Editor: Cà Pháo
Reup: Mèo Tai Cụp
Beta: Mạc Y Phi
Cô thất vọng rồi, Nhiếp Vũ Tranh không bị làm khó.
“Tôi vừa nói rồi, căn nhà đại diện cho gia đình. Gia đình là nguồn gốc cảm giác an toàn ban đầu của hầu hết động vật quần cư, cũng như con người. Trong bức tranh này, mọi người nhìn thấy đường chân trời không?” Nhiếp Vũ Tranh hỏi mọi người nhưng ánh mắt lại nhìn Chúc Cẩn Niên, sau đó lại trả lời ngay: “… Không có. Lư Thù Chí chỉ có thể thông qua một không gian không có mặt phẳng cơ bản để liên tục nhấn mạnh hình dáng của căn nhà, nói cho bản thân và người khác rằng đây là “gia đình” mang lại cho cậu ta cảm giác an toàn, thật ra trong lòng cậu ta, loại cảm giác an toàn của gia đình này xưa nay không tồn tại. Nghiên cứu cho thấy, nhiều người mắc bệnh tâm thần có tính công kích và hưng cảm (1) đều thiếu cảm giác an toàn, thiếu cái gì thì khao khát cái đó là chuyện thường tình.”
(1) Hưng cảm hay mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động hoặc đầy năng lựợng. Trong một ngữ cảnh nào đó, nó có nghĩa trái ngược với trầm cảm. Hưng cảm là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần (Theo Wikipedia).
Nhiếp Vũ Tranh cầm lấy túi hồ sơ trong tay, chỉ vào ba chữ “Thái Mỹ Thục” trên túi, động tác phóng khoáng tự nhiên: “Tuổi nhỏ mất mẹ, đa số cảm giác an toàn của Lư Thù Chí đã biến mất cùng với sự ra đi của mẹ, trong quá trình trưởng thành, ảnh hưởng của bố đối với cậu ta không phải “bảo vệ” mà là áp bức. Có thể nói, cậu ta là một người “trong lòng không có tận cùng”, giống như bức tranh này, khát vọng một gia đình vững chắc nhưng phải đứng ở một nơi không có đường chân trời.”
Nghe xong lời phân tích này của anh, trong phòng hội nghị vang lên vài tiếng thở dài.
“Lại nói cái cây này.” Mạch suy nghĩ của Nhiếp Vũ Tranh vẫn còn tiếp tục: “Thân cây thô to nhưng chạc cây đều là cành khô, lá héo úa, người vẽ kiểu cây này đều khá hướng nội, thậm chí là hậm hực bi quan, vật lộn giữa ảo tưởng và sự thật, có khuynh hướng tấn công mạnh mẽ.”
Thẩm Tử Bình trực tiếp chỉ về phía trước: “Cái hốc ở giữa thân cây kia là...”
“Người trưởng thành sẽ không vẽ thứ này.” Chúc Cẩn Niên chen mồm vào: “Hơn nữa, trong hốc cây còn có một con sóc, cái này...”
“Chim cú mèo.” Nhiếp Vũ Tranh sửa.
“Rõ ràng là sóc.”
“Chim cú mèo.”
Mắt cô trừng lớn, nhìn lại: “Giống chim cú mèo ở điểm nào chứ?”
“Được rồi, là sóc.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô rồi đành nhượng bộ một bước: “Cái này không quan trọng.”
Biết hai người bọn họ mâu thuẫn, Lâm Duệ bật cười, dùng khuỷu tay chọc Trần Dục rồi nháy mắt, Trần Dục cũng cười theo.
Chúc Cẩn Niên chợt thấy hơi xấu hổ, cô cúi đầu không nói gì nữa.
“Trong bức tranh này có vài chỗ mà trẻ con mới có thể miêu tả chi tiết nên tôi đoán tuổi tâm lý thấp hơn nhiều so với tuổi thật.” Nhiếp Vũ Tranh trở lại chuyện chính, cũng vạch ra từng vị trí cụ thể: “Cú mèo… À sóc trong hốc cây, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao xuất hiện cùng lúc trên không trung, chỗ vẽ người không rõ giới tính, hơn nữa, chỗ này…”
Anh lại chỉ vào thân cây.
Mọi người cùng tập trung ánh mắt vào vị trí kia, Chúc Cẩn Niên ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện sự khác thường, đúng, trước đó cô vẫn không chú ý tới.
