Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em

Chương 39: Chương 39




Chương 59

Lạc Thiến Thiến và Lục Trình Uy là sinh viên cùng trường, năm ấy Lục Trình Uy hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba, Lạc Thiến Thiến mười chín tuổi, học kém hơn Lục Trình Uy một khóa.

Lạc Thiến Thiến rất xinh đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt nhưng gia cảnh lại không tốt; mỗi ngày ngoại trừ lên lớp thì cô còn đi làm thêm. Trong một lần tình cờ, Lục Trình Uy phát hiện ra cô làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm nên liền kéo cô đi, mặt đen lại chất vấn cô: “Tại sao lại đi làm ở nơi như thế này chứ? Em thiếu tiền như vậy sao?”

Cô không lên tiếng bởi vì cô thật sự rất thiếu tiền.

Lục Trình Uy thấy cô im lặng như vậy thì rất tức giận, anh đã theo đuổi cô mấy tháng nhưng cô cũng không đồng ý, kết quả là làm nhân viên phục vụ ở nơi ăn chơi trụy lạc kia, cô không biết nơi đó là nơi nào hay sao chứ? Anh nhìn quần áo mát mẻ trên người cô thì bừng bừng nổi giận kéo cô đi về phía quán bar: “Bây giờ anh đưa em đi xin nghỉ việc, em cần bao nhiêu tiền thì anh sẽ giúp em.”

Bị anh thấy dáng vẻ này của mình nên Lạc Thiến Thiến rất khó xử, thoát ra khỏi tay anh: “Em không nghỉ việc cũng không cần anh giúp đỡ, cảm ơn ý tốt của anh.”

Từ sau lần đó, mỗi lần cô đi làm thì Lục Trình Uy đều xuất hiện trong quán bar, thấy cô bị khách hàng lôi kéo thì đen mặt đứng ra, kỳ thật trong lòng Lạc Thiến Thiến rất thích anh nhưng sự mặc cảm tự ti làm cho cô có cảm giác mình không xứng với anh, trong một lần cuối cùng anh hỏi cô: “Rốt cuộc em có muốn ở cạnh anh hay không?” Dưới cái nhìn thâm trầm của anh thì cô liền gật đầu.

Lục Trình Uy bảo cô nghỉ việc, Lạc Thiến Thiến đồng ý với anh là đến cuối tháng sẽ xin nghỉ.

Khi đó Giang Hằng thường xuyên đến quán bar kia, mỗi lần đều gọi cô vào phòng bao. Lục Trình Uy nói không sai, cho dù cô có thanh cao cỡ nào thì khi đi làm ở những nơi đó, ở trong mắt người khác, nhất là ở trong mắt những người đàn ông có tiền thì đều sẽ bị coi thường, lúc cô cự tuyệt thì liền bị người khác nói là mềm nắn rắn buông hoặc nghĩ là cô muốn nâng giá.

Ở đó dường như không có ai tôn trọng cô cả, có vài người càng không chiếm được lại càng muốn chinh phục, Giang Hằng chính là một người như vậy. Mấy lần bị cô từ chối nên hắn càng ngày càng để ý đến cô, Lục Trình Uy đã nảy sinh hai lần xung đột không lớn không nhỏ với hắn; đối phương có tiền có thế, ở nơi đó chính là phật sống nên không ai dám đắc tội.

Ngày hôm đó Lục Trình Uy được thầy giáo gọi đi hỗ trợ, Lạc Thiến Thiến lại một lần nữa bị Giang Hằng gọi vào phòng bao nhưng không ngờ khi cô vừa đi vào thì mấy người ở trong phòng liền đi ra hết, chỉ còn mình cô và Giang Hằng. Lúc này cô mới cảm thấy sợ hãi, hối hận là tại sao mình lại đến nơi này làm thêm …

Giang Hằng giữ chặt Lạc Thiến Thiến, tay chỉ về phía những chai rượu tây quý giá ở trên bàn: “Nghe nói em muốn nghỉ việc, đêm nay hãy bồi tôi uống rượu.”

Lạc Thiến Thiến không đồng ý, giãy giụa nói: “Tôi chỉ là nhân viên phục vụ, không tiếp rượu.”

