Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Những người trưởng thành
Chúng ta như thế nào nhỉ? Tớ sắp nói rằng ai mà biết được chúng ta đã trải qua những “chuyện của người trưởng thành” nhiều đến thế cơ chứ, nhưng tớ không coi việc cậu trải qua một cuộc ly dị và việc tớ cố nhặt nhạnh những mảnh vỡ hôn nhân của mình là những việc nhất thiết mà người trưởng thành phải làm. Tớ nghĩ hai chúng ta đã nghiên cứu kỹ điều này khi chơi trò công an bắt gián điệp ở vườn sau rồi. Bây giờ thì ta đã ở dưới chân đồi!
Thời tiết ở đây mấy tuần qua rất đẹp. Tớ yêu tháng Sáu ở Dublin này. Những tòa nhà màu xám có vẻ ít xám hơn, những gương mặt không vui có vẻ tươi sáng hơn. Nhưng ở chỗ làm thì hơi nóng. Toàn bộ phần phía trước của tòa nhà khách sạn làm toàn bằng kính và vào những ngày như hôm nay có cảm giác như bọn tớ làm việc trong một cái nhà kính ấy. Đúng là một sự tương phản với những tháng mùa đông, khi tiếng những giọt mưa nặng hạt đập vào mặt kính vọng lại quanh phòng chờ yên tĩnh. Đó là một âm thanh đẹp, nhưng nếu là mưa đá thì hơi ồn và mạnh như sắp đập tan mái thủy tinh ra ấy. Ngay lúc này đây tớ đang nhìn lên bầu trời xanh đậm với những đàn cừu mây lốm đốm trắng. Thật đẹp.
Những chiếc xe thể thao mui rời đã hạ mui xuống và bật nhạc điếc cả tai, một số doanh nhân chậm rãi đi xuống phố ngang qua khách sạn với áo khoác vắt trên vai và măng séc sơ mi xắn cao lên, miễn cưỡng quay lại phòng làm việc. Sinh viên đại học đã quyết định hoãn kế hoạch đến trường của mình để ngủ thiếp thành những vòng người rộng lớn trong công viên. Lũ vịt tập bên rìa ao, vui mừng vì hôm nay chúng tôi không cần phải đi tìm thức ăn nữa. Hàng núi bánh mì chưa ăn ẩm ướt trôi nổi trên mặt nước chỉ chờ được mổ.
Một đôi thanh niên đang tán tỉnh nhau chạy đuổi bắt quanh đài phun nước lớn hứng lấy những tia nước mát lên cánh tay và chân trần của họ cho mát. Những lứa đôi yêu nhau nằm duỗi dài trên cỏ và nhìn nhau đắm đuối. Trẻ con chơi ở sân chơi trong khi bố mẹ chúng thư giãn dưới nắng, một mắt nhắm một mắt lười biếng trông chừng lũ con rất phấn khích của mình đang kêu rú lên vui mừng.
Những người chủ cửa hàng đứng ở cửa gian hàng rỗng không của mình ngắm nhìn cả thế giới đi qua. Nhân viên văn phòng liếc ra ngoài cửa sổ một cách mơ màng từ phòng làm việc ngột ngạt và ẩm ướt của họ, nhìn sự rộn ràng của thành phố với niềm thú vị.
m thanh của tiếng cười đầy trong không gian, ai cũng tươi cười và trong mỗi bước đi lại có một cái nhún nhảy. Hiên khách sạn đầy những người đang thưởng thức đồ uống dưới ánh mặt trời: món trà đá Long Island, rượu gin và tonic, nước cam thơm với đá bào, đồ uống pha từ chanh xanh, cocktail hoa quả và những bát kem. Người ta cởi bớt quần áo ra và vắt chúng lên lưng ghế.
Những người lao công lau dọn và khe khẽ hát một mình trong cổ họng, mỉm cười trong lúc đánh bóng đồ đồng cứ như cảm thấy nhữn tia nắng mặt trời đang rọi xuống gương mặt họ vậy. Nhưng ngày như thế này không thường xuyên xuất hiện và có thể đoán rằng tất cả mọi người đều mong có nhiều ngày như thế.
Và tớ ngồi đây và nghĩ về cậu. Tớ gửi cậu tình yêu thương của tớ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Hạnh phúc!
