Alex thân mến,
Tớ thật vui khi cuối cùng cũng đi ra đóng lại được cánh cửa vào cái ngày kinh khủng này. “Chỉ là một công việc thôi mà”, Greg nói. Ừ, nếu một công việc không quan trọng đến thế thì tại sao anh ấy lại nhất định từ chối không chịu bỏ việc của mình nhỉ? Mà nó không chỉ là một công việc đâu. Họ cho tớ cả một sự thăng tiến, mà với nó họ cũng trao cho tớ cả sự tin cậy và một chút niềm tin ở bản thân. Niềm tin rằng lao động vất vả của tớ đang được đền đáp và tớ đang được người ta đánh giá là có năng lực và thông minh.
Nhưng lần này tớ thậm chí còn không có được sự lựa chọn để tự mình xử lý. Quyết định đó đã được người khác thực hiện thay tớ rồi. Katie sẽ không rời Toby và tớ thì không ghét Greg đến mức có thể cuốn gói đi Cork trong một cơn tức giận của bản thân. Mặc dù là tớ thật sự suýt làm thế. Chúa ơi, người đàn ông ấy làm máu tớ sôi lên! Mọi thứ lúc nào cũng thật là rõ ràng, hoặc trắng hoặc đen đối với anh ta.
Theo ý anh ta thì anh ta có một công việc tuyệt vời ở đây và được trả lương cao và tớ cũng có một công việc tuyệt vời và được trả lương tàm tạm. Tại sao anh ta lại muốn chuyển đến một thành phố khác, một nơi mà vợ anh ta sẽ có một công việc tuyệt diệu và kiếm được những khoản tiền lớn chứ? Ồ, dĩ nhiên, tớ quên mất là ở Cork chẳng có ngân hàng nào cả, vì thế anh ta không thể nào tìm được một công việc hay chuyển công tác đến đây. Ở đấy người ta chỉ để dành tiền cất dưới gầm giường – trong các hộp giày – thôi.
Tổng hợp tất cả lại (à, cũng nhiều đấy,ví dụ nhà cửa này) thì mọi thứ ở đó đều rẻ hơn ở đây. Katie có thể bắt đầu năm học đầu tiên của cấp II ở một trường mẫu mực một các hoàn hảo, vì thế sẽ không có vẻ như nó sẽ bị đuổi học dở chừng như ở đây. Tất cả sẽ thật hoàn hảo.
Mặt khác, tớ có thể trung thực mà nói rằng tình bạn của nó với Toby có lẽ là điều quan trọng nhất đối với nó. Thằng bé là nguồn động viên mạnh mẽ trong mắt con bé; nó khiến con bé vui và giữ được vẻ ngây thơ trong mắt con bé. Trẻ con cần có bạn thân để giúp chúng lớn lên, để khám phá mọi thứ về chính mình và về cuộc đời. Chúng cũng cần bạn thân để giữ cho chúng tỉnh táo, và vì hành động đào tẩu nhỏ bé của Katie mà bây giờ tớ biết rằng việc con bé sống không có Toby, mặc dù chỉ là ở thời điểm này của cuộc đời nó, cũng sẽ dẫn đến những sự thiếu tỉnh táo không thể tả xiết.
Cậu có biết rằng thực sự chúng đã đặt vé máy bay đến chỗ cậu qua mạng bằng thẻ tín dụng của Greg không? Lúc cảnh sát tìm ra chúng thì hai đứa đã đứng xếp hàng làm thủ tục ở sân bay rồi! Tớ có thể hình dung ra hai đứa: một đứa bé gái nhỏ với mái tóc đen nhánh và làn da màu vani chẳng có tí hành lý nào ngoài một cái túi hình gấu bông cuộn tròn trên lưng. Bên cạnh nó là một thằng nhóc tóc vàng xoăn tít rối bù phụ trách việc mua vé và làm hộ chiếu. Một cặp đôi mini đi hưởng tuần trăng mật. Một ngày nào đó tớ sẽ nhìn lại sự việc này và cười. Sau khi tớ đã vượt qua cơn sốc, sự kinh hoàng, nỗi cay đắng và oán giận này. Có lẽ là ở kiếp sau.