Giang Hằng cười: “Ở nơi này, có nữ nhân viên phục vụ nào mà không tiếp rượu chứ? Rất nhiều người lúc đầu cũng giống em, qua một thời gian đều không thể không nhập gia tùy tục. Nếu đã làm ở đây thì phải thích ứng với quy tắc của nơi này, lúc em quyết định đến đây làm thì nên hiểu điều này.”

“Hôm nay em nhất định phải uống rượu với tôi nếu không em đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này.” Giang Hằng nhét một ly rượu vào trong tay cô, lạnh lùng nói.

Lúc ấy Lạc Thiến Thiến rất sợ nhưng không nghĩ là Giang Hằng sẽ làm việc gì xấu với cô, hắn muốn dạng phụ nữ thế nào mà chẳng được; huống hồ nếu hắn gây ra chuyện gì làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Giang gia cũng không tốt nên cô cố gắng kéo cửa phòng bao ra nhưng đã bị người ta khóa trái ở bên ngoài rồi.

Sự sợ hãi hoàn toàn bao phủ lấy cô, cách âm trong phòng bao rất tốt nên cho dù cô có la to hay gõ cửa cỡ nào thì cũng không có người đến …

Giang Hằng nhìn thấy cô sợ đến sắc mặt trắng bệch thì khẽ cười một tiếng: “Sợ cái gì chứ? Tôi cũng không phải ăn em, chỉ muốn cùng em uống mấy ly rượu thôi. Tôi đến đây nhiều lần như vậy nhưng em không hề nể mặt lấy một lần, khiến tôi mất mặt trước đám anh em. Em đã muốn nghỉ việc rồi thì có cần tôi phải nói xin lỗi trước không? Uống xong những ly rượu này thì tôi sẽ để em đi.”

Lạc Thiến Thiến đứng yên ở cửa, Giang Hằng cũng không vội, tùy ý dựa vào sofa lắc lắc ly rượu trong tay, sau khi uống ba ly thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía cô.

Lạc Thiến Thiên kiên trì đi tới, cầm ly rượu thật chặt: “Anh nói lời phải giữ lời.”

Rượu này có nồng độ rất cao, sau khi Lạc Thiến Thiến uống mấy ly liền cảm thấy hoảng hốt, toàn thân vô lực, lúc Giang Hằng lại gần thì ngay cả sức để phản kháng cô cũng không có …

Di động của Lạc Thiến đã tắt máy hai ngày, cô cũng không đến chỗ làm, Lục Trình Uy giống như kẻ điên điên cuồng tìm cô hai ngày như thế. Rốt cuộc khi tìm được cô thì cô lại nói chia tay, Lục Trình Uy không đồng ý, con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô, ép hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Cô lắc đầu: “Không có, chỉ là em cảm thấy giữa em và anh không hợp, sớm chia tay thì sớm giải thoát.”

Lục Trình Uy phẫn nộ nhìn cô, giận dữ hét lên: “Không hợp? Lạc Thiến Thiến, tốt nhất em nên nói thật cho anh biết, tối qua anh đã đến quán bar, có người nói đêm đó em ở trong phòng bao với Giang Hằng cả đêm! Em đã nói em sẽ không đánh mất bản thân ư? Hắn đã cho em bao nhiêu tiền để khiến em cúi đầu, bán rẻ thân thể của chính mình như thế?”

Sắc mặt Lạc Thiến Thiến trắng bệch, ai cũng có thể nói cô như vậy nhưng duy chỉ có … anh, cô không hy vọng anh coi thường cô …

“Em nói đi! Tại sao chứ? Em rõ ràng đã đồng ý với anh là cuối tháng sẽ nghỉ việc, tại sao?!” Hiển nhiên Lục Trình Uy đã hoàn toàn suy sụp, hai tay nắm lấy bả vai cô dùng sức mà lắc.

“Hắn cưỡng bức em! Em không chống lại được! Em cũng đắc tội không được … Em có cách nào sao, sai là sai ở chỗ em không nên đến nơi đó làm việc, không nghe lời anh nói …” Lạc Thiến Thiến ngồi sụp xuống đất khóc òa lên, trong tiếng khóc là sự tuyệt vọng, khó xử và bất lực …

Lục Trình Uy đứng yên tại chỗ ngẩn người ra rất lâu, sắc mặt cũng trắng bệch, nhìn Lạc Thiến Thiến đang ngồi chồm hổm trên đất khóc đến run rẩy thì nắm chặt quả đấm, sau một khắc thì kéo mạnh cô đi ra ngoài: “Đi báo cảnh sát với anh!”

