Chào mừng bố mẹ về nhà (Fáilte go h-Éirinn!)
Con rất vui vì bố mẹ đã về nhà an toàn và vẫn nguyên vẹn! Bọn con nóng lòng muốn được nghe tất cả những câu chuyện về cuộc phiêu lưu của bố mẹ và xem tất cả các tấm ảnh.
Hẹn gặp bố mẹ vào cuối tuần.
Yêu bố mẹ,
Rosie và Katie
Stephanie và Pierre thân mến,
Chúc mừng đã sinh được thêm một cô con gái!
Bọn em nóng lòng muốn gặp em bé Sophia quá. Ở đây đang có vài bộ quần áo nho nhỏ để cho em bé cũng được sành điệu như mẹ nó!
Yêu mọi người nhiều,
Rosie và Katie
Chúc mừng sinh nhật lần thứ năm, Josh.
Yêu bé nhiều,
Rosie và Katie
Chào Katie,
Cảm ơn vì tấm thiệp và quà mà chị đã gửi cho em vàu ngày xinh nhật của em. Em đoán là bố đã kể cho mọi người nghe về việc cô Bethinny có bàu. Như thế nghĩa là em sắp có em trai hay em gái.
Bố rất buồn vì bố nói tất cả những cô gái trong đời bố đều điên lên với bố. Mẹ chị, mẹ em, và cô Bethinny nữa. Bethinny điên lên với bố vì bố không lấy cô ấy. Bethinny khóc và nói bố không yêu cô và bố nói rằng cả hai cần biết them về nhau trước khi lấy nhau. Bethinny nói là bố biết tất cả mọi thứ về cô và nếu bố không lấy cô, bố cô sẽ rất là tức giận và sẽ cho bố nghỉ việc.
Em nghĩ bố nên lấy cô ấy. Em muốn có em trai và bố thật sự, thật sự thích công việc của bố lắm. Em sẽ kể cho chị và anh Toby nghe thêm nhiều nữa nhé. Vì em chỉ ở đây vào cuối tuần thôi nên em bỏ lỡ hết cả những chuyện hay.
Cảm ơn mẹ chị vì món quà cho em nhé.
Tự Josh
TB: Cô Bethinny muốn một ngôi nhà ở vườn nho của cô Martha. Em chưa bao giờ gặp Martha và em không biết cái cô ấy sẽ thấy thế nào về việc nhà em bất thình lình đến ở vườn nho của cô ấy nhưng bố có vẻ chẳng vui lắm với ý đấy. Em nghĩ bố ghét nho.
BÁC SĨ WILLIAMS NHẬN GIẢI THƯỞNG
Reginald Williams đã được vinh danh tối qua trong Giải thưởng Y học Quốc gia ở Boston. Ông được đề cử sau một quá trình sang lọc kỹ càng ghi nhận công lao của những người đã có cống hiến to lớn cho sự phát triển của y học và sức khỏe cộng đồng.
Giải thưởng này được coi là một trong những vinh dự cao nhất trong lĩnh vực y học và sức khỏe. Ông đến dự buổi lễ cùng vợ, bà Miranda, và con gái, Bethany, và vị hôn phu mới tuyên bố đính hôn của cô là Bác sĩ Alex Stewart, bác sĩ phẫu thuật tim mạch tại Bệnh viện St Jude ở Boston.
Xem tiếp thông cáo của Wayne Gillespie tại trang 4 Phụ trương Sức khỏe.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE
Rosie: Cậu muốn tớ sẽ biết tin này đầu tiên nhờ báo chí à?
Alex: Tớ xin lỗi, Rosie.
Rosie: Cậu xin lỗi à? Cậu đã đính hôn và cậu để cho tớ đọc cái tin ấy từ một tờ báo à? Gần đây có cái quái gì đã xảy ra với cậu thế?
Alex: Rosie, tất cả những gì tớ có thể nói là xin lỗi.
Rosie: Tớ không hiểu đầu óc cậu làm việc kiểu gì, Alex. Cậu thậm chí còn không yêu cô ta.
Alex: Tớ có.
Rosie: À, thật là thuyết phục quá.
Alex: Tớ không cần phải thuyết phục ai cả.
