Editor: Cà Pháo
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh, cách giờ lên máy bay còn nửa tiếng, Nhiếp Vũ Tranh gặp được một vị giáo sư người nước ngoài, hai người vừa nói chuyện với nhau vừa đi ra ngoài. Sofa ở khoang chờ của máy bay thương vụ rất thoải mái, Chúc Cẩn Niên gần như nửa nằm nửa ngồi lướt Weibo, vừa ngước mắt, không biết hai người họ đã đi đâu. Thời gian rất dư dả, cô cũng không gấp, lại nhìn Weibo một lát, chỉ nghe thấy tiếng rung truyền từ trong cặp của Nhiếp Vũ Tranh ra.
Cô liếc một cái, không để ý.
Tiếng rung ngừng khoảng mười giây rồi lại rung lên.
Cô ngẩng đầu tìm một vòng, Nhiếp Vũ Tranh vẫn không xuất hiện.
Khi tiếng rung vang lên lần thứ ba, cô dễ dàng lấy di động của anh từ ngăn ngoài cùng của chiếc cặp ra. Màn hình hiển thị tên người gọi: Trịnh Văn Tú, người này vẫn luôn gọi điện thoại, có thể là có việc gấp gì đó. Cô lấy di động, đứng dậy nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng anh.
Tiếng rung ngừng lại, Chúc Cẩn Niên thấy tổng cộng ba cuộc gọi nhỡ đều đến từ Trịnh Văn Tú.
Vừa định đặt di động xuống thì điện thoại lại rung lên lần thứ tư. Cô khá bất đắc dĩ nên đành nghe máy giúp anh: “Alo, xin chào. Ngại quá, Nhiếp...”
“... Cô là ai? Chồng tôi đâu?”
Trong lòng Chúc Cẩn Niên như có tiếng nổ thật lớn, giống như một quả bóng sắt rơi xuống từ Tháp Nghiêng Pisa, nặng nề đập xuống mặt đất.
Chuyện luôn muốn xác định, nhờ một cuộc điện thoại mà cô đã biết rõ.
Thì ra Trịnh Văn Tú là vợ anh.
Một là chưa từ bỏ ý định, hai là muốn tiến thêm một bước thăm dò, cô trả lời: “Chào cô. Cô là vợ anh ấy sao? Tôi là trợ lý của anh ấy, Tiểu Chúc, tổ trưởng Nhiếp có việc nên đi ra ngoài một lát, chờ anh ấy về sẽ gọi lại cho cô, được không?”
“À, thì ra là như vậy, tôi còn tưởng anh ấy chê tôi phiền, cố ý không nghe cơ.” Cô gái trong điện thoại bật cười, vào tai của Chúc Cẩn Niên thì chính là hành vi tán tỉnh ve vãn bình thường nhất của một cặp vợ chồng.
Đối phương không có ý định nói nhiều với cô nên lập tức cúp máy. Chúc Cẩn Niên đanh mặt lại, đáy lòng lạnh lẽo, đồng thời còn cảm thấy tức giận và nhục nhã. Cô bỗng nhiên đứng lên, chỉ muốn rời khỏi sân bay, lúc này không muốn đi công tác với anh nữa, muốn điều tra thì tự cô nghĩ biện pháp điều tra còn hơn! Đi ra ngoài hai bước, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cắn môi dưới, hít sâu vài hơi rồi ngồi lại chỗ cũ.
Bạn vĩnh viễn không có cách nào thấy được một người đàn ông có thể vô liêm sỉ đến mức nào. Cô đang bực mình suy nghĩ thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đi đến. Di động lại rung lên, cô không nhìn màn hình nữa, kìm nén xúc động muốn tát anh một cái, cố nặn ra nụ cười bình thường nhất, đưa di động đến trước mặt anh: “Điện thoại của anh này. Tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, cô nhanh chóng đi tới phòng vệ sinh.
Không thể biểu hiện cảm xúc mình thay đổi vì anh, để anh cảm thấy mình đã bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay. Lớp giấy này còn chưa bị chọc thủng thì còn có khả năng rút lui. Chúc Cẩn Niên nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không dính vào người đàn ông có vợ này.
