

Nếu không phải tôi sợ bị bại lộ thân phận, tôi đã nói cho anh biết tôi là ca sĩ từ lâu rồi.

Âm điệu tốt, lưỡi tốt, giọng lại cao, nếu anh thi hát với tôi, anh chỉ là cặn bã, hừ.

Năm đó tôi là ca sĩ nổi tiếng đấy, được không?

Anh ta ôm cháu nhỏ ra khỏi nhà hàng, mẹ nó, một tay đem thằng nhóc ôm trên vai, quả nhiên là rất đẹp trai .

Lần sau tôi nhất định phải thử mới được.

Anh ta hỏi thằng nhóc: “Bây giờ em muốn làm gì?”

Thằng nhóc hưng phấn: “Muốn xem phim, Hollywood! Tiếng anh!”

Tôi ngốc ngốc hỏi nó một câu: “Mi nghe hiểu sao?”

Bộ Phàm : “Lẽ nào cậu nghe không hiểu?”

Bộ Phàm, anh thật sự là rất tồi.

Dám ở trước mặt cháu tôi làm tôi mất mặt…

Có tin tôi đập anh không hả!

Tôi: “Tôi có thể xem phụ đề mà, còn nó thì chưa biết đọc chữ đâu!”

Thằng nhóc lập tức mất hứng, mở to hai mắt trừng tôi, như vậy thật không đáng yêu chút nào, nhỏ như vậy đã bày đặt giận dỗi

Bộ Phàm : “Cậu thật không có tiền đồ.”

Tôi:…

Tôi thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng chúng tôi lại đi xem một bộ phim Hollywood.

Nhưng mà các người có hiểu hay không, bây giờ hũ nứ đã càn rỡ thế giới hết rồi.

Hai thằng con trai cùng đi xem phim vốn đã rất kì quái.

Vậy mà còn dẫn theo trẻ con.

Ngồi ở hàng ghế trước tôi là một cô gái, nhân vật nam chính tuấn tú nữ chính xinh đẹp trong phim thì không chịu nhìn, cứ thích quay ra sau nhìn tôi.

Lần thứ nhất cô ta quay đầu lại, tôi liền điều chỉnh tư thế…

Tôi vẫn cảm thấy là cô ta nhận ra tôi, sau đó lấy ra một cây son môi, để tôi kí tên cho cô ta.

Nhưng mà cô ta chỉ liếc tôi một cái, mang theo nụ cười mờ ám…

Lần thứ hai, tôi vẫn có cảm giác cô ta nhận ra tôi,

Nhưng mà vẫn không có…

Bộ phim đã chiếu được mười phút, cô gái này nhìn chúng tôi càng ngày càng trắng trợn.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đưa bỏng ngô cho cô ta “Muốn ăn sao?”

Cô ta một chút cũng không khách khí “Cám ơn, anh là Phụ Ninh phải không?”

? ? ? ? ? ? Cô gái này nhận ra tôi? ? Quả nhiên là địa vị ca sĩ của tôi trên giang hồ vẫn còn tồn tại!

Tôi nhanh chóng liếc nhìn Bộ Phàm, anh ta đang uy cháu tôi uống nước, chắc là không nghe được.

Cô gái kia tiếp tục hỏi tôi: “Đây là bạn trai của anh sao?”

Tôi: “? ? ?”

Cô ta cười cười “Yên tâm, em sẽ không nói ra đâu.”

Excuse me? ? ?

☆ 08

Bộ Phàm cùng thằng cháu tôi ở chung có thể hòa hợp như vậy, thật là có chút ngoài dự kiến của tôi, dù sao tôi đã từng nghĩ đến, nếu Bộ Phàm không thích thằng nhóc, thì tôi biết đi đâu tìm một đứa khác đây.

Tôi không thể tự mình sinh một đứa, không phải thời gian không đủ, trọng điểm là tôi không có cái khả năng kia.

Cái cô gái trong rạp làm tôi cảm thấy bất an, cũng biến thành bức bối.

Nếu Bộ Phàm yêu thích con nít như vậy, tôi phải nhanh chóng thực hiện bước tiếp theo, tôi phải làm cho Bộ Phàm thích con gái.

Đúng, như vậy mới có hiệu quả.

Mấu chốt là tôi nên làm thế nào?

Tôi bắt đầu ưu sầu.

Thằng cháu tôi cũng rất hưng phấn, nằm nhoài trên vai Bộ Phàm, khi thì e thẹn khi thì nghịch ngợm.

Chúng tôi tách ra tại cửa rạp chiếu phim.

Anh ta rút từ trong ví ra hai trăm đồng đưa cho tôi “Sau này đừng đi đụng người nữa, cậu không làm cái kia được đâu.”

Tôi hỏi hắn: “Tại sao?”

Tôi thừa nhận, tôi muốn được nghe anh ta khen, dù sao tôi cũng rất là nhanh trí, còn có tràn đầy tinh thần nghĩa hiệp nữa.

Nhưng Bộ Phàm thở dài cầm lấy hai trăm đồng nhét vào trong túi tôi, thuận tiện vỗ vai tôi một cái “Mua cho thằng nhỏ đồ ăn ngon một chút.”

Tôi nhìn bóng lưng anh ta, một mặt vỡ mộng

Người anh em, anh có cần suy nghĩ bẩn thỉu thế không! (Há há, anh Phàm nghĩ bạn Ninh cho nhóc con đi đụng người khác để lừa gạt kiếm trác =)))

Thằng cháu tôi: “Cậu ơi, cậu có tiền, chúng ta ngồi xe về đi.”

Tôi:…

Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đi xe về nhà.

Các người nên hiểu, cháu tôi chỉ là con nít, không biết lòng người hiểm ác, nó bị tên Bộ Phàm kia dạy hư rồi.

Trong xe.

Cháu nhỏ: “Anh Bộ Phàm hẹn con cuối tuần đi chơi.”

Tôi:? ? ?

Cháu nhỏ: “Cậu có muốn đi chung không? Còn có thể được chơi ngựa gỗ đó.”

Ô ô, anh ta với mi thương lượng hồi nào sao ta không biết chứ? ? Cháu trai à, mi như vậy ta rất lo cho mi đấy, mi cùng Bộ Phàm quen biết được mấy ngày hả?

Thằng nhóc bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Này, cuối cùng thì cậu có đi cùng không?”

Tôi: “Mi nên biết, anh trai Bộ Phạm kia, rất có thể là người xấu đó.”

Thằng nhóc im lặng một chút: “Cậu à, có phải cậu đang ghen tị với khuôn mặt đẹp trai của anh Bộ Phàm đúng không.”

Excuse me ? ? ?

Tốt xấu ta cũng là thần tượng của biết bao nhiêu người, mi có biết không hả, hả?

Trên weibo của ta có tận hai triệu fan đấy, mi có biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.