Rosie: Chỉ chính bản thân cậu thôi. Alex, cậu đã bảo tớ cậu không yêu cô ta. Thực tế là vài tháng trước cậu đã lên kế hoạch chia tay cô ta. Ôi trời, tớ đang tự hỏi không biết cái gì đã xảy ra khiến cậu bất thình lình đổi ý như thế.
Alex: Cậu bít điều gì đã xảy ra mà. Bây giờ chuyện còn liên quan đến một em bé nữa.
Rosie: Chuyện vớ vẩn. Alex mà tớ biết sẽ không cưới một người đàn bà mà cậu ta không yêu vì một đứa bé đâu. Đó là điều tồi tệ nhất mà cậu có thể làm với đứa bé tội nghiệp đó – nuôi nó trong một môi trường mà thậm chí bố mẹ nó còn không yêu nhau. Có ích gì trong việc đó nào? Cậu không sống với Sally và mọi thứ với Josh đều ổn. Có lẽ không phải là một tình cảnh tuyệt vời nhất – ai cũng mơ ước đến gia đình hạnh phúc – nhưng mọi sự không phải lúc nào cũng như thế. Chuyện này thật là nực cười.
Alex: Tớ chỉ là người bố vào cuối tuần của Josh thôi; tớ không muốn lặp lại điều đó. Như thế không đúng.
Rosie: Cưới ai đó mà cậu không yêu mới là không đúng.
Alex: Tớ cực kỳ thích Bethany; bọn tớ đã có một mối quan hệ tuyệt vời và hòa thuận với nhau.
Rosie: À, tớ mừng là cậu và vợ tương lai của cậu “hòa thuận với nhau”. Nếu cậu không nghĩ cho kỹ về việc này, Bethany sẽ lại là một Sally khác. Một cuộc hôn nhân thất bại nữa không phải là điều cậu muốn đâu.
Alex: Cuộc hôn nhân này sẽ không thất bại.
Rosie: Không, cậu sẽ chỉ khốn khổ trong suốt quãng đời còn lại thôi, mà điều đó cũng tuyệt thôi với điều kiện miệng lưỡi của những người đồng tình với cậu chẳng thể nào bàn tán gì về cậu.
Alex: Tại sao tớ lại cần lời khuyên từ cậu, Rosie? Có cái quái gì mà cậu đã làm trong đời khiến cậu trở thành một chuyên gia trong việc khuyên bảo tớ nên sống như thế nào? Cậu sống với một người đàn ông đã lừa dối cậu bao năm trời và cậu vẫn cứ hết lần này đến lần khác đón nhận hắn ta trở về. Cậu bít gì về hôn nhân?
Rosie: Tớ biết đủ để không bước trên lối đi dẫn đến bàn thờ Chúa với một ai khác mà tớ gần như không biết hoặc không yêu. Tớ biết đủ để không cho phép những lựa chọn của đời tớ bị ảnh hưởng bởi ham muốn tiền bạc, quyền lực và danh tiếng của tớ. Tớ biết đủ để không cưới một người đàn ông rồi một nhúm người giàu có mỉm cười với tớ và bảo rằng tớ thật tuyệt vời. Tớ sẽ không cưới một người đàn ông để ảnh của tớ được đưa lên báo, tên tớ được in trên chiếc cúp giải thưởng hay vì một sự thăng quan tiến chức ngu ngốc nào đó ở chỗ làm.
Alex: Ôi Rosie, cậu làm tớ cười bò ra mất. Cậu không biết tí gì về những điều cậu đang nói tới cả. Cậu rõ ràng đã dành quá nhiều thời gian ngồi trong căn hộ của cậu chả làm gì cả trừ việc dựng lên toàn những giả thiết đầy mưu mô.
Rosie: Dĩ nhiên rồi, bởi vì đó đúng là tất cả những gì tớ làm đấy. Ngồi ì ra trong căn hộ tập thể mà chẳng làm gì cả, làm một bà mẹ đơn thân thất học tội nghiệp trong khi cậu và các bạn học Harvard của cậu ngồi trong một câu lạc bộ quý ông của các vị hút xì gà và vỗ vai nhau. Chúng ta có thể sống trong những thế giới rất khác biệt, Alex Stewart, nhưng tớ biết cậu và tớ phát ốm vì nhìn thấy cái con người mà cậu đã trở thành.