Vậy là tớ không thể nhận công việc trong mơ của tớ vì gia đình tớ sẽ không thể chuyển đi với tớ. Thật là một vụ thỏa thuận lớn. Cứ như thể không phải là tớ thu mình lại phía sau vì họ. Cứ như thể không phải là tớ đi làm về mệt mỏi mà vẫn chuẩn bị bữa tối trên bàn cho họ, cứ như thể không phải là tớ thể hiện vai trò người vợ ủng hộ hết mình khi có hàng triệu thứ khác tớ có thể làm. Cứ như thể không phải là tớ bảo vệ con gái ở trường, thường xuyên cãi nhau với thầy cô giáo về việc nó không phải là con gái của quỷ Satan như thế nào. Cứ như thể không phải là tớ đã chịu đựng mẹ Greg đến ăn tối mỗi Chủ nhật và lắng nghe bà ấy kêu ca về thức ăn nấu không đúng cách thế nào, hay về tóc tớ, về cách tớ ăn mặc, về cách tớ nuôi dạy Katie và sau đó ngồi hàng giờ xem lại bộ phim truyền hình ưa thích của bà ấy. Cứ như thể không phải là tớ luôn là người nghỉ làm khi Katie ốm hay bỏ qua các kế hoạch mà tớ đã vạch ra để giúp mọi người trong lúc khó khăn.
Cứ như thể tớ không hề làm bất kỳ điều gì như thế ấy.
Nhưng ai quan tâm đâu? Mỗi năm một lần vào sáng Ngày của Mẹ, tớ nhận được món bánh mì nướng cháy và trà sữa như lời cảm ơn. Và cần phải đền đáp lại điều ấy, đúng không? Greg luôn bảo rằng tớ sẽ mãi mãi theo đuổi một chiếc cầu vồng. Có lẽ bây giờ tớ phải dừng lại thôi.
Thân mến,
Rosie
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Rosie Dunne!
Tớ ghét thấy cậu bỏ lỡ thêm một cơ hội nữa. Cậu không thể làm gì khác để thuyết phục cái-tay-có-tên-là-gì-đó được à?
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Gia đình
Cảm ơn, Alex, nhưng không. Tớ không thể buộc gia đình tớ phải xa rời tổ ấm của họ nếu họ không muốn. Họ rất quan trọng đối với tớ.
Tớ phải trân trọng những mong muốn của Greg; tớ không nghĩ chính tớ sẽ vui khi phải rời xa công việc và bạn bè trong trường hợp anh ấy phải chuyển đi vì công việc. Tớ không thể sống cuộc đời của tớ và giả vờ như chỉ có mình tớ trên thế giới. Nhưng như thế sẽ dễ dàng hơn biết bao! Dù sao thì đây cũng chỉ là một cơ hội bị bỏ lỡ khác mà thôi.
Vậy là đã nói đủ về tớ rồi – những buổi học của cậu thế nào? Đã tìm ra ai là Ông Bác sĩ Phẫu thuật Tuyệt vời chưa?
Cảm ơn sự ủng hộ của cậu, như vẫn luôn thế.
Từ Katie
Gửi Toby
Tiêu đề Bị mắc kẹt rồi!
Tớ không thể tin được là bọn mình bị mắc kẹt. Và ngay trong kỳ nghỉ hè của mình chứ! Bố mẹ bọn mình không cần phải làm om sòm lên về việc đó! Bọn mình sẽ không biến mất ở đâu cả - bọn mình chỉ cách xa nhà có gần một tiếng bay thôi mà. Chẳng đáng phải nhốt bọn mình trong nhà những hai tuần. Tớ đã bảo cậu bọn mình nên đón một chuyến phà đi sang Pháp hay gì đó mà. Trên phim thì những nơi đầu tiên cảnh sát kiểm tra sẽ là các sân bay. Đó chính là điểm mà chúng ta đã sai lầm. Tớ đã nghiên cứu kỹ vấn đề này và lẽ ra nên đến Bus Arás và đón một chuyến xe đi Rosslare thì hơn. Lần sau mình sẽ làm thế vậy.