Thấy trên màn hình hiển thị tên “Vũ Thiến”, Nhiếp Vũ Tranh ngồi xuống chiếc sofa gần đó để nghe máy.
Lúc Chúc Cẩn Niên bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng từ xa đã thấy Nhiếp Vũ Tranh còn đang gọi điện thoại, cô có thể thấy vẻ mặt dịu dàng và nụ cười tự nhiên thường lộ ra trên mặt anh. Cô nhíu mày, hít một hơi thật sâu, im lặng đi qua, lặng lẽ đứng sau lưng anh.
Chỉ nghe anh nói: “Trong tủ lạnh chỉ còn mấy chai đồ uống lần trước em mua... Mở tiệc? Không được. Em biết rõ anh không thích ồn ào, dù anh không ở nhà cũng không muốn nhà mình quá ồn ào... Em trả lời rất miễn cưỡng… Có người nào hiểu anh hơn em sao?... Em dám bằng mặt không bằng lòng, để xem lúc về anh trừng trị em thế nào.”
Tiếng nói quyến rũ, giọng điệu đầy cưng chiều.
Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng không biết từ khi quen biết Nhiếp Vũ Tranh cho đến nay do mình hiểu lầm hay anh không chịu nổi cô đơn nên ra sức làm mấy trò mập mờ.
Loa phát thanh nhắc nhở hành khách lên máy bay vang lên, cô lạnh lùng vòng qua chỗ ngồi của Nhiếp Vũ Tranh, đi về phía cửa.
Có lẽ do không yên lòng nên ở cửa khoang máy bay cô bị vấp ngã, Nhiếp Vũ Tranh phản ứng nhanh, đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Cẩn thận.” Anh nói.
“Ừ.” Cô miễn cưỡng lên tiếng rồi bình tĩnh đẩy cánh tay anh ra.
Lúc chờ máy bay cất cánh, cô hơi khó chịu, quay đầu đi chỗ khác giả vờ ngắm phong cảnh. Cô không rõ vì sao có người phản bội hôn nhân, phản bội vợ lại thản nhiên như vậy, không mảy may sợ mang đến tổn thương và thất vọng cho người khác, giống như vị X tổng trong miệng cô Hoa, giống như Nhiếp Vũ Tranh, giống như chuyện ngoại tình của các minh tinh trong làng giải trí bị những tay săn ảnh chụp được, khi bọn họ làm việc đều tài giỏi và xuất sắc như thế, vì sao không thể một lòng một dạ chứ?
Nhiếp Vũ Tranh thấy từ khi bắt đầu cất cánh cô đã nhắm mắt lại giống như ngủ bù nên không mở miệng quấy rầy. Tiếp viên hàng không đưa tấm chăn đến, anh nhận lấy, vô cùng cẩn thận đắp lên người cô. Cô nghe thấy tiếp viên hàng không dùng giọng nói ngọt ngào hỏi anh: “Thưa anh, bạn gái anh trông không quá thoải mái, anh có cần nước ấm không ạ?”
Trong lòng Chúc Cẩn Niên đầy căng thẳng.
“Tạm thời không cần. Cảm ơn cô.”
Anh không phủ nhận cũng không giải thích.
Nói thật, cô thật sự rất muốn nhấc tấm chăn lên rồi ném vào mặt anh nhưng lại cứng rắn nhẫn nhịn.
Quên đi, bản thân đã vô tình chen chân vào cuộc hôn nhân của anh, cứ làm một kẻ vừa điếc vừa ngu đi.
Lúc xuống máy bay, cô đã hoàn toàn điều chỉnh tâm trạng và trạng thái của mình, giả vờ lười biếng duỗi eo hỏi: “Không biết lần đi công tác này có tiền thưởng nào khác ngoài phí tư vấn bên ngoài không nhỉ?”
“Cô cảm thấy giấc ngủ của mình có giá bao nhiêu?” Anh đáp.