Vậy ông già Reginald Williams quý hóa sẽ làm gì nếu ông ta biết rằng con gái ông ta đã có bầu và rằng cái tên ngốc chịu trách nhiệm về việc đó sẽ không cưới cô ta? Ồ, thật đúng là một nỗi ê chề cho gia đình ấy, người ta sẽ nói vậy.
Nhưng ít nhất thì bây giờ cô ta đã có cái nhẫn đính hôn trên tay, và cậu thì được thăng chức, và tất cả chúng ta rồi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi.
Alex: Không phải tất cả mọi người đều trốn chạy đâu, Rosie. Những người như thế có thể ở trong cuộc đời cậu, nhưng không ở trong đời tớ.
Rosie: Alex, vì Chúa! Không cưới Bethany không phải là “trốn chạy”. Chừng nào mà cậu còn có ở đó vì đứa trẻ, cậu sẽ không “trốn chạy”. Cậu không buộc phải cưới cô ta!
Alex: Nghe này, tớ đã chán ngấy mấy thứ này rồi, Rosie, với việc cậu thường xuyên kiểm tra tớ, tớ thì phải giả thích tất cả cho cậu.
Cậu không phải vợ tớ, cũng không phải mẹ tớ, vậy thì cứ thư giãn đi. Với lại ai nói rằng tớ phải đưa ra mọi quyết định của cả cuộc đời tớ vì cậu? Tớ phát mệt với việc cậu cáu bẳn và rền rĩ với tớ về những người tớ gặp và những nơi tớ đến. Tớ có thể tự mình ra quyết định cho mình, cậu bít mà. Tớ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Rosie: Vậy thì HÃY CƯ XỬ NHƯ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRƯỞNG THÀNH một lần trong đời cậu đi!
Alex: Cô là ai mà nhục mạ tôi và dạy bảo tôi khi chính cô còn chưa làm được việc gì đúng đắn trong chính cuộc đời của cô? Hãy làm ơn đi và đừng có liên hệ lại cho đến khi cô có gì lịch sự để nói.
Rosie: Được! Vậy thì tôi nghĩ cậu sẽ phải chờ đợi lâu đấy.
Rosie đăng xuất.
Alex: Vẫn không có gì thay đổi ở đấy cả.
Phil: Cậu đang làm gì đấy?
Alex: Anh bít em đang làm gì mà.
Phil: Tại sao cậu cưới cô ta?
Alex: Tên cô ta là Bethany.
Phil: Tại sao cậu cưới Bethany?
Alex: Vì em yêu cô ấy.
Phil: Thật à? Vì lần trước khi cậu nhảy vào chat với anh thì cậu bảo là cậu đang lên kế hoạch kết thúc mối quan hệ ấy. Tại sao cậu lại cảm thấy là cần phải làm việc này? Bố cô ta tạo sức ép lên cậu à?
Alex: Không, không, không. Không có sức ép nào cả. Em muốn thế.
Phil: Tại sao?
Alex: Sao cái quái gì nhỉ? Tại sao anh cưới chị Margaret?
Phil: Anh cưới Margaret vì anh yêu mỗi centimet của người đàn bà này với cả trái tim và dự định sống cùng cô ấy trong suốt phần còn lại của cuộc đời, dù ốm đau hay khỏe mạnh, cho đến khi cái chết chia lìa bọn anh. Cô ấy là bạn thân nhất của anh, bọn anh có năm đứa con xinh đẹp và dù thỉnh thoảng tất cả có làm anh điên tiết lên thì anh cũng không thể sống một ngày mà không có họ. Anh không cảm thấy cậu có được điều này với Bethany.
Alex: Không phải mọi mối quan hệ đều giống như quan hệ của anh và Margaret.
Phil: Ừ, không phải, nhưng ý định về nó cần phải có ngay từ đầu. Phải chăng có khoảng lặng ấy với Bethany?
Alex: Ồ, thôi đừng có mà nói gì về khoảng lặng, Phil.
Phil: Cậu chính là người bị ám ảnh với nó mà. Vậy thôi nào, có nó không?
Alex: Không.
Phil: Vậy thì cậu không nên lấy cô ta.
Alex: OK, em sẽ không lấy cô ta, chỉ vì anh nói không nên lấy.
Phil: Rosie nói gì về chuyện này?
Alex: Chẳng nói gì cả. Cô ấy không nói chuyện với em.
