Editor: Cà Pháo
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Mạc Y Phi
Nếu ngồi tàu điện ngầm chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, vậy sao hắn lại biết cô xem phim một mình? Cô đột nhiên nhớ tới lúc vừa vào trạm tàu điện ngầm, mình đã vô tình thấy một gương mặt khá quen, là hắn sao?
“Người kia rất nguy hiểm.”
“Hắn là một kẻ bám đuôi.”
Lời nhắc nhở của Nhiếp Vũ Tranh hiện lên rõ ràng trong đầu khiến Chúc Cẩn Niên nhất thời ném chuyện người xin ý kiến trên radio có phải Hân Tuyết hay không ra sau đầu.
Cô là mục tiêu mới của hắn sao? Trong lòng Chúc Cẩn Niên viết đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện này. Chúc Cẩn Niên miễn cưỡng mỉm cười, nói dối hắn: “Luật sư Chương, khéo quá. Hôm nay bạn trai tôi có chút việc nên không thể đi cùng tôi, nhưng tôi đã hẹn với anh ấy lát nữa gặp nhau ở cửa trạm để… cùng về nhà.”
“Vậy sao?” Chương Tĩnh Minh hỏi lại, vẻ mặt kiểu trong lòng biết rõ đầy châm chọc.
“Đúng vậy.” Chúc Cẩn Niên kiên trì đến cùng.
Qua thêm mấy trạm, Chương Tĩnh Minh không hề có ý bước xuống, hành khách trong toa lục tục giảm dần, chỗ trống rõ ràng nhiều lên nhưng hắn vẫn không di chuyển, chỉ đứng chắn trước mặt Chúc Cẩn Niên.
Chúc Cẩn Niên dùng túi xách che di động, dùng ngón cái nhanh chóng gõ chữ ở trên bàn phím màn hình, soạn tin nhắn: “Tôi đứng ở cửa ra của trạm tàu điện ngầm Hương Hồ, trong người hơi khó chịu, anh có thể đến đón tôi không?”, sau đó nghĩ lại, nếu cô dừng ở trạm Hương Hồ, chẳng phải Chương Tĩnh Minh sẽ biết nhà của cô ở gần đây sao?
Vì thế, cô đổi Hương Hồ thành Mục Thôn cách xa đó hai trạm, nhớ tới địa chỉ của Củng Hồng Tiêu - đồng nghiệp vào văn phòng cùng đợt cách chỗ này khá gần, do dự một lát mới gửi tin nhắn cho anh ta.
Cũng không biết bây giờ anh ta có rảnh không.
Đèn báo của trạm Mục Thôn bắt đầu nhấp nháy, sắp đến trạm rồi, Chúc Cẩn Niên bám vào tay vịn để đứng lên: “Ngại quá, tôi xuống trước đây. Tạm biệt.”
“Mục Thôn?” Chương Tĩnh Minh đẩy mắt kính một cái, khẽ nói: “Gần đây đều là phố thương mại, giá nhà đắt đến kinh người, đàn em Chúc, trong hai người cô và bạn trai, ai ở khu nhà cao cấp này thế? Ha ha.”
Chúc Cẩn Niên không quan tâm đến hắn mà nhanh chóng đi ra cửa.
Chương Tĩnh Minh chậm rì rì đi theo cô.
“Luật sư Chương cũng ở khu nhà cao cấp à?” Chúc Cẩn Niên lạnh lùng hỏi.
“Đúng lúc tôi cũng xuống trạm này.” Hắn thản nhiên trả lời.
Trái tim của Chúc Cẩn Niên thắt lại nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Cô có thể xác định, mình bị Chương Tĩnh Minh theo dõi.
Đầu tiên, hắn biết tên cô, bởi vậy có thể tiến thêm một bước biết thông tin công việc, năm tốt nghiệp của cô, vân vân...
Thứ hai, cô quyết định ra ngoài xem phim chỉ vì tối qua khi lướt Weibo nhìn thấy rất nhiều người đề cử trong nhóm mua hàng. Cô chia sẻ một bài review phim của tài khoản Weibo có dấu V (1), còn kèm thêm một câu “Tối mai đi xem“. Hắn có thể biết được Weibo của cô đa phần là từ chỗ bạn học, thậm chí là bạn cùng lớp nào đó, có lẽ đã lặng lẽ chú ý từ rất lâu.
(1) Dấu V để xác nhận những tài khoản của người nổi tiếng, người có nhiều lượt theo dõi trên Weibo. Cũng giống kiểu dấu tích xanh của Facebook.