Ở đoạn giữa thân cây rõ ràng có hai nhánh cây nhỏ.
Làm sao một cái cây bình thường có thể đột nhiên mọc ra nhánh trên thân cây, nhánh phải mọc trên đỉnh của chạc cây mới đúng.
“IQ của Lư Thù Chí ở mức bình thường, kiểu thân cây “phức tạp” này cho thấy trí tuệ của cậu ta bị trẻ hóa.” Nhiếp Vũ Tranh nói tiếp: “Một người trưởng thành vẽ tác phẩm có ký hiệu của trẻ con, một mặt là kết quả của việc kiềm nén bản thân quá mức, mặt khác cũng chứng tỏ hành động của cậu ta không thể đoán trước được như một đứa trẻ không hiểu chuyện.”
Thấy anh tạm dừng, Chúc Cẩn Niên giơ tay ra hiệu: “Tôi có quan điểm khác về sự xuất hiện cùng lúc của ngôi sao, mặt trăng và mặt trời.”
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu nhìn về phía cô, trong mắt đã sớm không còn sự lạnh lùng đầy thù địch khi lần đầu gặp mặt: “Xin chỉ bảo.”
“Tiểu Chí vẽ mặt trời ở góc phải, mặt trăng ở góc trái. Chính giữa mặt trời có một con mắt, nhìn qua như yêu quái, nhưng ngôi sao và mặt trăng lại không sửa gì khác, không có chỗ nào kỳ lạ. Lúc tôi đến trại giam, cậu ấy nói tôi là con mắt của Lư Luật Minh, trong bức tranh này, cậu ấy vẽ mắt ở giữa mặt trời và giữa nóc nhà khác nhau, tôi cho rằng cái này có ý nghĩa rất quan trọng.” Tốc độ nói của Chúc Cẩn Niên nhanh hơn ngày thường rất nhiều nhưng vẫn không đuổi kịp suy nghĩ cuồn cuộn xuất hiện lúc này, cô không thể không dừng lại, sắp xếp mạch suy nghĩ lần nữa rồi mở miệng: “Mặt trời được coi là chúa tể của vạn vật, có rất nhiều ý nghĩa tượng trưng, trong một gia đình, mặt trời chính là người bố, mặt trăng là người mẹ, đứa con là ngôi sao. Mặt trời trong bức tranh này rất có thể là Lư Luật Minh trong lòng Lư Thù Chí.”
Thẩm Tử Bình vội vàng hỏi: “Nóc nhà thì sao?”
“Nóc nhà ở trên cùng của căn nhà, trong một căn nhà khép kín, nó giống như nắp hộp bánh quy vậy, đóng nắp một cái thì không thể ra vào. Tôi cảm thấy nóc nhà là người bố trong lòng Tiểu Chí, cho nên cậu ấy cũng vẽ một con mắt ở trên.”
Chúc Cẩn Niên lật sổ ghi chép, thuận tay vén một bên tóc ra sau tai, lông mi rủ xuống, sống mũi rất thanh tú, cổ áo hình tròn để lộ đường nét của xương quai xanh, cô đeo một sợi dây chuyền nhỏ bằng bạc, mặt dây chuyền hình ngọc trai, đúng lúc rơi vào khe rãnh ngực làm người ta phải mơ màng.
Ánh mắt Nhiếp Vũ Tranh nhất thời cứng lại, có lẽ lời nói chế nhạo trên xe của Chúc Cẩn Niên đã một câu thành sấm (2): “Tôi thành công thu hút sự chú ý của anh à?”
(2) Một câu thành sấm: lời tiên tri sẽ được thành hiện thực.
Vương Khiêm - một trong số ít những người bạn thân của anh, trước khi kết hôn từng hình dung dấu hiệu thích một người phụ nữ với anh, anh ta nói rất nông cạn, nào là càng nhìn càng xinh đẹp, sau đó không ngán nổi, dù cô ấy cố tình gây sự với cậu, dùng giọng nói nũng nịu mà bình thường cậu thấy hết sức ghê tởm để chơi xấu, cậu chẳng những không bài xích mà còn cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Sa vào tình cảm dễ khiến IQ của con người trở nên thấp đi, logic và sức phán đoán giảm xuống, sau đó xuất hiện ảo giác như vậy, đây là kết quả từ ảnh hưởng kép của hormone và gợi ý tâm lý.”