“Không …” Lạc Thiến Thiến bối rối giữa chặt anh lại, “Không thể báo cảnh sát, nếu như bố em biết được … sẽ tức chết, sức khỏe của ông ấy không tốt … hơn nữa, hơn nữa …”

“Hơn nữa cái gì?!” Lục Trình Uy đột nhiên dùng sức đẩy cô vào tường, tức giận rống lên: “Là cưỡng hiếp! Hắn ta cưỡng hiếp em, em có hiểu hay không? Có tiền có thế thì thế nào? Phạm pháp thì phải chịu trừng phạt. Lạc Thiến Thiến, chẳng lẽ em cứ để yên như vậy? Vậy anh thì sao? Em coi anh là gì? Bạn gái anh bị người khác khi dễ, em bảo anh cứ bấm bụng bấm dạ coi như không có việc gì sao?”

Những từ ngữ khó nghe được thốt ra từ trong miệng của Lục Trình Uy làm Lạc Thiến Thiến cảm thấy đau lòng đến cực điểm, “Lúc nãy em đã nói chia tay rồi, bây giờ em không còn là bạn gái của anh nữa … anh không cần phải vì em mà chọc đến Giang Hằng.” Ngay sau khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm đó thì cô đã muốn báo cảnh sát rồi nhưng Giang Hằng làm sao có thể để cho cô đạt được ý nguyện chứ. Nếu hắn đã dám làm chuyện như vậy thì hắn có thừa sức để trốn tội, cô không muốn làm Lục Trình Uy bị liên lụy.

“Em nói cái gì?” Lục Trình Uy bị chọc giận điên lên rồi, ngay cả lời nói cũng cắn rắng nghiến lợi mà thốt ra, anh vốn cho rằng lòng tự trọng của Lạc Thiến Thiến lớn nhưng không ngờ lại tự ti nhu nhược, “Lúc em bị hắn ta xâm phạm thì vẫn còn là bạn gái của anh cho nên chuyện này do anh quyết định, muốn chia tay thì phải đợi chuyện này giải quyết xong rồi nói tiếp.”

Lục Trình Uy kéo cô đến đồn công an, ghi xong lời khai cũng không thấy cảnh sát có hành động gì.

Kể từ sau đêm đó tâm tình của Lạc Thiến Thiến không tốt, không muốn gặp Lục Trình Uy, báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì nên cô đành cam chịu … bao nhiêu đau khổ đều nuốt vào bụng. Từ trong đáy lòng cô cũng cho rằng mình cũng có chỗ sai, không nên đi làm ở nơi đó, nói cho cùng một phần cũng là tự ti, nhu nhược.

Lục Trình Uy tuổi trẻ khí thịnh, anh không có ý định bỏ qua chuyện này. Đêm đó anh kéo Lạc Thiến Thiến đến quán bar tìm Giang Hằng. Năm đó Giang Hằng hai mươi lăm tuổi, đang chuẩn bị kế thừa công ty của gia tộc nên mỗi ngày đều đối mặt với nhiều loại tình huống khác nhau. Từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh giàu sang, ưu việt hơn người khác nên hắn không để Lục Trình Uy vào mắt, chỉ là một tên sinh viên có bề ngoài dễ nhìn một chút, có tư cách gì mà so với hắn chứ.

“Giang Hằng, mày đừng tưởng mày có tiền có thế thì chuyện này coi như xong!” Lục Trình Uy nắm chặt quả đấm hung hăng nhìn Giang Hằng.

“Chuyện gì đây?” Giang Hằng giễu cợt, “Chuyện bạn gái của mày câu dẫn tao sao? Tất cả mọi người ở đây đều có thể chứng minh tao không có cưỡng ép cô ta, là do cô ta tự nguyện nhưng mà tao cũng không ngờ cô ta lại còn là xử nữ. Nếu như đã là người của tao rồi thì tao sẽ đối xử thật tốt với cô ấy, mày có thể đi rồi.” Nói xong liền đi tới kéo Lạc Thiến Thiến về phía sau.