Phil: Cậu cảm thấy gì về chuyện đó?
Alex: Ở giai đoạn này thì em thật điên tiết với cô ấy lắm, em chẳng thèm quan tâm cô ấy nghĩ gì hết. Em đang rời khỏi cô ấy. Bethany và em bé mới này sẽ là tương lai của em. Em có thể rời khỏi cửa sổ chat này bây giờ không?
Phil: Có. Hãy cầu năm lần bài kinh Hail Marys và một lần bài Cha của chúng ta và Chúa sẽ cho linh hồn bấn loạn của cậu được nghỉ ngơi.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: KATIE.
Katie: Trông cậu có vẻ rất thú vị với việc học về hệ sinh sản của phụ nữ đấy nhỉ.
Toby: Tớ không thích. Tớ thích tự tìm hiểu lấy bằng cách thực hành hơn.
Katie: Ồ, thật buồn cười, nhưng cậu sẽ già khú và tóc bạc trắng trước khi có ai để cậu đặt tay lên người cho mà xem.
Toby: Bạn thân của tớ đúng là một nhà hài kịch. Cậu ăn món nem xa lát trong bữa trưa phải không?
Katie: Làm thế nào cậu bít được?
Toby: BIẾT không phải BÍT. Vì tớ có thể nhìn thấy rau diếp dính trên cái nẹp răng của cậu kia kìa. Thế cậu muốn gì?
Katie: À, không phải vì cậu xứng đáng được rủ đâu, nhưng tớ sẽ lại đi đến bác sĩ chỉnh hình răng hôm nay và nếu cậu muốn thì đi cùng. Cậu có thể hỏi ông ấy hàng triệu câu về những gì ông ấy đang làm như mọi khi và sẽ khiến ông ấy khó chịu. Cái cách mà mạch máu trên trán ông ấy phồng ra khi ông ấy nhìn thấy cậu buồn cười cực kỳ.
Toby: Ừ tớ biết. Nhưng xin lỗi, tớ không đi được. Monica sẽ đến nhà tớ xem bóng đá.
Katie: Monica, Monica, Monica. Tớ phát ốm lên với việc nghe mãi về cái con bé Monica Doyle ngu ngốc ấy. Tại sao tớ lại không được mời đến nhà cậu?
Toby: Vì cậu phải đến nha sĩ.
Katie: Ừ, nhưng một giây trước cậu đâu bít có việc ấy.
Toby: Được thôi, cậu có muốn xem bóng đá, môn thể thao mà cậu hoàn toàn căm ghét do hai đội mà cậu còn căm ghét hơn chơi bóng, ở nhà tớ hôm nay không?
Katie: Tớ không thể. Tớ bận.
Toby: Thấy chưa? Bây giờ đừng có nói là tớ không bao giờ mời cậu đi đâu nhé.
Katie: Cậu đã biết việc tớ sắp đến nha sĩ được bao lâu rồi?
Toby: Tất cả khoảng 5 phút.
Katie: Cậu đã mời Monica Doyle đến nhà cậu từ cách đây bao lâu rồi?
Toby: Tuần trước.
Katie: Đó chính xác là điều tớ muốn nói đấy.
Bạn nhận được một tin nhắn từ: KATIE.
Katie: Mẹ ơi, con ghét đàn ông.
Rosie: Chúc mừng con yêu. Chào mừng con đến với câu lạc bộ Ghét Đàn Ông. Thẻ thành viên của con trong hòm thư kia. Mẹ tự hào về khoảnh khắc này đến độ mẹ ước gì có một cái máy ảnh lúc này.
Katie: Làm ơn đi mẹ, con nghiêm túc đấy.
Rosie: Mẹ cũng thế. Vậy lần này Toby đã làm gì?
Katie: Cậu ấy mời Monica Doyle đến nhà xem bóng đá mà không mời con. À, có mời, nhưng chỉ sau khi biết thừa là con bận rồi
Rosie: Ôi con yêu, cậu ấy bị nhiễm bệnh rồi. Có phải đó là Monica Nhẽo mà mẹ con mình đã nói chuyện không? Cái cô bé đã khóc suốt cả ngày ở buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười của con cho tới khi bố mẹ đến đón về chỉ vì cái móng tay giả của nó bị rụng ra ấy?
Katie: Vâng.
