Editor: Cà Pháo
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Mạc Y Phi
Buổi tối, không khí lạnh đến như dự kiến, Chúc Cẩn Niên tắm rửa xong đi ra thì lập tức cảm thấy lạnh toát, cô lấy chăn quấn quanh người nhắn tin cho cô Hạ, nói cho cô ta biết tiền án của Trác Lỗi, hi vọng cô ta có thể suy nghĩ lại chuyện ở bên cạnh hắn. Tạm thời cô Hạ không nhắn lại, cô xem TV một lát rồi chui vào chăn nhưng vẫn lạnh muốn chết. Chúc Cẩn Niên gọi điện cho phục vụ phòng muốn mượn thêm một cái chăn nữa. Nhưng hai cái vẫn khiến cô lạnh không chịu nổi, cô bắt đầu cảm thấy không bình thường.
Cô lớn lên ở Bình Lĩnh - một thành phố nhỏ nằm ở phía Bắc tỉnh J, vĩ độ của Bình Lĩnh và Lương Túc gần giống nhau, vào mùa đông, nhiệt độ không khí hạ xuống âm độ là chuyện thường. Cô không phải người sợ lạnh, huống chi tối nay Lương Túc còn chưa hạ xuống 0 độ, trong phòng cũng lắp điều hòa. Cô giãy giụa đứng dậy, hai chân mềm nhũn, nhìn mình trong gương, hai gò má đỏ lên đầy khác thường. Cô lại gọi điện cho phục vụ phòng mượn cặp nhiệt độ, đo xong thì mới biết nguy rồi, không ngờ là 39 độ C.
Chúc Cẩn Niên sờ trán mình, cô không dùng được chút sức lực nào, cả người mềm nhũn đến nỗi kỳ lạ, đứng lâu còn thấy choáng váng. Tự thấy không ổn, cô cố gắng mặc quần áo tử tế, bước tới cửa đã thở dốc.
Từng cơn gió lạnh ập tới, cô co ro đi đến phòng của Nhiếp Vũ Tranh ở đối diện, bất đắc dĩ ấn chuông cửa, còn dùng hết sức gõ cửa hai lần.
Một lát sau, phía sau cửa truyền đến tiếng mở khóa.
“Nửa đêm nửa hôm cô vội vàng gõ cửa phòng cấp trên như vậy không sợ tôi hiểu lầm sao?” Anh đứng ở cửa, nhíu mày hỏi, dường như vừa tắm xong nên tóc còn ướt, anh mặc một chiếc quần thể dục màu đen rộng thùng thình, rõ ràng là vì mở cửa nên áo sơ mi trắng cũng chưa cài khuy xong, mơ hồ lộ ra cơ ngực rắn chắc và đường nét của cơ bụng.
Thật là một bức tranh mỹ nam tắm tràn ngập hơi thở anh tuấn, đẹp không thể tả nổi. Nhưng Chúc Cẩn Niên thật sự không có sức lực thưởng thức, còn chưa mở miệng, anh đã phát hiện cô không khoẻ, vội bước về phía trước, giơ hai tay đỡ cô: “Cô khó chịu à?”
“Đưa tôi đến bệnh viện.” Giọng cô yếu ớt: “Tôi sốt rồi.”
“Tôi thay quần áo đã.”
Hành lang có gió, Nhiếp Vũ Tranh kéo cô vào phòng, cô không muốn nên dùng sức bấu vào khung cửa, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, anh không biết làm sao đành phải xoay người nhìn cô: “Dù tôi muốn làm gì cô thì cũng không chọn lúc này.”
Chúc Cẩn Niên không làm gì được nên đành đi vào trong vài bước, ngồi trên ghế sofa cúi đầu ngẩn người. Anh thay quần áo xong thì đi đến trước mặt cô, đưa lưng về phía cô, quỳ một gối xuống: “Lên đi.”
Cô cảm thấy bệnh của mình không đến mức không thể đi, phải nằm sấp trên vai chồng người khác: “Không cần đâu, tôi có thể đi được.” Nói xong, cô vịn tay ghế đứng lên, bước về phía cửa.