Lạc Thiến Thiến rất phẫn nộ với việc hắn đổi trắng thay đen như vậy, cô dùng sức giãy giụa, vội vàng giải thích với Lục Trình Uy: “Không phải em tự nguyện … em không có câu dẫn anh ta …”

Cảm giác bị người ta làm nhục rồi bị dẫm dưới chân mà nghiền nát quả thật rất khó chịu, Lục Trình Uy bất ngờ nổi giận đùng đùng, nắm chặt quả đấm đánh mạnh lên mặt Giang Hằng. Giang Hằng không ngờ sức của Lục Trình Uy lại lớn như vậy, bị đánh nghiêng mặt về một bên, lảo đảo đụng vào bàn.

Rất nhanh, đám người trong phòng Giang Hằng vội vàng xông lên nhưng Giang Hằng đưa tay ra ngăn bọn họ lại: “Không sao, việc này mọi người không cần nhúng tay vào, không phải chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch thôi sao? Tôi cũng không tin tôi không đối phó được.” Vừa nói xong thì đấm vào mặt Lục Trình Uy một quyền.

Thấy hai người lao vào đánh nhau như vậy thì Lạc Thiến Thiến rất sợ, không ai tiến lên ngăn cản bởi vì Giang Hằng tự tin chính mình có thể giải quyết Lục Trình Uy cho nên tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn. Lục Trình Uy bị Giang Hằng đánh ngã, những người đứng xem đều hô lên hưởng ứng, Lạc Thiến Thiến tiến lên kéo Giang Hằng.

Giang Hằng lạnh lùng đẩy cô ra, người phụ nữ này rõ ràng đã là người của hắn rồi mà còn không biết điều như vậy.

Lạc Thiến Thiến bị Giang Hằng đẩy ra, lưng đụng vào bàn trà, đau đến chảy cả nước mắt.

Một màn này rơi vào trong mắt Lục Trình Uy, anh vốn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên giật mạnh hai chân của Giang Hằng. Giang Hằng mất cân bằng ngã mạnh về phía sau, đúng lúc cái ót đập mạnh vào góc nhọn của cái bàn, lập tức máu chảy đầy đất, cơ thể Giang Hằng co giật vài cái rồi rơi vào hôn mê bất tỉnh …

Sự việc xảy ra ngoài ý muốn này khiến mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, sau khi kịp phản ứng thì có người tiến lên chế trụ Lục Trình Uy lại, Giang Hằng rất nhanh đã được xe cấp cứu chở đi.

Cùng lúc đó, Lục Trình Uy và Lạc Thiến Thiến bị cảnh sát dẫn đi.

Tất cả cứ giống như một giấc mơ, thế giới của bọn họ đã thay đổi đến long trời lở đất, chỉ cần sai một ly đi một dặm, tất cả mọi chuyện đều không giống như trước nữa …

Việc khiến Lạc Thiến Thiến hối hận nhất trong cuộc đời này chính là không kiên trì bảo vệ chính mình. Nếu như lúc trước cô nghe theo lời của Lục Trình Uy hoặc là lý trí tỉnh táo một chút, tố cáo Giang Hằng ra tòa; cho dù kết quả không như ý muốn của mình thì Lục Trình Uy cũng không xúc động tìm Giang Hằng đánh nhau, cũng sẽ không lỡ tay giết người.

Sau khi Lạc Thiến Thiến nói rõ mọi chuyện thì phát hiện ra gánh nặng đeo trên lưng mình bao năm đã nhẹ đi không ít. Cô là người nhu nhược, lúc bị bắt nạt đã không mạnh mẽ đứng lên để bảo vệ quyền lợi cho mình; sau khi Lục Trình Uy bị phán tử hình thì cô không dám đối diện với người nhà của anh; lúc bị Giang gia uy hiếp thì cô đã không dám nói ra chân tướng, “Mọi việc xảy ra đều là vì em, em đã hại Trình Uy và gia đình anh … Trình Uy còn trẻ như vậy … cuộc đời này em không thể quên anh ấy được, mỗi lần nhớ tới anh ấy thì em đều cảm thấy rất áy náy.”