Nghe giọng cậu có vẻ rất hạnh phúc và hết sức thơ thẩn vẩn vơ! Tớ mới đi nghỉ cuối tuần cùng Josh về. Bây giờ nó đã là một sinh vật nhỏ hăng hái vô cùng Rosie ạ. Nó chạy quanh cố túm lấy vật gì đó và tất cả mọi thứ ở bên phải, bên trái và ở giữa. Tớ gần như không dám chớp mắt, sợ rằng căn phòng sẽ tan tành ra quanh tớ mất. Nhưng thằng bé rất khỏe mạnh và tớ cảm thấy thật hạnh phúc và như trẻ lại sau kỳ nghỉ cuối tuần này. Việc gặp nó lúc nào cung khiến tớ tươi vui lên nhiều, cứ như một cái công tắc ở đâu đó trong người tớ được bật lên ấy. Tớ có thể ngắm nó mãi. Ngắm nó học hỏi, nó tự dạy mình thế nào, nó tự tìm ra cách để làm gì đó mà không cần ai giúp ra sao. Josh tận dụng mọi cơ hội; nó dũng cảm hơn tớ. Nó luôn bước thêm những bước xa hơn khi nó bít là nó không nên. Nó vẫn cứ làm và nó học được nhiều điều. Tớ nghĩ người lớn chúng ta cần học nhiều từ điều ấy. Có lẽ là học cách không e sợ và quá quan tâm đến việc đạt được mục tiêu.
Vậy là tớ đang nhận những lời khuyên từ Josh. Một nhà phẫu thuật kiệt xuất sẽ có bài nói chuyện trong tuần này. Sẽ có vài ngày hội thảo về một quy trình xử lý tim mới mà ông đã phát triển nên. Tớ sẽ thử gặp ông ấy – tớ và hàng nghìn bác sĩ phẫu thuật tim tương lai khác sẽ có mặt ở đó. Có tin đồn là ông từ Ireland đến đây để phát triển việc nghiên cứu của mình – và cần một vài sự hỗ trợ.
Hãy nắm tay lại cầu nguyện để một điều kỳ diệu xảy ra nhé.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Cuộc gặp bí ẩn
Tớ sẽ có một cuộc gặp bí ẩn với Bill, sếp của tớ, vào tuần sau. Tớ chẳng biết nội dung cuộc gặp sẽ về cái gì, nhưng tớ khá căng thẳng. Sếp đã bay đến đây ngày hôm qua, trông không có vẻ gì vui lắm và sẽ có một loạt cuộc gặp bí mật suốt cả ngày. Khá nhiều người trông rất khả nghi mặc vest màu sẫm đã đến nói chuyện với ông suốt. Tớ thấy có một cảm giác kinh khủng từ đáy lòng.
Điều làm mọi thứ có vẻ còn tệ hơn là anh của sếp, ông Bob, sáng mai cũng sẽ bay đến. Họ chỉ có mặt cùng nhau để làm những việc sa thải và tuyển dụng thôi. Tớ nghĩ đó là tất cả những gì Bob làm, thật sự mà nói là như thế. Bill làm tất cả mọi việc ở các khách sạn trên khắp thế giới của họ và Bob thì chỉ tiêu xài phần lợi tức của mình của mình vào các ngôi nhà, ô tô, kỳ nghỉ và đàn bà, đấy là tớ nghe nói thế. Tại sao người ta luôn xếp đàn bà vào cùng một nhóm với ô tô và các kỳ nghỉ nhỉ, cứ như đàn bà bọn tớ là phần thưởng trong một show diễn truyền hình ấy? Nếu tớ có hàng triệu đô la thì không có chuyện cậu sẽ nghe người ta nói rằng “Trời ơi, hãy nhìn Rosie Dunne kìa. Tất cả những gì cô ta làm là tiêu xài tiền bạc vào giày dép, quần áo và đàn ông.” Nghe thế chẳng ổn tí nào nhỉ, đúng không?
Hy vọng là họ không đuổi tớ. Tớ không biết nên làm gì. Tớ nghĩ chắc tớ sẽ ngủ với ông ta để được ở lại đây mất. Đấy là cách để thể hiện tình yêu của tớ với nơi này đấy. Hay nói thể để cho cậu thấy là tớ sợ lại phải đi tìm một công việc ở nơi khác như thế nào. Hoặc là tớ đã tuyệt vọng với việc được ngủ với một người đàn ông nào khác ngoài Greg để có sự thay đổi đến thế nào. Tớ yêu anh ấy nhưng, cầu trời phù hộ cho anh ấy, anh ấy thật là nhàm chán, cứ như máy ấy.
Tốt hơn có lẽ tớ nên đi ra kia và tỏ vẻ bận rộn đến mức họ sẽ hoàn toàn chẳng có cơ sở gì để đuổi tớ cả. Hãy nắm tay lại cầu nguyện cho tớ đi, và tớ sẽ cầu nguyện cho cậu.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Cuộc gặp bí ẩn
Đừng lo, mọi sự rồi sẽ ổn thôi! Họ chẳng có lý do gì để đuổi cậu cả! (Đúng không?) Cậu chẳng làm gì sai kể từ ngày bắt đầu làm việc ở đấy. Thực tế là cậu còn chẳng mấy khi gọi điện xin nghỉ ốm ấy chứ! Mọi thứ sẽ ổn thôi. Tớ sắp đi đến chỗ hội thảo đây. Chúc cả hai bọn mình may mắn!