“Nhưng tôi đã mơ thấy mình trúng năm trăm vạn, dù sao anh cũng phải đưa tôi một nửa chứ?” Cô nhíu mày nói đùa, cầm lấy áo khoác rồi bước ra cửa khoang máy bay.
Tiếng cười khẽ của anh vang lên từ phía sau: “Tại sao cô lại cố chấp với con số 250 này như vậy?”
Chúc Cẩn Niên bĩu môi, giả vờ không nghe thấy.
***
Thành phố Lương Túc nằm ở hướng Tây Bắc của thành phố Bằng, ở đây lạnh hơn thành phố Bằng. Dù cách Tết Nguyên Đán còn hai mươi ngày nữa nhưng các cửa hàng đã sớm sắm đồ Tết, đâu đâu cũng thấy màu đỏ thẫm như lửa.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, hai người đến cục cảnh sát của thành phố. Vì Nhiếp Vũ Tranh đã gọi điện thoại trước nên Tiểu Lý - người phụ trách quản lý hồ sơ và lão Chiêm - người chịu trách nhiệm chính của vụ án đã sớm chờ bọn họ ở phòng trực ban.
Nói chuyện khách sáo vài câu xong, lão Chiêm vừa dẫn bọn họ đến phòng hồ sơ vừa dùng giọng địa phương của Lương Túc giới thiệu vụ án từ đầu đến cuối: “Tổ trưởng, anh phải biết vụ án này coi như khá chấn động trong vùng của chúng tôi vào lúc đó, ảnh hưởng cũng không quá tốt. Thứ nhất, liên quan đến học sinh mới thi đại học xong, thứ hai là liên quan đến ma túy. Còn nữa, từ manh mối này, đội phòng chống ma túy của chúng tôi điều tra sâu thêm, không ngờ một đồng chí sau khi vào đội đã hy sinh.”
Tiểu Lý tìm ra túi hồ sơ rồi đưa cho Nhiếp Vũ Tranh, lão Chiêm tiếp tục giới thiệu: “Bốn gã trai gây án đều đến từ một ban nhạc tên là “Red Sky”, bọn họ thường chạy đến các quán bar hoặc là vũ trường để biểu diễn kiếm tiền. Hạ Kiền - ca sĩ chính bị nhiễm ma túy trước, sau đó kéo theo Lưu Hải Thanh, Trác Lỗi và Tiền Hưng Hưng cùng hít, mấy người này đều nhiễm ma túy hết rồi. Theo lời khai của Hạ Kiền, thật ra bọn họ đã sớm có kế hoạch từ trước, sẽ cố ý lấy cớ đi hát ở KTV để bạn gái Trác Lỗi và Tiền Hưng Hưng dẫn thêm mấy bạn học nữ cùng đến, đầu tiên là dụ dỗ họ thử hít ma túy, sau đó nhân lúc ma túy có tác dụng thì cưỡng hiếp tập thể ba cô gái. Điểm chết người là trong bốn cô gái, có ba người bị bọn chúng dụ dỗ đều đã tiếp xúc với ma túy, chỉ có một người là Kiều Di Đồng - bạn gái Trác Lỗi, hôm đó vì đến kỳ kinh nguyệt nên không nhiễm ma túy giống bọn họ.”
Lão Chiêm hắng giọng nói thêm: “Có một người bị hại, sau khi phản ứng lại lập tức báo cảnh sát, lúc chúng tôi thi hành việc bắt giữ, Trác Lỗi đã trốn trong nhà bạn gái Kiều Di Đồng, ban đầu cô gái này còn bao che giúp hắn, nói hắn đã trốn sang nhà người chú nào đó...”
“Diệp Hân Tuyết...” Nhiếp Vũ Tranh đang xem hồ sơ vụ án bỗng nhiên đọc cái tên này lên.
Lão Chiêm gật đầu: “Là một trong những cô gái bị hại, bạn thân của Kiều Di Đồng.”
Hân Tuyết? Trong lòng Chúc Cẩn Niên giật thót.