Nhiếp Vũ Tranh không kiên trì nữa.
Chúc Cẩn Niên xốc lại tinh thần, vịn tường đi từ từ, lòng bàn chân như có một đống bông. Cô bỗng nhiên nhớ đến lời nhắc nhở trước đó của Củng Hồng Tiêu, anh ta nói gần đây có dịch cảm cúm, khá nhiều người đến bệnh viện truyền nước. Chẳng lẽ bản thân bất hạnh bị bệnh rồi sao?
“Ối!” Không kịp nghĩ đến chuyện khác, cô bỗng nhiên bị người ta bế lên.
Bế kiểu công chúa.
Khuôn mặt của Nhiếp Vũ Tranh gần trong gang tấc, trên cổ anh còn vương mùi hương sữa tắm của đàn ông. Hơi thở của Chúc Cẩn Niên gần như đông cứng, cô lúng túng che hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh...”
“Đừng khách sáo.” Anh cười.
“Thả tôi xuống!” Cô tức giận ra lệnh.
“Cô rất nặng.” Anh cố ý ước lượng nhưng không buông tay: “May mà tôi bế được.”
Có nặng hay không thì hiện tại không quan trọng! Cả khuôn mặt của Chúc Cẩn Niên đỏ bừng, cô cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình và Nhiếp Vũ Tranh giống như một đôi cẩu nam nữ.
Cô dùng hết sức bình sinh, như một con cá vừa được vớt lên từ trong nước, giãy mạnh rồi nhảy xuống, coi như đằng sau anh là một con mãnh thú chuẩn bị cắn xé cổ họng của cô bất cứ lúc nào, dùng hai chân chạy về phòng mình.
Cho dù chết vì bệnh cũng tuyệt đối không phá vỡ ranh giới làm người của mình!
“Đứng lại.”
Cô coi như không nghe thấy, cầm chặt nắm cửa để giữ vững cơ thể, vừa hoảng loạn vừa run rẩy lấy thẻ phòng từ trong túi ra, giống như chỉ dừng một giây sẽ bị mãnh thú gặm sạch.
Một cơn gió mạnh ập đến, anh đi vài bước đã đuổi kịp cô rồi đè cô lên cửa. Cô không kịp kêu, không kịp mắng, không kịp dùng những lời lẽ khắc nghiệt nhất mình có thể nghĩ được để chỉ trích anh thì anh đã áp sát, dùng đôi môi ngăn chặn những lời ác độc cô sắp thốt ra, xác nhận danh hiệu “Đàn ông đã kết hôn đi ngoại tình” trong lòng cô.
Giờ phút này, anh bá đạo và bừa bãi, khắp người để lộ sự nhiệt tình như động vật giống đực, một nụ hôn công thành đoạt đất như dũng sĩ thời Chiến quốc không sợ súng gươm trong tay, như cơn lốc xoáy khó đoán nhất giữa Giang Hà (1), như ngọn lửa lan tràn dữ dội, gần như muốn đốt sạch không khí xung quanh cô, khiến cô cảm thấy ngạt thở và tuyệt vọng như rơi vào hố đen.
(1) Giang Hà: sông Trường Giang và sông Hoàng Hà
Chúc Cẩn Niên không giãy giụa nữa, để mặc anh hôn, trong lòng chỉ có một suy nghĩ vô cùng kiên định: không thể trêu chọc, phải trốn thôi. Công việc trước đây cô mơ ước, cô mặc kệ.
Ngày mai, dù thế nào cũng phải về thành phố Bằng từ chức, phải từ chức.
“Tại sao lại bài xích anh như vậy?” Nhiếp Vũ Tranh cúi đầu thở dốc, môi còn đang đặt trên trán cô, dùng từ nghi vấn kèm theo giọng điệu trần thuật. Xem ra, mấy ngày nay anh cũng có thể cảm giác được sự trốn tránh thậm chí là bài xích của cô.