Lục Trình Dương siết chặt bàn tay, cầm lấy tay Tô Tầm thật chặt. Tô Tầm có thể cảm nhận được tâm trạng lúc này của anh, biết rõ anh đang rất tức giận, thực ra cô cũng vậy …

Vốn dĩ bi kịch này đã có thể tránh được nhưng không ngờ lại phát triển thành như vậy, liên lụy đến nhiều người như vậy. Hại Lục Trình Dương mấy năm nay phải chịu nhiều đau khổ, hại cô và anh phải cách xa nhau nhiều năm, lúc Tô Tiểu Tông muốn bố thì anh không có cách nào xuất hiện được …

Tô Tầm cho rằng Lục Trình Dương sẽ nói một điều gì đó nhưng sau khi im lặng vài phút, anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi kéo cô đứng lên, đưa cho Lạc Thiến Thiến một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi, trưa mai cô gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn cô đi đến mộ của Trình Uy.”

Không cho Tô Tầm thời gian ngạc nhiên, Lục Trình Dương kéo cô ra khỏi quán café, ở trước cửa thở dài một hơi, ánh mắt hờ hững nhìn người qua người lại trong trung tâm thương mại.

Không biết tại sao nhìn anh bình tĩnh như vậy lại làm cho Tô Tầm cảm thấy có chút bất bình, cầm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em cho rằng ít nhất anh cũng sẽ mắng cô ấy một trận, dù sao … chuyện này cũng là từ cô ấy mà ra. Nếu như cô ấy nghe lời Trình Uy, đi báo cảnh sát tố cáo Giang Hằng thì có lẽ kết quả đã không như vậy … chúng ta cũng sẽ không …” Không lãng phí thời gian năm năm một cách vô ích như thế.

Lục Trình Dương rũ mắt xuống nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Tầm Tầm, bất luận là khi người ta quyết định làm chuyện gì đó thì đều sẽ phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Lạc Thiến Thiến không đủ dũng cảm, đã quá coi nhẹ bản thân mình cho nên khi bị xâm phạm đã không dám đứng ra tố cáo. Trình Uy thích cô ấy nhưng khi đó nó còn trẻ, không đủ lý trí … nên lỡ tay giết người. Cho dù là ngộ sát không đến mức bị tử hình nhưng dù sao cũng đã phạm tội; kết quả là bị phán cố ý giết người nên bị tử hình. Giang Hằng cũng đã chết nhưng không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Có lẽ ngoại trừ những người trong cuộc là chúng ta thì không ai biết được hắn là tội phạm cưỡng hiếp, Trình Uy chết đi liền mang theo tội danh giết người, thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng …”

“Vậy còn anh thì sao? Không thấy phẫn nộ sao?” Tô Tầm có chút ngoài ý muốn nhưng lại mơ hồ có chút hãnh diện vì anh. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm bởi chính hành động của mình, thế giới này thật sự có quá nhiều chuyện không công bằng nên mỗi người đều phải tự nắm vận mệnh của mình trong tay.

“Phẫn hận chứ nhưng anh không đầu hàng, anh đã trở về.” Lục Trình Dương cúi đầu khẽ hôn cô một cái, “Em đã sinh cho anh một đứa con trai đáng yêu như vậy, anh muốn trở về chịu trách nhiệm với hai mẹ con.”

Tô Tấm mím môi cười: “Anh muốn nói em là nơi để anh ủy thác tinh thần sao?”

Lục Trình Dương gật đầu: “Đúng vậy.”

Trung tâm thương mại sắp đóng cửa, nhân viên trong khu vui chơi thiếu nhi gọi điện thoại tới, tiếng Tô Tiểu Tông truyền ra từ trong điện thoại rất không vui: “Bố ơi, bố nhanh lên một chút … nơi này chỉ còn một mình con thôi, chú và dì nói trung tâm phải đóng cửa rồi, bố mẹ mau đến đây nếu không con không về được đâu!”

Lục Trình Dươn cầm tay Tô Tầm đi về khu thiếu nhi, nhỏ giọng đáp ứng: “Được, bây giờ bố qua liền.”

Cúp điện thoại, Lục Trình Dương nắm tay Tô Tầm chạy trong trung tâm thương mại; để đuổi kịp theo bước chân của anh, Tô Tầm chạy đến mặt đỏ bừng.

Tô Tiểu Tông đang đứng trước cửa, nhón chân hết nhìn đông lại nhìn tây, vừa nhìn thấy bố mẹ đang chạy tới thì liền sải đôi chân ngắn ngủn ra chạy về phía bố mẹ.