Cậu nghĩ chú Alex sẽ làm gì khi chúng ta đến trước cửa nhà chú ấy? Mẹ nói rằng chú ấy thậm chí còn chẳng có ở nhà, rằng chú ấy luôn đi họp hay gì đó, nhưng tớ nghĩ là mẹ chỉ đang nói dối để chứng minh rằng kế hoạch của bọn mình không thể thành công được thôi. Tớ không nghĩ là chú ấy sẽ cáu điên lên đâu. Chú Alex rất hay. Nhưng có lẽ chú ấy sẽ gọi điện cho mẹ và mẹ sẽ gửi mười triệu xe cảnh sát và máy bay cứu hộ đến để đón chúng mình mất.
Tội nghiệp mẹ. Tớ mừng vì nhà tớ không dọn đi nhưng tớ thấy buồn cho mẹ. Mẹ thích làm công việc đó lắm và bây giờ mẹ lại kẹt cứng ở cái bàn mà mẹ đã làm việc bao năm rồi. Tớ thấy có gì như tội lỗi ấy. Tớ bít mẹ cũng sẽ mang tớ đi thôi nếu dượng Greg đồng ý nhưng tớ vẫn thấy tội cho mẹ. Mẹ đi lang thang quanh nhà trông thật sự buồn bã và cứ liên tục thở dài cứ như mẹ thật sự chán lắm và chẳng bít phải làm gì nữa. Giống như bọn mình vào các ngày Chủ nhật ấy. Mẹ đang ngồi trên một cái trường kỷ thì đứng lên, đi sang ngồi trên một cái ghế ở một phòng khác. Sau đó mẹ lại đứng lên và đi sang phòng khác và nhìn chằm chằm ra cửa sổ đến hàng thế kỷ ấy, thở dài độ ba triệu lần, lại đi sang phòng khác, đi ra, đi vào, đi vào, đi ra… tớ chỉ nhìn mẹ thôi cũng đủ chóng mặt rồi. Thỉnh thoảng tớ chỉ theo mẹ đi vòng quanh, vì rõ là tớ không được phép đi ra thế giới ngoài kia và chẳng có gì hay hơn để làm cả.
Hôm qua tớ lại đi theo mẹ và mẹ bắt đầu đi mỗi lúc càng nhanh hơn, đến cuối cùng thì tớ đi theo mẹ khắp nhà và thật là buồn cười quá đi. Mẹ mở cửa trước rồi chạy ra ngoài, vẫn mặc bộ dồ ngủ, lại còn trêu tớ vì tớ không được đi ra ngoài nữa chứ (bị phạt mà). Nhưng tớ vẫn cứ chạy ra và cả hai mẹ con chạy vòng quanh khu nhà trong bộ đồ ngủ, tớ thì mặc bộ pyjama xanh lơ có hình trái tim hồng còn mẹ thì mặc bộ đồ ngủ màu vàng! Ai cũng nhìn mẹ con tớ nhưng thật là vui. Bọn tớ chạy đến cửa hàng của ông Birdie ở góc phố và mẹ đãi tớ món kem dâu, đấy đúng là đỉnh cao của ngày hôm ấy. Ông Birdie thì chẳng có vẻ gì là quá ấn tượng khi nhìn thấy mẹ con tớ, nhất là khi biết tỏng mẹ tớ chẳng mặc gì nữa dưới bộ đồ ngủ, nhưng mẹ đã kịp thò chân ra khoe với ông cụ Fanning đang mua báo ở đấy. Trông ông cụ như sắp bị lên cơn đau tim đến nơi ấy. Vậy là ít nhất tớ cũng được đi ra ngoài một lúc.
Ngay khi mẹ con tớ vào nhà thì mẹ lại tiếp tục đi vòng quanh nhà cứ như mẹ đang đi xem bảo tàng hay gì đó vậy. Dượng Greg nói rằng cứ như thể mẹ đang có một cái dằm ở mông ấy. Mẹ nói rằng mẹ sẽ rất thích nếu được nhét một cái sào vào mông dượng. Thế là suốt hôm ấy dượng chẳng nói gì nữa.