Còn có, nếu hắn đã biết Weibo của cô thì có thể tìm ra những nhà hàng, rạp chiếu phim và quán cà phê cô thường đi cùng Lan Khiết Phỉ và bạn bè trong Weibo từ trước, cho nên hắn ở rạp chiếu phim chờ cô xuất hiện cũng không phải không có khả năng.
Ngoài mặt, sự xuất hiện của hắn rất đột ngột, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn là trước đó hắn đã lặng lẽ làm rất nhiều “công tác chuẩn bị” rồi. Đây có phải là một kẻ bám đuôi “Một phút trên sân khấu bằng mười năm làm việc dưới sân khấu” (2) không?
(2) Một phút trên sân khấu bằng mười năm làm việc dưới sân khấu: chỉ những hình ảnh tốt bên ngoài được tạo ra bởi nhiều năm kinh nghiệm.
Không giống như những người bí mật theo dõi người khác, kẻ bám đuôi bao gồm cả hai loại thuộc tính là theo dõi và quấy rối, chỉ theo dõi và nhìn trộm không thể thỏa mãn nội tâm bọn họ. Một khi bị quấn quýt, người trong cuộc sẽ rất buồn phiền, gặp phải một kẻ bám đuôi có tư tưởng cực đoan thì thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng. Chương Tĩnh Minh là người cuồng theo dõi hay kẻ bám đuôi có tư tưởng cực đoan?
Chúc Cẩn Niên khá lo lắng bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đúng lúc này Củng Hồng Tiêu nhắn tin trả lời: “Được, cô ổn chứ, chờ tôi một lát.”
Tảng đá trong lòng cô rơi xuống, nhưng thấy Chương Tĩnh Minh đứng cách mình hơn hai bước, không có ý đi về phía trước nữa thì trái tim thắt lại.
“Chậc chậc...” Có thể do phát hiện cô đang nhìn mình, hắn lắc đầu: “Người bạn trai này thật sự không xứng chức cho lắm, thế mà lại đến trễ, để bạn gái đêm khuya đứng chờ ở đây một mình.”
Chúc Cẩn Niên giả vờ tò mò: “Tại sao luật sư Chương không đi về?”
“Tôi và cô giống nhau, tôi cũng chờ người.” Hắn cười.
Trong lòng Chúc Cẩn Niên điên cuồng mắng hắn khó bảo, vô sỉ biến thái.
Qua mười phút, Chúc Cẩn Niên nhìn những chiếc xe đi qua đi lại trên đường cái, trông đến mòn con mắt. Không biết khi nào Củng Hồng Tiêu mới đến, rõ ràng Chương Tĩnh Minh cố ý không đi, bây giờ nhiều hơn một phút cô cũng cảm thấy giày vò.
Di động rung lên, là Lan Khiết Phỉ, có vẻ cô ấy đã kết thúc chương trình. Cô bịt điện thoại lại rồi nghe máy: “Alo... Tớ... bây giờ tớ đang ở cửa ra trạm Mục Thôn. Hả? Cái gì?! Đúng! Chính là như vậy! Cậu với Nhiếp... Hai người làm sao mà biết tớ... Được... Được!!! Tớ không đi, tớ đứng ở trạm này chờ hai người!”
Chúc Cẩn Niên cúp điện thoại, trái tim đập liên hồi.
Trong điện thoại, Lan Khiết Phỉ nói bây giờ cô ấy đang ngồi xe của Nhiếp Vũ Tranh, mười phút sau cả hai sẽ đến đón cô… Vậy mà bọn họ biết cô bị bám đuôi.
Cô cũng không xin họ giúp đỡ, làm sao bọn họ biết được nhỉ?
Không biết tại sao, qua vài phút Chương Tĩnh Minh bỗng nhiên xoay người, bước hai bước về phía cô, vẻ mặt khó có thể tin nổi: “Bạn trai cô là Nhiếp Vũ Tranh à?”
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy Nhiếp Vũ Tranh đứng ở đầu kia của cầu vượt, anh đang nhanh chóng đi về phía này. Chỗ cửa ra của tàu điện ngầm không có khu đỗ xe, có lẽ anh dừng xe ở đối diện.
“Đúng vậy.” Cô giả vờ bình tĩnh trả lời.
Chương Tĩnh Minh bỗng nhiên cười rộ lên: “Cô chắc chứ?”
Chúc Cẩn Niên sợ bị đánh lừa nên không nói gì nữa.