Chương 60

Cô gái đang đứng chờ cùng với cậu nhóc vội vàng hô lên: “Đầu xoăn nhỏ, đừng chạy lung tung!” Nhìn lại phương hướng cu cậu đang chạy tới thì mới phát hiện ra là bố mẹ của người bạn nhỏ này đã đến, lúc này cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Tiểu Tông vui vẻ nhào tới, bố mẹ đều ở đây, cu cậu phân vân không biết nên nhào vào lòng ai đây … đang còn do dự thì hai người ở phía trước đột nhiên đi chậm lại. Lục Trình Dương không cho con trai cơ hội để lựa chọn, sải dài bước chân vươn cánh tay bế cu cậu lên.

“Bố!” Tô Tiểu Tông vui vẻ ôm cổ Lục Trình Dương, quay cái đầu nhỏ nhìn Tô Tầm, giang hai cánh tay về phía cô, “Mẹ!”

Tô Tầm đang chuẩn bị vươn tay đón lấy con trai thì Lục Trình Dương bèn bế Tô Tiểu Tông xoay người, Tô Tầm đang duỗi cánh tay ra lập tức biến thành từ phía sau ôm lấy anh.

Tô Tầm: “…”

Tô Tiểu Tông: “…” Bố thật là xấu mà!

Cô gái đang đứng cách đó không xa cười một tiếng, mặt Tô Tầm đỏ bừng, vội vàng thu tay lại. Tô Tiểu Tông vẫn mong muốn được ôm mẹ một cái nhưng lúc này chỉ có thể gục đầu trên bờ vai của bố nhìn mẹ đầy lưu luyến. Tô Tầm đứng phía sau thân hình cao lớn của Lục Trình Dương, nhón chân hôn lên mặt Tô Tiểu Tông một cái.

Tô Tiểu Tông rất vui, gục đầu trên vai Lục Trình Dương che miệng cười trộm, đưa ra hai ngón tay đầy thịt làm dấu hiệu chiến thắng về phía Tô Tầm. Chắc chắn bố không biết vừa rồi mẹ đã hôn bé, Tô Tầm cười học theo tư thế chiến thắng của con trai, thấy vậy người bạn nhỏ cười đến khuôn mặt sáng bừng.

Lục Trình Dương vỗ vào bả vai đang run rẩy vì cười của con trai, xoay người rũ mắt nhìn Tô Tầm một cái.

Tô Tầm hiểu được điều Lục Trình Dương muốn nói trong đôi mắt anh ‘Anh cũng muốn như vậy’, muốn cái đầu anh á! So đo với con trai việc này đúng là quá ngây thơ rồi, cô quay mặt đi làm như không nhìn thấy, xoay người đi lên phía trước.

Khóe miệng Lục Trình Dương khẽ cong lên, chầm chầm đi theo phía sau cô.

Nói cảm ơn với cô gái trẻ xong, hai người đưa Tô Tiểu Tông rời khỏi trước khi trung tâm thương mại đóng cửa.

Lúc xe rời đi, Tô Tầm thấy Lạc Thiến Thiến đang ôm đầu gối ngẩn người ngồi ở bồn hoa bên đường, cô nói cho Lục Trình Dương nghe, sau đó hỏi: “Cô ấy … sẽ không phải là nghĩ không thông chứ?”

Lục Trình Dương giảm tốc độ xe xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Cho tới bây giờ cô ấy cũng nghĩ chưa thông, yên tâm đi, cô ấy không sao đâu.”

Tô Tầm cảm thấy anh nói có lý, Lạc Thiến Thiến vẫn luôn sống trong thế giới nội tâm của mình, cô ấy chưa thể thoát ra được mà cô ấy cũng không muốn thoát ra.

Buổi tối sau khi Tô Tiểu Tông đã ngủ, Lục Trình Dương ngoài ý muốn không bế cu cậu đến phòng trẻ cũng không bế Tô Tầm đi. Tô Tầm âm thầm thở phào, gần đây anh luôn đòi hỏi vô độ, khó có khi được nghỉ ngơi một đêm nên cô muốn nói chuyện phiếm với anh.