Chúc Cẩn Niên lạnh mặt, lòng như tro tàn: “Nhiếp Vũ Tranh, ý thức trách nhiệm gia đình của anh đâu? Lòng hổ thẹn và đạo đức của anh đâu? Có lẽ anh giống như những tên đàn ông cặn bã phản bội hôn nhân kia, cảm thấy bản thân đã sớm không có tình cảm với vợ, có lẽ anh quyết định ngày mai phải làm thủ tục ly hôn, nhưng chỉ khi giấy chứng nhận kết hôn của anh còn chưa mất hiệu lực thì anh không thể làm chuyện này sau lưng Trịnh Văn Tú. Chúc Cẩn Niên tôi không phải người như anh nghĩ, tôi không trơ tráo đến mức chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác!”
Dứt lời, cô đẩy anh ra, mạnh mẽ lau giọt nước mắt bị anh ép ra.
Cô hận. Hận sự coi thường của anh với mình, càng hận bản thân bất lực để anh sỉ nhục.
Nhiếp Vũ Tranh cụp mắt đối diện với cô, trong mắt chất chứa sự khó hiểu và thăm dò.
Mấy năm nay anh đã quá quen với kiểu hiểu lầm này.
Anh lại bế ngang cô lên, đi về phía thang máy: “Nghe này, anh chưa kết hôn, không có bạn gái. Trịnh Văn Tú là một vị giáo sư ở trường đã về hưu, em có thể đi điều tra. Về nội tình trong đó thì anh có thể giải thích hoàn chỉnh nhưng bây giờ không phải lúc.”
Tức giận đến nỗi bối rối, Chúc Cẩn Niên nghi ngờ, không biết vừa rồi bản thân có nghe nhầm không, chỉ cảm thấy trong lòng rất hỗn loạn, đầu đau muốn nứt ra.
Nhiếp Vũ Tranh nhẹ nhàng bế cô vào ghế sau, khôi phục giọng điệu thoải mái: “Nếu em không tin thì quay về thành phố Bằng, anh sẽ đến cục dân chính viết một tờ giấy chứng nhận độc thân.”
Chúc Cẩn Niên im lặng, trong lòng kinh ngạc không thôi, còn có niềm vui mừng được miêu tả rất sinh động.
Bọn họ đến bệnh viện số 2 ở Lương Túc gần khách sạn nhất, đăng ký khám gấp, chờ gọi tên, đo nhiệt độ, gặp bác sĩ rồi lấy máu…
Lấy máu xong, Chúc Cẩn Niên đang vất vả vuốt tay áo xuống thì một tay của anh cầm lấy cổ tay cô, tay kia thong thả kéo tay áo cô xuống. Cơ thể cô nóng rực, cảm giác được sự mát lạnh của lòng bàn tay Nhiếp Vũ Tranh như một con rắn nhỏ, từ cổ tay chui vào thần kinh cảm xúc, bò lên trái tim cô.
Có giấy xét nghiệm, anh nhìn thoáng qua số liệu y tế thì đã hiểu.
“Cảm cúm.” Bác sĩ khám bệnh nói đơn giản rồi ngước mắt nhìn họ: “Gần đây bệnh cảm cúm đang lan tràn, hai người tạm thời không có việc gì cũng đừng lơ là. Cần thường xuyên rửa tay, khử trùng bát đũa, đừng để cả hai vợ chồng đều bị bệnh, ai cũng không giúp được ai.”
Nghe xong câu cuối, Chúc Cẩn Niên bị nghẹn đến nỗi ho khan không ngừng.
Vậy mà Nhiếp Vũ Tranh còn nói một câu: “Tôi sẽ chú ý, cảm ơn.”
Đừng thấy lúc này đã là hơn nửa đêm, thế mà người đến truyền nước không ít, chẳng những có cụ già tóc bạc trắng mà còn cả mấy đứa bé hai ba tuổi nữa, có người dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, có người cúi đầu nhìn điện thoại, còn có người không ngừng ngủ gà ngủ gật.
Chúc Cẩn Niên ngồi trong một góc phòng truyền nước, kim tiêm chui vào mạch máu trên mu bàn tay trái, y tá điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt rồi vội vàng đi sang xem bệnh nhân khác, cô rảnh rỗi không có việc gì nên chụp mấy bức ảnh gửi lên Khoảnh Khắc.