“Anh ta đã có vợ. Tình cảm bọn họ không tốt nên đã sớm ở riêng, mọi người đều biết mà.” Hai tay Chương Tĩnh Minh đặt trong túi áo khoác, vẻ mặt đầy châm chọc, hắn ngước mắt nhìn Nhiếp Vũ Tranh càng ngày càng gần, nói như thật: “Không biết anh ta nói thật với cô chưa? Đây là cưỡi lừa tìm ngựa đấy, không hổ là Nhiếp Vũ Tranh... Ha ha.”
Chúc Cẩn Niên nhất thời nghẹn lời, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Cô không ngờ Nhiếp Vũ Tranh đã kết hôn... Đợi chút, có thể tin lời của Chương Tĩnh Minh không? Có phải hắn cố ý nói những lời này để lừa cô không?
“Người đàn ông như Nhiếp Vũ Tranh, cho dù có vợ thì phụ nữ muốn ở bên anh ấy cũng không ít.” Chúc Cẩn Niên bày tỏ thái độ không sao cả, nói kiểu ba phải: “Yêu đương thôi mà, nghĩ xa như vậy làm gì? Chỉ cần bây giờ anh ấy ở bên tôi, tôi mặc kệ anh ấy có vợ hay không, có bao nhiêu bà vợ, ha ha!”
Dứt lời, cô nhanh chóng chạy về phía Nhiếp Vũ Tranh, giống như đứa bé nhìn thấy bố mẹ mình đến đón trong ngày đầu tiên đi nhà trẻ, đến trước mặt anh, cô ôm lấy cánh tay của Nhiếp Vũ Tranh và kéo anh đi theo hướng anh bước tới, trong nháy mắt hóa thân thành tội phạm bắt cóc: “Đừng nói chuyện! Đừng nhúc nhích! Đi theo tôi! Không phải sàm sỡ anh đâu! Lên xe tôi sẽ giải thích với anh!”
Bởi vì động tác này của cô, cánh tay của Nhiếp Vũ Tranh đúng lúc chạm vào bộ ngực mềm mại, theo từng bước đi cứ liên tục cọ xát.
Rốt cuộc ai sàm sỡ ai đây?
Đương nhiên, Nhiếp Vũ Tranh sẽ không giãy ra mà để cô tùy ý ôm cánh tay đi một mạch đến trước xe, cô mở cửa sau xe ra rồi chui vào, anh đứng bên ngoài xe, khóe miệng hơi cong lên, giống như con mèo sau khi ăn vụng xong nhưng chưa thỏa mãn.
Chương Tĩnh Minh còn đứng ở phía đường đối diện cửa ra, vẻ mặt u ám nhìn về hướng Chúc Cẩn Niên lên xe, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Thi Nhụy, cô đừng hòng chạy thoát...”
Chúc Cẩn Niên ở ghế sau quả nhiên thấy Lan Khiết Phỉ, thấy cô bước vào, Lan Khiết Phỉ ôm lấy cô: “Thế nào? Tên biến thái kia không làm gì cậu chứ?”
“Không hề, tớ ổn mà.” Nguy hiểm đã qua, Chúc Cẩn Niên khôi phục thái độ bình thường, vội vàng gọi điện thoại cho Củng Hồng Tiêu nói mình vừa mới ngồi nhờ xe của bạn, đã gây thêm rắc rối cho anh ta rồi liên tục xin lỗi.
Củng Hồng Tiêu không trách cô, chỉ bảo Chúc Cẩn Niên phải mời anh ta một bữa tiệc lớn xa hoa để bồi thường.
Trong lòng Chúc Cẩn Niên rất áy náy, nếu không phải vừa rồi tình huống khẩn cấp, cô sẽ không làm phiền người khác như vậy, xem ra lúc đi làm cần phải giải thích với người ta một chút.
Ghế trước lõm xuống, Nhiếp Vũ Tranh ngồi vào, hỏi địa chỉ của từng người rồi im lặng lái xe.
“Đúng rồi, làm sao hai người biết tớ bị theo dõi?”
Lan Khiết Phỉ có vẻ kích động hơn Chúc Cẩn Niên rất nhiều, mở tấm ảnh cô gửi trong Khoảnh Khắc trước khi vào phòng chiếu phim ra: “Là Nhiếp tổng phát hiện Chương Tĩnh Minh trong tấm ảnh cậu chụp loạn, nghi ngờ hắn theo dõi cậu. Tớ mới vừa biết, thì ra người này có rất nhiều tiền án theo dõi, mấy cô gái từng bị hắn bám theo vì áp lực tinh thần quá lớn mà đã từ chức, chuyển nhà, cao chạy xa bay đấy. Hắn là luật sư, đặc biệt có khả năng thanh minh cho mình, hoặc đánh chết không thừa nhận, hoặc nói mình theo đuổi đối phương, không phải bám đuôi quấy rối, dạy mãi không sửa, cùng lắm chỉ tạm giam vài ngày, cảnh sát cũng không có biện pháp bắt hắn.”