Lúc đó, Nhiếp Vũ Tranh đã dùng tư duy của một nhà phân tích tâm lý chuyên nghiệp giải thích cho Vương Khiêm nguyên nhân sinh ra hiện tượng này.
Vương Khiêm chỉ cười không nói rồi xoay người dắt tay tình yêu cả đời bước vào cánh cửa hôn nhân, sau đó cả hai di cư đến Châu Âu.
Có lẽ hộp cá trích đóng hộp Thụy Điển được Vương Khiêm tự tay mua kia đã không cần dùng nữa.
Sau khi Chúc Cẩn Niên ngồi trên xe nói chính xác quỹ đạo hành động và nguyên nhân của anh, mức độ chú ý và muốn tìm tòi nghiên cứu sâu của anh đối với cô đã nhiều hơn vài phần, cô gái này từng gặp khó khăn trước đề thi của anh, sau đó còn hình dung anh là kẻ “cực kỳ biến thái”, rất thú vị.
Nhưng mà càng nhìn càng xinh đẹp.
Đây là một tín hiệu khá nguy hiểm.
“Tổ trưởng Nhiếp?” Chúc Cẩn Niên quơ quơ tay.
Không phản ứng.
“Khụ khụ!” Cô hắng giọng: “TỔ TRƯỞNG NHIẾP!”
Nhiếp Vũ Tranh nhắm chặt mắt, khôi phục lại từ trạng thái ngây người, khẽ nâng cằm tỏ vẻ mình đang nghe.
“Lời tôi vừa nói, anh đồng ý không?”
“Lặp lại lần nữa đi.” Mặt anh không cảm xúc yêu cầu cô: “Bắt đầu từ đoạn con mắt trên nóc nhà.”
Kỳ lạ, anh có nghe không đấy? Chúc Cẩn Niên hơi khó hiểu, cô thở sâu rồi lặp lại một lần nữa: “Đối với Tiểu Chí, Lư Luật Minh vừa là ân nhân, tạo điều kiện cho cậu ấy trưởng thành giống như mặt trời, vừa là người khởi xướng mang đến áp lực, phong tỏa cậu ấy, mà chính cậu ấy không hề khát vọng “ràng buộc” chung một chỗ với bố mình, do đó, đại diện cho “bản thân” là con người không vẽ bên cạnh mặt trời mà lại vẽ bên trái tờ giấy, hơn nữa còn cách xa căn nhà, cây cối, bức tường. Anh... hiểu không?”
“Tiếp tục.” Lần này anh không ngây người, đương nhiên hiểu được.
“Phía trên con người chính là mặt trăng và ngôi sao. Trong tiềm thức, Tiểu Chí khát vọng tình thương của mẹ.” Chúc Cẩn Niên nói: “Thế nhưng, mặt trăng cậu ấy vẽ không phải trăng tròn, đủ thấy tình cảm phức tạp của cậu ấy đối với mẹ, vừa khao khát vừa nghe được những nhận xét không quá tốt từ chỗ bố mà có sự xa cách và đề phòng, thậm chí là... căm ghét. Mánh khóe khác với biểu hiện trẻ hóa, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao đồng thời xuất hiện là sự hiểu biết của Tiểu Chí về bố mẹ, thật đáng tiếc, trong lòng cậu ấy, bất luận là bố hay mẹ đều rất hỗn loạn, không hoàn mỹ. Tổ trưởng Nhiếp... anh thấy thế nào?”
Nhất thời, phòng họp trở nên im lặng, mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Nhiếp Vũ Tranh.
Mười giây ngắn ngủi mà Chúc Cẩn Niên lại cảm thấy giống như một tiếng trôi qua.
“Tôi đồng ý.” Khóe môi Nhiếp Vũ Tranh cong lên, chậm rãi đi đến phía bên kia màn hình.
Rõ ràng đồng ý, tại sao còn bảo người ta nói hai lần, hừ. Chúc Cẩn Niên lén thở phào một hơi, vừa nãy lúc nhắc lại cô còn tưởng rằng anh sẽ đột nhiên chỉ ra điểm mâu thuẫn hay chỗ nào sai sót, chỉ hại dây thần kinh của cô bị kéo căng, sợ xấu mặt.