Rosie: Ôi con yêu. Mẹ ghét con bé đó.
Katie: Nó không còn là một cô bé nữa đâu mẹ ơi. Nó đã 14 tuổi rồi, ngực lớn nhất trường, nhuộm tóc vàng, luôn mở mấy khuy trên cùng của áo polo và cúi xuống để bọn con trai có thể nhìn thấy ngực nó. Nó còn tán tỉnh thầy Simpson và giả vờ không hiểu thầy nói gì trong lớp học vi tính để thầy đến đứng phía sau và cúi xuống chỉ cho nó phải làm gì nữa.
Nó ghét nói chuyện về bất cứ thứ gì ngoài việc đi mua sắm, vì thế con không bít tại sao tự dưng nó lại quan tâm đến việc xem bóng đá. À, thật ra thì con bít tại sao rồi.
Rosie: Với mẹ nghe có vẻ lại giống một trường hợp của Bethany Lẳng lơ rồi.
Katie: Gì ạ? Con phải làm gì về chuyện Monica?
Rosie: Ô, đơn giản thôi. Hãy ám sát con bé.
Katie: Làm ơn đi mẹ, xin nghiêm túc một lần trong đời đi mẹ.
Rosie: Mẹ là một người phụ nữ nghiêm túc cực kỳ. Cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là làm con bé đó im lặng. Bởi vì nếu không thì nó sẽ quay lại ám ảnh con khi con đã 32 tuổi. Cái chết là cách duy nhất giải quyết vấn đề này.
Katie: Xin cảm ơn mẹ, nhưng con xin chào đón bất kỳ gợi ý nào khác mà mẹ có thể đưa ra.
Rosie: Con nói cậu ta đã mời con à?
Katie: Vâng, nhưng chỉ vì cậu ấy bít con không đi được thôi.
Rosie: Con gái yêu quý ngọt ngào ngây thơ của mẹ ơi, một lời mời là một lời mời. Sẽ thật thô lỗ khi làm cậu ấy thất vọng. Mẹ gợi ý là con nên xuất hiện ở cửa nhà cậu ấy tối nay, mẹ sẽ cho con tiền đi xe buýt đến nhà cậu ta.
Katie: Nhưng mẹ ơi, con không đi được! Mẹ bít con có cuộc hẹn với nha sĩ mà.
Rosie: À, nha sĩ có thể chờ được. Mẹ sẽ hẹn một buổi khác cho con. Đây là một trận đấu bóng đá cực kỳ quan trọng, con biết đấy. Mẹ không muốn con bỏ lỡ nó chỉ vì một chuyện nhỏ bé vớ vẩn như kiểu sắp xếp lại răng của con đâu. Bây giờ hãy rời khỏi máy tính ngay trước khi thầy Simpson bắt được con và báo cáo về mẹ với cô Casey Mũi to Hơi thở hôi và làm mẹ bị đuổi việc.
Katie: Đó là ý muốn của mẹ mà. Con không biết mẹ làm thế nào mà ngày nào cũng làm việc được với cô ấy.
Rosie: Thật ra thì mẹ ngạc nhiên khi phải thừa nhận với bản thân rằng cô ấy không đến nỗi quá tệ. Là sếp thì cô ấy thật sự, thật sự rất là vui vẻ. Tên cô ấy là Julie. Con có tin được không? Đúng là cô ấy cũng có tên riêng đấy. Và đấy còn là một cái tên bình thường dễ thương nữa; mẹ đã nghĩ đó hẳn phải là một cái tên kỳ dị như kiểu Vladimir hay Adolf.
Katie: Ha ha, con cũng thế. Nhưng thật sự là không kinh khủng khi làm việc với ai đó đã từng ngày nào cũng phạt mẹ ư?
Rosie: Mọi thứ hơi có chút ngượng ngùng giữa mẹ và cô ấy. Như kiểu cô ấy là bạn trai cũ của mẹ và sau nhiều năm chia tay bọn mẹ gặp lại nhau ấy. Các cuộc nói chuyện hàng ngày dần trở nên dài hơn một chút, thân thiện hơn một chút, ít hơn về công việc và nhiều hơn về cuộc sống. Mẹ và cô ấy đã mất nhiều năm tranh cãi với nhau đến nỗi thật kỳ quặc khi đồng tình với nhau về một việc gì.