“Trên đường đi công tác vinh dự bị bệnh, cầu phát bao lì xì an ủi. [Hình ảnh]”
Nhiếp Vũ Tranh ra hiệu thuốc lấy thuốc còn chưa về. Chúc Cẩn Niên nhớ lại lời anh nói vừa nãy, chẳng biết tại sao lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Đang nghĩ ngợi thì có thông báo Đỗ Cách Trí gửi bao lì xì cho mình, cô ấn vào thì thấy anh ta gửi bao lì xì 88 tệ, còn bổ sung một câu: “An tâm dưỡng bệnh, chúc đường về khỏe mạnh.”
Lan Khiết Phỉ ấn nút like rồi trả lời cô: “Bao lì xì lớn cũng không bằng lời chúc phúc thật lòng của tớ dành cho cậu.”
Chúc Cẩn Niên cười, trả lời: “Hư tình giả ý thua kém vàng thật bạc trắng.”
“Còn cười được, xem ra đã tốt hơn nhiều rồi.” Giọng nói của Nhiếp Vũ Tranh truyền tới cách đó không xa, cô ngước mắt lên, không biết có phải do bị cảm cúm sinh ra ảo giác không mà trông thấy trên đầu anh lơ lửng mấy chữ: Chưa kết hôn.
Chúc Cẩn Niên nhắm chặt mắt rồi nhìn anh lần nữa, rõ ràng trên đầu chẳng có gì cả.
Nhiếp Vũ Tranh ngồi xuống cạnh cô, cô cảm thấy hơi xấu hổ nên cúi đầu không nói. Anh lấy di động ra xem, chỉ thấy màn hình hiện lên ba cuộc gọi nhỡ, một cái đến từ mẹ anh, hai cái đến từ Nhiếp Vũ Thiến.
Tim của bố anh không tốt, không biết cuộc gọi của họ có liên quan đến chuyện này không. Anh suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Nhiếp Vũ Thiến.
Lúc Nhiếp Vũ Thiến nghe máy thì giọng nói rõ ngái ngủ, Nhiếp Vũ Tranh lập tức yên tâm, em gái còn ngủ được thì có vẻ cuộc gọi đến không phải vì sức khỏe của bố.
“Anh làm gì đấy... Sao không nghe điện thoại? Không thể vì ngày mai em thi tâm lý học logic nên cố ý chặn em chứ.”
“Tìm anh có chuyện gì à?” Anh hỏi thẳng.
“Bố mẹ bảo em nghỉ đông đừng về nhà mà cứ ở chỗ anh đi, Tết Nguyên Đán bố mẹ sẽ đến thành phố Bằng. Hỏi anh có tiện không?”
“Tiện.”
“À, mẹ nói, nếu anh tiện thì rõ ràng vẫn chưa có bạn gái. Mẹ đánh cược với bố về chuyện này, nếu thắng thì ăn tất niên với chúng ta xong, hôm sau bố mẹ sẽ đến đảo Bali leo núi lửa với mấy người chị em cũ, chi phí do bố trả.”
Nhàm chán thế!
Nhiếp Vũ Tranh cúp điện thoại, lúc xem lại nhật ký cuộc gọi bỗng phát hiện mấy ngày trước Trịnh Văn Tú gọi đến mấy cuộc, trong đó có một cuộc được nhận, thời gian trò chuyện khoảng 35 giây. Xem ngày thì đúng là ngày lên máy bay đến Lương Túc.
Nếu Trịnh Văn Tú tự mình gọi điện thì sẽ không gọi bốn cuộc liên tục.
Anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“Biết hội chứng Erotomania không?” Anh hỏi.
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh giơ màn hình điện thoại về phía cô, trên đó là nhật ký cuộc gọi ngắn ngủi của cô và Trịnh Văn Tú mấy ngày trước.
Hội chứng Erotomania chính là chứng tương tư, người bệnh sẽ rơi vào trong ảo tưởng yêu đương với một người khác.