Toby này, nếu bọn mình lên được đầu hàng mua vé ở chỗ sân bay ấy thì cậu có nghĩ là mình sẽ lên được máy bay không? Tớ không chắc liệu tớ có thể xa mẹ không, nhưng tớ không nghĩ là bây giờ mẹ sẽ tin nếu tớ kể điều đó cho mẹ đâu. Có lẽ mẹ chỉ nghĩ là tớ đang cố tìm cách thoát khỏi bị phạt thôi, mặc dù đấy cũng không phải một ý tồi đâu. OK, tớ phải đi đây!
Email lại cho tớ trước khi tớ chết vì buồn chán nhé!
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Trách nhiệm gia đình!
Cậu và những “trách nhiệm” của cậu với gia đình. Tớ chỉ không muốn cậu là người duy nhất tuân theo nguyên tắc đó, thế thôi.
Các bài giảng thật tuyệt vời. Cậu sẽ không bao giờ tin được ai là vị bác sĩ phẫu thuật ấy đâu! Chính là con người mà cậu ưa thích vô cùng – Reginald Williams.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Reginald Williams!
Đưa ngay cho tớ một cái xô đi trong khi tớ đang buồn nôn. Cậu có ý muốn nói là bố của Bethany Lẳng lơ à? Có phải họ đã quay về từ quá khứ tồi tệ để ám bọn mình không thế??!!
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Đáp: Reginald Williams!
OK mà Rosie, hãy hít thở sâu vào! Ông ấy không tệ đến thế đâu. Đó là một người rất thông minh.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Đáp: Reginald Williams!
Bây giờ ông ấy đang làm gì, nhà thôi miên à? Ông ấy đã can thiệp vào đầu óc của cậu chưa? Vậy đó là lý do tại sao ông ấy xuất hiện trên khắp các báo ở đây đấy. Tớ đã từ chối không đọc để phản đối ông ta và sự tồn tại của gia đình ông ta. Ôi trời ơi – Reginald Williams! Vậy cậu có nghĩ là cậu đang có cơ hội để trở thành một trong “một vài người được lựa chọn” để làm việc cho ông ta không, vì cậu đã suýt là con rể của ông ta mà? Chẳng có gì như kiểu một chút thôi miên để giữ cho thế giới này là một nơi công bằng và bình đẳng nhỉ.
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Thôi miên!
Tớ nghĩ cơ hội để việc đó xảy ra là rất nhỏ. Tớ nghĩ tớ đã đóng dấu chính ngày tận thế của mình khi bỏ rơi cô con gái ưng duy nhất của ông ấy!
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bethany Lẳng lơ
Ôi, tớ không biết về việc đóng dấu ngày tận thế. Tớ nghĩ có lẽ đó là hành động hay nhất mà cậu từng làm đấy. Khi nghĩ lại về điều này tớ mới nhớ ra là có đến mười năm rồi tớ chưa gặp Bethany Lẳng lơ ấy! Tớ tự hỏi liệu cô ta thế nào rồi nhỉ. Có lẽ là đang sống trong một lâu đài trên đồi, đếm kim cương và cười một cách xấu xa…
Từ Rosie
Gửi Stephanie
Tiêu đề Bạn thân ở bên ta mãi mãi
Ôi, chị Stephanie khôn ngoan và tuyệt vời của em ơi, chị nói đúng! Khi em 17 tuổi, chị bảo em rằng bạn gái có thể đến và đi còn bạn thân thì ở bên ta mãi mãi. Hôm nay em thấy chính mình đang nói “Tớ không hiểu bây giờ Bethany Lẳng lơ đang làm gì…” Đấy chính là cái câu mà em không muốn Alex nói về em. Lúc ấy em đã không tin chị nhưng bây giờ thì chắc chắn là em tin rồi!! Cảm ơn chị Stephanie. Bạn thân thì ở bên ta mãi mãi!