“Trên tranh chỉ vẽ duy nhất một con người.” Anh giơ tay chỉ vào vị trí của con người: “Với số nét ít ỏi, đủ để tôi đi đến kết luận cuối cùng về trạng thái tinh thần của cậu ta.”
“Làm sao để thấy được điều này?” Thẩm Tử Bình tò mò hỏi.
“Đầu tiên là giới tính, tiếp đó là kết cấu và cuối cùng là chi tiết.” Nhiếp Vũ Tranh lấy bút ra, chỉ về phía đầu của con người: “Giới tính, vừa rồi tôi đã phân tích, người này không có giới tính đặc trưng nào, kiểu tóc, quần áo hay dáng người đều không chứng tỏ “nó” là nam hay nữ, thậm chí ngay cả quần áo “nó” cũng không có.”
Trần Dục nghi ngờ: “Có phải cậu ta cảm thấy vẽ đến bức tranh cuối cùng quá phiền phức nên không muốn vẽ cụ thể không?”
“Chú ý nhìn tay của con người này.” Ngòi bút của Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào chỗ cánh tay: “Chẳng những vẽ bàn tay mà còn vẽ cả năm ngón tay. Nếu thực sự không kiên nhẫn thì không cần vẽ cụ thể các ngón tay.”
“Nhưng “nó” không có thân thể.” Trần Dục chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi: “Chỉ có tứ chi thôi.”
“Đúng vậy, không có cổ, không có thân thể, chỉ có tứ chi.” Chúc Cẩn Niên gật đầu.
Lâm Duệ tấm tắc hai tiếng: “Căn bản không phải một con người hoàn chỉnh.”
Nhiếp Vũ Tranh gật đầu một cái, khen ngợi: “Bản thân họa sĩ phải nhận thức được nhân vật đại diện cho tác phẩm của mình, đầu quá lớn, thiếu cân đối, không có cổ và cơ thể, chính là hình ảnh một “con người” không hoàn chỉnh, không có “chủ định“. Lư Thù Chí có thể khắc họa ngón tay nhưng không khắc họa một người sống bình thường phải có cổ và cơ thể, đây là phản ứng tự đánh mất hình ảnh cơ thể, chứng minh cậu ta... không có lý trí đáng nói. Lúc nhốt Lư Luật Minh, cậu ta cũng bị bao vây trong trạng thái này, kiểu hành vi này là kết quả của dục vọng tấn công bị bộc phát trong lòng cậu ta.”
Ngay sau đó, anh bật một đoạn ghi âm rồi nhìn về phía Chúc Cẩn Niên: “Đây là đoạn đối thoại của Tiểu Chí và một quản ngục sau khi chúng tôi rời khỏi trại giam...”
Chúc Cẩn Niên ngẩn ra, giống với mọi người, đều lắng lòng xuống để tập trung nghe, chỉ sợ để sót chữ nào.
“Bố tôi rất lợi hại, bố biết bảy mươi hai phép biến hóa, nhưng bố không nói với tôi ông ấy sẽ biến thành cái gì, tôi là con của ông ấy, tôi đều biết hết. Cô gái kia là con mắt của bố, cô ta đến nhìn tôi cũng chính là bố đến nhìn tôi, ông ấy cho rằng tôi không biết. Bố à! Con nhìn thấy con mắt của bố, còn có thể nhìn thấy tay của bố, miệng của bố, còn có bố nữa! Bố tôi phân tán ra, thật sự tách ra, vì muốn theo dõi tôi mà biến thành rất nhiều người, còn chia mình thành nhiều mảnh...”
Trong lòng Chúc Cẩn Niên, hai điểm vốn không liên quan gì đến nhau bỗng nhiên được nối lại. Có phải mỗi lần Tiểu Chí phát hiện bố mình biến thành một người hay một thứ gì đó đều sẽ viết một nét và dùng chữ “Chính” để đếm không? Chúc Cẩn Niên nhớ bạn của Tiểu Chí đã nói rằng, lúc bọn họ chơi bóng với nhau, lúc nào Tiểu Chí cũng đột nhiên lấy lý do “Bố tớ tới tìm” rồi vội vàng về nhà, có lẽ không phải Lư Luật Minh chạy đến trường học tìm cậu ấy mà là cậu ấy thấy được “Bố” mình.
Loại cảnh tượng này chỉ cần tưởng tượng một chút đã cảm thấy quá kinh khủng.