Bởi vì dạo này Tô Tiểu Tông muốn ngủ cùng bố mẹ nên tiết tấu câu chuyện Lục Trình Dương kể cho con trai trước khi đi ngủ có nhanh hơn một chút. Cuối cùng, kết thúc câu chuyện không phải là nhân vật này chết thì có ai đó chết hoặc là toàn bộ mọi người bị kẻ xấu bắt được, khoa trương nhất là tất cả mọi người đều bị tiêu diệt …

Tóm lại, kết cục lúc nào cũng là bước chuyển ngoặt ngoài ý muốn, có đôi khi cô nằm ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há miệng nhưng hết lần này đến lần khác Tô Tiểu Tông lại có vẻ rất thích, gối đầu trên cánh tay bố hoặc là trực tiếp nằm lên ngực bố chờ bố thông báo: “Được rồi, câu chuyện đến đây là kết thúc, ngủ thôi.”

Sau đó cu cậu liền ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ một lát sau là đã ngủ say … thật là ảo diệu.

Lần đầu tiên cô nghe được kết thúc câu chuyện là ‘Cuối cùng, tiểu Cương chết, được rồi, ngủ thôi’. Có lúc cô rất muốn hỏi, anh đều kể chuyện xưa cho con trai như vậy sao?

Lục Trình Dương vươn tay bật công tắc đèn được đặt ở dưới đất, căn phòng vốn mờ tối trở nên ấm áp hơn trong ánh đèn màu cam, anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn đầy tò mò của cô: “Bởi vì câu chuyện còn chưa kết thúc thì con trai sẽ không chịu ngủ, nếu như câu chuyện kết thúc hoàn mỹ thì con trai cảm thấy nhất định còn có phía sau nữa nên sẽ không chịu ngủ yên.” Thấy cô trợn mắt há miệng thì Lục Trình Dương cảm thấy có chút buồn cười, cúi đầu hôn lên trán cô.

Phải mất một thời gian Tô Tầm mới tiêu hóa được tin tức này nhưng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ: “Trước kia em kể chuyện thì con vẫn ngủ như thường mà, tại sao sau khi ở cùng anh trong một thời gian ngắn thì thay đổi khẩu vị rồi, chẳng lẽ đã bị anh tẩy não sao?” Hình như tam quan (1) của con trai cô có chút sai lệch rồi thì phải!

(1) Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Lục Trình Dương vừa thỏa mãn vừa buồn cười: “Con trai có thái độ với bố và mẹ khác nhau, điều này rất bình thường mà; hơn nữa, mấy năm trước em mở cửa hàng với Chu Hiểu Tình, khi đó vây quanh con trai đều là phụ nữ. Bây giờ anh đã về nên con trai có sự thay đổi là điều hết sức hiển nhiên. Em yên tâm đi, tam quan của con trai không thay đổi không được, là di truyền rồi.”

Tô Tầm: “…” Được rồi, mặc dù lời này có chút tự cao tự đại nhưng cô tin tưởng anh.

Xoay người nhìn Tô Tiểu Tông đang vểnh cái mông nhỏ lên ngủ say sưa, cô đưa tay sờ lên mặt con trai, con trai đáng yêu như thế này thì làm sao tam quan có thể sai lệch được chứ. Là do cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Không ngủ được?” Lục Trình Dương đột nhiên áp người lên, giọng nói khàn khàn.

“…” Tô Tầm vội vàng nhắm mắt lại, xoay người ôm Tô Tiểu Tông.

Đột nhiên cả người bị bế bổng lên, Tô Tầm sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Lục Trình Dương khẽ cười, bế cô đi ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa thư phòng thì bước chân bỗng ngừng lại, sau đó dứt khoát đẩy cửa đi vào. Tô Tầm vừa thẹn thùng vừa lúng túng, vội vàng kéo anh: “Khoan … đây là thư phòng, là thư phòng đó …” Cô cho là anh vào nhầm.

“Thư phòng thì sao? Thỉnh thoảng đổi chỗ cũng không tệ.” Lục Trình Dương vẫn bước vào.