Cô nói một cách không thể tin nổi: “Vì sao một nữ giáo sư về hưu lại coi anh là chồng? Khẩu vị cũng quá… nặng rồi.”
Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ của người phụ nữ được Nhiếp Vũ Tranh ôm vào lòng, hai bên tóc mai bạc trắng nhưng ăn mặc lại nóng bỏng, quả thật cảnh này còn cay mắt hơn một cặp tình nhân trẻ không coi ai ra gì mà hôn môi ngay trước mặt.
“Con gái bà ấy.” Lời nói của Nhiếp Vũ Tranh phá vỡ ảo tưởng trong đầu cô.
“... Được rồi.” Hợp tình hợp lý đấy.
Cơn sốt đã giảm, Chúc Cẩn Niên đảo mắt, cố lấy dũng khí xem toàn bộ cuộc gọi trong di động của anh, phát hiện sau khi mình nghe điện thoại của Trịnh Văn Tú xong thì cuộc gọi tiếp theo không phải bà ấy mà là một người tên Nhiếp Vũ Thiến.
“Em gái anh.” Anh nhìn cô, khẽ nhíu mày: “Em ruột.”
Đá phản lưới nhà. Chúc Cẩn Niên giật mình, đồng thời thấy rất xấu hổ vì sự độc đoán của mình, ngẫm lại mấy ngày nay cô âm thầm trào phúng châm chọc anh mấy lần, cuối cùng trực tiếp quy anh thành loại “đàn ông cặn bã”, bây giờ còn cảm thấy oan ức thay anh.
Thấy Nhiếp Vũ Tranh cúi đầu tìm gì đó xung quanh, cô quan tâm hỏi: “Anh làm rơi cái gì thế? Ví tiền à?”
“Tìm cái lỗ thích hợp để em chui vào.” Anh lạnh nhạt nói.
Chúc Cẩn Niên liếc mắt xem thường: “Là tôi hiểu lầm anh, nhưng người không biết không có tội. Trước đó tôi lại không biết rốt cuộc anh đã kết hôn hay chưa, tôi phải nghĩ như thế nào khi một người phụ nữ gọi đến trực tiếp gọi anh là chồng? Mặt khác, điều này cũng chứng minh tam quan ngay thẳng của tôi, tuân thủ pháp luật, không cúi đầu trước thế lực tà ác, là chuyên gia tư vấn không thể thiếu của Sa Mạc Cam Tuyền.”
“Biến thái, đàn ông cặn bã, thế lực tà ác.” Nhiếp Vũ Tranh gật đầu: “Cảm ơn em đã đánh giá đúng trọng tâm về anh.”
“Trở về tôi mời anh ăn cơm coi như xin lỗi.”
Anh nhìn Chúc Cẩn Niên: “Xét thấy em thường xuyên nảy sinh hiểu lầm về anh, anh cảm thấy em cần tiến hành đi sâu để hiểu rõ về anh hơn.”
“Được.” Chúc Cẩn Niên truyền nước một lát thì cơ thể khó chịu đã dịu đi kha khá, cộng thêm vướng mắc thân phận “đã kết hôn” của anh mấy ngày nay nên lúc nói chuyện cũng không muốn nhiều lời, lúc này được thả lỏng lại bắt đầu hơi lắm lời: “Tôi nhất định sẽ đọc kỹ sơ yếu lí lịch của anh, quan sát lời nói và hành vi của anh, muốn biết rõ anh thích ăn thịt kho tàu hay hấp, ra ngoài bước chân trái hay chân phải trước, uống cà phê thêm sữa hay đường…”
“Nhìn trên giấy chung quy cảm giác rất nông cạn, muốn biết việc này phải tự mình thực hiện. Vì trước đó em vẫn còn hiểu lầm lớn về nhân phẩm của anh, anh nghĩ cách tốt nhất là bản thân em thử trải nghiệm xem anh có phải một người đàn ông ngoại tình không.” Nói xong, Nhiếp Vũ Tranh đứng lên nhìn về phía hành lang: “Anh ra ngoài mua cốc cà phê, cho em mười lăm phút để suy nghĩ về đề nghị này.”