Nhưng mỗi ngày mẹ và cô ấy lai nói chuyện với nhau nhiều hơn. Con có biết cô ấy nghĩ rằng chú Alex là bố con không?!
Katie: Thế ạ?!
Rosie: À mà mẹ đã kể cho cô ấy biết bố Brian là bố con và cô ấy không thể nào ngừng cười được… Thật sự thì có lẽ đây không phải là một chuyện để kể cho con nghe.
Katie: Mẹ hãy chờ cho đến khi chú Alex nghe mẹ nói là mẹ thích chú ấy. Chú ấy sẽ lăn ra chết vì sốc.
Rosie: Vậy thì mẹ sẽ để con nói cho chú ấy biết vậy.
Katie: Ồ, con đã quên hai người vẫn còn không nói chuyện với nhau.
Rosie: À, ừ, đó là một câu chuyện dài mà con yêu.
Katie: Những người nói rằng có một câu chuyện dài đều muốn nói đến một câu chuyện ngắn ngủn ngớ ngẩn nào đó mà người ta ngượng quá không thể kể được và không muốn kể nữa. Tại sao mẹ không nói chuyện với chú ấy?
Rosie: Vì mẹ không quan tâm chú ấy làm gì nữa. Cuộc đời của chú ấy là của chú ấy, tha hồ làm loạn lên như chú ấy muốn, và bây giờ mẹ chẳng liên quan gì nữa. À mà chú ấy cũng không muốn nghe những gì mẹ cần phải nói nữa.
Katie: Hàng xóm Rupert của chúng ta nói rằng: “Những sai lầm là cánh cửa dẫn đến khám phá”.
Rosie: Rupert không nói thế. James Joyce nói đấy chứ.
Katie: James gì ạ? Con có bít ông ấy không?
Rosie: Ông ấy chết rồi.
Katie: Ôi con xin lỗi, mẹ có biết rõ ông ấy không ạ?
Rosie: Ở trường người ta dạy con cái quái gì vậy?
Katie: Hiện nay thì là giáo dục giới tính ạ. Chán ơi là chán.
Rosie: Mẹ sẽ đồng ý với con về điểm này. À mà quay lại chuyện Alex; con yêu ạ, con người chú ấy đã thay đổi. Chú ấy không còn là người mà mẹ từng biết nữa. Chú ấy đã khác rồi.
Katie: Có lẽ chú ấy muốn thế đấy. Chú ấy 5 tuổi và đang còn thò lò mũi xanh lúc mẹ lần đầu tiên gặp chú ấy. Nếu Toby vẫn còn cư xử như một thằng oắt 14 tuổi khi bọn con đã ở tuổi mẹ thì con sẽ lo lắm.
Rosie: À, vậy thì, lời cảnh báo từ một người phụ nữ con quen, tức là mẹ, sẽ là: chuẩn bị sẵn sàng để gặp rất nhiều người đàn-ông-32-tuổi vẫn nghĩ họ mới có 14 tuổi.
Katie: Vâng, vâng, vâng. Con đã nghe nói đến điều này trước đây rồi. Bố sẽ về nhà ăn Giáng sinh đấy, mẹ có bít không? Bố nhờ con hỏi mẹ xem mẹ có muốn chúng ta sẽ ăn bữa tối Giáng sinh với bố và bố mẹ của bố không. Sau khi xem xét việc năm nay chỉ có mỗi hai mẹ con mình thì con nghĩ đó sẽ là một ý hay.
Rosie: À, huraaaa. Hãy mang ngày Giáng sinh tới đây.
Chào con yêu,
Hy vọng mọi thứ đều ổn. Thật vui được gặp con vào cuối tuần. Cảm ơn đã đến với bố mẹ nơi miền Tây này và ở với bố mẹ. Mẹ hứa lần sau con đến thăm nhà sẽ gọn gàng hơn, nhưng mẹ thấy thật khó có thể ngồi yên sau khi đã đi du lịch mấy tháng trời.
Sống ổn định trong một căn nhà mới, một ngôi làng mới, một quận mới là cả cuộc phiêu lưu đối với mẹ. Mọi người ở đây thật thân thiện và chất Ireland trong người bố mẹ đang dần dần trở lại. Nhưng bố mẹ không có những người hàng xóm thú vị như hàng xóm của con ở nhà mới của con đâu.