Lão Chiêm thở dài: “Đáng tiếc cho cô gái này, vốn có tương lai cực tốt! Nghe nói sau chuyện đó cô ấy không ngừng hít thứ kia, lúc ở trong trại cai nghiện vẫn tái phát, trong vòng hai năm cưỡng chế cai nghiện, lần thứ nhất thì ổn rồi, chưa đến mười ngày lại tái phát rồi phải vào trại lần hai, ôi! Nhưng ra khỏi trại không được mấy ngày, không biết nghĩ gì, cô ấy trộm tiền trong nhà mua liều lượng lớn, cứ như vậy hít trong một lần rồi chấm dứt mạng sống của mình.”
Thì ra Diệp Hân Tuyết đã chết. Khi Thẩm Tử Bình giúp anh điều tra thông tin thân phận, theo thói quen loại bỏ yếu tố “đã hủy bỏ” và “đã qua đời”, cái anh ta đưa anh xem đều là người còn sống có cùng tên.
Nhiếp Vũ Tranh xoay người, lấy một bức ảnh từ trong cặp ra đặt trước mặt lão Chiêm: “Là cô ta sao?”
Lão Chiêm chỉ vào bức ảnh: “Đúng đúng, tôi có ấn tượng khá sâu với cô gái này, chính là cô ấy!”
“Sao anh có được bức ảnh này?” Chúc Cẩn Niên không khỏi nghi ngờ, hỏi.
Anh giải thích đơn giản: “Có người gửi cho tôi một bức thư nặc danh.”
Lão Chiêm nghĩ đến nỗi ngây người, khóe miệng giật giật, dường như có chuyện muốn nói. Thấy ông ta như vậy, Chúc Cẩn Niên đè nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, hỏi: “Cảnh sát Chiêm, ông còn có thể nhớ ra điều gì nữa không?”
“À, là như vậy...” Lão Chiêm ngồi xuống, rút điếu thuốc ra muốn hút nhưng đây là khu cấm hút thuốc nên vội vàng cất vào túi: “Khi điều tra chúng tôi phát hiện, thật ra quan hệ của Diệp Hân Tuyết và Kiều Di Đồng không tính là quá tốt, còn là đối thủ cạnh tranh. Những cô gái khác trong nhóm múa của họ nói cho chúng tôi biết, khi đó đúng lúc nhóm múa có một cơ hội lên tỉnh tham gia biểu diễn gì đó, hai người đều muốn đi. Còn có, lúc trước hai người đều thích Trác Lỗi, Tiểu Kiều hẹn hò với hắn trước. Chúng tôi nghi ngờ Tiểu Kiều đã sớm biết ý định của mấy thằng ranh kia, cố ý hẹn Diệp Hân Tuyết đi cùng, nhưng đây là suy đoán rất chủ quan, không có bằng chứng hỗ trợ.”
Sự chú ý của Chúc Cẩn Niên quả nhiên thay đổi, cô tò mò: “Dáng vẻ của Trác gì đó đẹp trai lắm à?”
“Ặc... Bình thường, bình thường thôi, có thể mắt nhìn của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, ha ha!” Lão Chiêm bị cô chọc cười, vẻ mặt nghiêm túc dịu đi rất nhiều.
Nhiếp Vũ Tranh không biết nói gì, đặt túi hồ sơ xuống trước mặt Chúc Cẩn Niên. Cô thích thú lật ra xem, giữa một chồng tài liệu, cô rút tài liệu của bạn trai cũ Kiều Di Đồng ra.
Trác Lỗi, giới tính nam, 24 tuổi.
Quê quán: tỉnh Y, thành phố Lương Túc.
Có bằng chứng chứng minh người này từng hút chích ma túy, khi bị bắt giữ, kết quả xét nghiệm nước tiểu cho thấy hắn dương tính với ma túy.
“Người đàn ông này…” Chúc Cẩn Niên chớp mắt, im lặng nhìn ảnh chứng minh thư của Trác Lỗi, một cảm giác từng quen biết tự nhiên xuất hiện: “Hình như gần đây tôi đã gặp hắn ở đâu đó...”