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Đáp: Cuộc gặp bí ẩn
Cậu đã đúng. Họ không thể đuổi tớ được. Tớ ngốc quá. Tớ là một nhân viên tuyệt vời. Họ chẳng có lý do gì mà đuổi tớ cả. Ít nhất là không có lý do gì mà họ biết. Ý tớ là họ sẽ không thể nào biết được cái lần tớ dẫn Ruby đến để cho chị ấy xem phòng áp mái. Và kể cả nếu họ biết thế thì họ cũng không thể nào biết là bọn tớ đã đặt phòng và ngủ ở đấy qua đêm. Họ có thể biết không nhỉ?
Có lẽ họ đã biết về mấy bộ đồ tắm thất lạc. Nhưng mấy cái bộ ấy mặc thật dễ chịu lắm ấy, tớ phải lấy một bộ về nhà chứ…
Hoặc có lẽ đó là việc cái mini bar trong tủ lạnh trống rỗng. Nhưng tớ có nhớ là đã nhờ Peter xếp lại đồ uống vào tủ lạnh rồi mà và anh ta nợ tớ cái lần tớ cho bố mẹ anh ta khoản giảm giá dịp Lễ Valentine vào hồi giữa tháng Năm ấy. Thế thì chắc là không phải… Ôi trời ơi, cái thứ này đang giết tớ đây. Tớ thật sự chẳng muốn quay lại làm việc cho Andy Máu đâu, và tớ không nghĩ tớ có đủ năng lượng để lại gửi CV xin việc. Cả cái sự căng thẳng của việc đi phỏng vấn xin việc nữa.
Họ chỉ muốn gặp tớ thôi. Nhưng Bill không cười với tớ khi ông ta nói thế và mắt ông ta không lấp lánh như mọi khi. Cậu nghĩ thế nghĩa là gì? Ôi trời ơi, hôm nay cô nàng gầy giơ xương mới đến có một cuộc gặp với sếp. Cô ta là nhân viên tệ nhất mà tớ từng thấy. Có lẽ cô ta chẳng bao giờ ăn cái gì. Giờ nghỉ trưa đối với cô ta thật vô dụng. Cô ta chỉ nhìn trừng trừng vào bàn ăn nơi có đĩa thức ăn của người ta với một vẻ mặt kinh khủng, cứ như thức ăn là một con quỷ, và cô ta chỉ nhấp có vài ngụm nước thôi. Rồi uống được một nửa chai nước thì cô ta no, vặn nắp và để lại cái chai đấy.
Tốt hơn là tớ nên bắt đầu đi tìm việc thôi, tớ nghĩ thế.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Bình tĩnh nào!
Vì Chúa, Rosie Dunne ơi, tớ yêu cậu với cả trái tim nhưng cậu cần phải bình tĩnh lại đi!
Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.
Ruby: Ố ồ, vậy là cậu ta yêu em với cả trái tim à, đúng không nhỉ?
Rosie: Ôi, đề nghị thôi đọc email của em ngay đi, chị Ruby.
Ruby: À, lấy một cái mật mã khó đoán hơn một tí đi. “Mao Lương Hoa Vàng”. Gần đây hai đứa toàn tán tỉnh nhau thôi.
Rosie: Không phải thế! Làm thế nào mà bọn em lại có vẻ tán tỉnh nhau cơ chứ?!
Ruby: Em tự biết mình thôi.
Rosie: Ôi làm ơn đi, em cứ nghĩ chị đang sắp sửa có một lý luận nghe được dù chỉ là một lần trong đời chứ.
Ruby: Chị có lý luận ấy và em biết thế mà.
Rosie: Bọn em chỉ đang hòa hợp với nhau như hồi trước thôi, thế đó. Alex đã lấy lại phong độ cũ, em nghĩ cậu ấy vui vẻ trở lại rồi.
Ruby: Vì cậu ấy đang iu mà lại…
Rosie: Cậu ấy không đang yêu iếc gì cả. À mà không… với em.
Ruby: Ồ, xin lỗi, chị bị nhầm lẫn vì cậu ấy nói trong email là cậu ấy “yêu em với cả trái tim.”
Rosie: Như một người bạn yêu một người bạn, chị Ruby.
Ruby: Em là bạn chị và chị không yêu em với cả trái tim. Mẹ kiếp, chị khó mà yêu Teddy với cả trái tim được.
Rosie: Thôi được rồi, Alex và em đang yêu nhau điên cuồng và bọn em sắp sửa bỏ trốn và có một vụ áp phe ái tình say đắm đấy.
Ruby: Em thấy chưa? Thừa nhận thì có làm sao đâu, đúng không nào?
Rosie: Chờ máy nhé, Ruby.
[Rosie rời khỏi máy tính].
Rosie: Ôi trời ơi, que củi mới về sau cuộc gặp với Bill và Bob và cô ta đang khóc lồi cả mắt ra kìa. Họ vừa mới đuổi cô ta. Em sẽ là người tiếp theo. Quái quỷ. Em nên đi thôi. Thật là khốn kiếp. Khốn kiếp. Khốn kiếp.
Rosie đăng xuất.