Con là một cô bé dũng cảm tuyệt vời, Rosie ạ, bố con và mẹ hết sức tự hào về con. Hy vọng con biết điều đó. Con thật mạnh mẽ, con không bao giờ để thứ gì có thể làm con gục ngã và con là người mẹ tốt nhất đời của Katie. Bây giờ con bé đã là một thiếu nữ nồng nhiệt rồi đúng không? Rõ rang nó chính là con gái của mẹ nó. Mẹ xin lỗi vì bố Dennis và mẹ đã đi đúng vào thời điểm quan trọng như thế trong đời con, thật đau lòng khi mẹ phải xa con và Katie khi hai đứa đang phải trải qua tất cả rắc rối với cái thằng-cha-có-tên-là-gì-đó. Nhưng con đúng là một cái bánh bích quy già lửa và thứ không giết được con sẽ làm con mạnh hơn.
Thật là tiếc nếu con bỏ lỡ đám cưới của Alex. Mẹ mới nói chuyện với cô Sandra và cô ấy kể cho mẹ nghe rằng Alex sẽ cưới vào đúng Giáng sinh. Hai đứa nó muốn cưới trước khi em bé sinh ra, và Bethany không muốn “phô bày” nhiều quá trong chiếc váy cưới. Cô Sandra sẽ rất vui nếu con và Katie có mặt ở đó; họ cũng đã nhìn thấy con lớn lên trong bao năm. Mẹ có cảm tưởng rằng cô ấy không phải là một fan hâm mộ Bethany lắm, nhưng cô ấy yêu thương Alex và muốn ủng hộ thằng bé.
Cô Sandra nói rằng bố mẹ được mời đến dự đám cưới, nhưng không may là bố mẹ không đi được vì bố mẹ sẽ ăn Giáng sinh vớ Stephanie và Pierre ở Paris, con biết rồi đấy. Không nghi ngờ gì nữa là Giáng sinh ở Paris sẽ tuyệt đẹp,và mẹ rất vui vì được gặp cháu gái thứ hai của mẹ! Thật buồn là con và Katie không đến được, nhưng mẹ hiểu là con bé muốn có Giáng sinh đầu tiên với bố nó, và mẹ biết con bé cũng muốn biết thêm về ông bà “khác” của nó nữa. Mẹ không thể nào không ghen tị rằng họ thì được gặp Katie của mẹ vào Giáng sinh, còn mẹ thì không!
Con có tin được không, Kevin đã gặp một cô gái và nó sẽ dành cả ngày Giáng sinh ở với cô ta và bố mẹ cô ta ở Donegal! Chắc là chuyện nghiêm túc rồi! Mẹ nghĩ đó là một cô bồi bàn ở khách sạn của nó hay gì đó, nhưng mẹ không chắc lắm. Con biết Kevin rồi đấy: nó không giỏi trong việc cung cấp thông tin tí nào.
Bố con gửi lời chào mấy đứa. Bố đang phải nằm trên giường vì bị một trận cúm quái ác. Bố mới ốm hôm con đi nên con may mà không lây đấy. Bố đã mệt từ khi bố mẹ về sau chuyến đi. Mẹ không thể tin được rằng bố mẹ đều đã 60 tuổi, Rosie ạ. Thời gian qua nhanh đến nỗi mẹ cũng không nhận ra – hãy đảm bảo rằng con sống hết mình mỗi ngày nhé. Mẹ chắc phải đi đây vì bố cứ gọi mẹ suốt kìa. Thấy bố con tỏ ra ốm yếu thế kia chắc phải nghĩ ông ấy đang trên giường hấp hối mất thôi.
Mẹ thật tự hào về hai cô gái nhỏ của mẹ ở Dublin.
Yêu con.
Mẹ.
Bác sĩ Reginald & Miranda Williams
Xin mời Katie Dunne tới chung vui cùng gia đình
tại lễ cưới con gái yêu của chúng tôi
Bethany
với
Bác sĩ Alex Stewart
tại
Nhà thờ Memorial của Đại học Harvard
vào lúc
2 giờ chiều ngày 28 tháng Mười hai
và dự bữa cơm thân mật tại
Khách sạn Boston Harbor
Xin vui lòng phúc đáp lại cho Miranda Williams