Chúc Cẩn Niên nhớ tới lời của Chương Tĩnh Minh nói Nhiếp Vũ Tranh đã có vợ, xét thấy nhân phẩm hắn thấp kém như vậy thì rất có thể là nói bậy bạ. Thật ra Nhiếp Vũ Tranh có vợ hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, nhưng không biết vì sao cô vẫn muốn chứng thực một chút.
“Tổ trưởng Nhiếp, lần này thật lòng cảm ơn anh. Lẽ ra kết thúc chương trình anh có thể về nhà sớm một chút, vì tôi mà hại anh về trễ như vậy, không biết người nhà anh có để ý không, anh nói xin lỗi họ giúp tôi nhé.”
Không biết anh có nghe ra sự thăm dò trong lời nói của cô không, anh không tiếp lời mà chỉ hỏi: “Vì sao lại dừng sớm hơn hai trạm tàu điện ngầm?”
Thăm dò thất bại, trong lòng Chúc Cẩn Niên khá giống bị mèo cào, ngừng vài giây cô mới trả lời: “Sau khi ra khỏi trạm Mục Thôn, người nhiều, camera cũng nhiều, nếu hắn không phải phần tử khủng bố liều lĩnh thì chắc sẽ không đến mức làm chuyện gì tổn hại đến thân phận ở nơi đông người. Hơn nữa, tôi muốn thăm dò hắn một chút, tóm lại là hắn có biết bây giờ tôi đang ở đâu không, nếu hắn đã biết chỗ ở của tôi, chắc chắn sẽ không theo tôi xuống Mục Thôn. May mắn, hắn cũng không biết tôi ở khu Hương Hồ.”
Nhiếp Vũ Tranh nhíu mày, nếu hôm nay Chương Tĩnh Minh đã không che giấu hành vi theo dõi Chúc Cẩn Niên thì chứng minh hắn đã liệt cô vào mục tiêu quấy rối tiếp theo. Tạm thời có thể hắn không biết địa chỉ của cô, nhưng không có nghĩa là hắn mãi mãi không biết.
Vấn đề khó giải quyết rồi.
Trước đây, anh từng nghe Thẩm Tử Bình và mấy cảnh sát trẻ dưới quyền được điều đến cục cảnh sát than phiền về chuyện xấu của Chương Tĩnh Minh, bây giờ xem ra, người này không vào tù thì tạm thời sẽ không có một ngày ngồi yên.
Thấy Nhiếp Vũ Tranh mãi không mở miệng, Chúc Cẩn Niên thay đổi đề tài: “Tớ vừa nghe xong tiết mục của hai người, thật sự rất hay, nhất là đoạn tổ trưởng Nhiếp châm chọc kẻ cuồng tự kỷ kia, sảng khoái lắm! Không biết hai người thấy người gọi điện đến xin tư vấn bị chứng mất trí nhớ kia thế nào?”
“Nghe rất ảo, không biết là thật hay giả.” Lan Khiết Phỉ nói: “Nếu là thật thì nên kiểm tra toàn diện nguyên nhân hình thành một chút thì tốt hơn, bệnh hay quên như vậy, lỡ ngày nào đó vay người khác mấy vạn, ngày hôm sau coi như tất cả chưa từng xảy ra thì không phải gặp họa sao?”
“Hình như tớ đã từng tiếp đãi một vị khách, tình huống người đó miêu tả na ná người trên radio kia, nhưng lúc đó tớ không nghĩ tới khả năng cô ấy mắc chứng mất trí nhớ này.” Chúc Cẩn Niên nói, một khi tư vấn, cô cần phải giữ bí mật nội dung tư vấn của Hân Tuyết, nhưng Hân Tuyết lại chuyển sang dùng hình thức gọi điện để hỏi ý kiến của Lan Khiết Phỉ và Nhiếp Vũ Tranh, cô cảm thấy vẫn cần phải nói rõ một chút. Lan Khiết Phỉ gật đầu: “Ngày mai tớ sẽ tìm lại dãy số gọi đến, cậu kiểm tra thử xem rốt cuộc có phải không nhé.”
Vì tạm thời không xác định được danh tính của người xin giúp đỡ trong radio nên về nội dung tư vấn của Hân Tuyết, Chúc Cẩn Niên không tiết lộ nhiều nữa