Thì ra không phải là đi nhầm … Tô Tầm hoàn toàn quẫn bách …

Lúc anh bắt đầu bước vào thư phòng thì cô nhắm mắt lại bảo đi ra: “Thư phòng là nơi thiêng liêng cao quý như vậy! Không thích hợp …” Hai người đã vài năm không gặp, Lục Trình Dương cũng đã thay đổi không ít; có đôi khi cô cảm thấy anh như biến thành một người khác. Rõ ràng là cùng một người nhưng ở trên phương diện này lại làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng hơn trước …

Lục Trình Dương đá chân đóng cửa lại, đè cô lên bàn sách rộng lớn, hơi thở nóng rực phả vào xương quai xanh tinh xảo của cô, giọng nói của anh cực kỳ mê người: “Thư phòng nhà chúng ta không phải là nơi thiêng liêng cao quý …”

“…” Cuối cùng Tô Tầm được anh đưa lên cực hạn của sự thống khổ cùng vui vẻ nhưng trong đầu vẫn nghĩ nếu như sáng mai Tô Tiểu Tông phát hiện ra cô ngủ ở thư phòng thì không biết phải giải thích với con trai như thế nào!

Hoàn hảo, sáng hôm sau cô tỉnh dậy ở trên giường, Tô Tiểu Tông chạy vào từ bên ngoài, vui vẻ gọi cô: “Mẹ ơi, nhanh dậy thôi, bố nói mẹ sắp muộn giờ đi làm rồi!”

Tô Tầm vội vàng đứng lên, ngang sống lưng đau nhức khiến cô thiếu chút nữa nằm lại xuống giường, mặt bàn thư phòng quá cứng mà! Cô muốn kháng nghị! Tô Tiểu Tông nhấc chân lên ra sức bò lên giường, chui ra phía sau đẩy cô, miệng thúc giục: “Mẹ nhanh lên nào.”

“Xong ngay, mẹ dậy ngay đây.” Tô Tầm từ trên giường bước xuống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ Tô Tiểu Tông lại chạy ra ngoài báo cáo với Lục Trình Dương.



Lục Trình Dương đưa Tô Tầm đến dưới lầu công ty, lúc này Tô Tầm mới nhớ ra trưa nay anh sẽ đưa Lạc Thiến Thiến đến mộ của Lục Trình Uy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi trưa anh đưa Lạc Thiến Thiến đến mộ Trình Uy thì đến đón em luôn, em muốn đi cùng.”

“Được.” Lục Trình Dương không có dị nghị gì, anh cũng hy vọng cô có thể đi. Lần trước ở thành phố S bởi vì đường sá xa xôi nên cô không đi được; bây giờ cô đã ở cùng một chỗ với anh thì cũng nên đi một chuyến.

“Vậy … Tiểu Tông thì sao?” Tô Tầm có chút do dự hỏi, dù sao Trình Uy cũng là chú của Tiểu Tông, cũng nên đến tế bái.

Lục Trình Dương nhìn cô nói: “Để lần sau đưa con đi.”

Tô Tầm gật đầu: “Được rồi, vậy em lên lầu đây.” Tô Tầm đang muốn mở cửa xe thì đột nhiên bị anh kéo ngược về phía sau, Lục Trình Dương cúi đầu hôn cô một cái, sau cùng còn lấy ngón tay lau khóe môi cô: “Đi đi.”

Tô Tầm: “…”

Sắc mặt Tô Tầm trở nên đỏ bừng, mới đi được vài bước thì đột nhiên trên vai trầm xuống, xoay người thì nhìn thấy Chu Oánh và một người đồng nghiệp khác đang cười híp mắt nhìn cô, cười trêu ghẹo: “Bố của đầu xoăn nhỏ rất tuấn tú nha, lúc chia tay còn hôn một cái, rất ngọt ngào!”

Các cô ấy thấy được … Tô Tầm quẫn bách, có chút thẹn thùng, mặt lại đỏ thêm vài phần, không ngờ hai cô bé này còn không kiêng kị gì mà nói tiếp: “Em cảm thấy dạo này trông chị đẹp hơn rất nhiều, làn da cũng mượt mà hơn so với trước.”

“Đúng vậy, rõ ràng đầu xoăn nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, tại sao chị nhìn còn trẻ hơn cả em chứ, thật không công bằng mà, rõ ràng em còn nhỏ hơn chị ba tuổi!”

“Ráng chịu đi, ai bảo cô còn chưa có bạn trai chưa có chồng chứ … phụ nữ phải được thoải mái chứ, biết chưa?”

“…” Tô Tầm cảm thấy có chút không nói nên lời, gần đây cô quả thật là … thoải mái quá độ!

Còn chưa tới trưa thì Lục Trình Dương đã nhận được điện thoại của Lạc Thiến Thiến, sau đó anh liền gọi cho Tô Tầm để xác định thời gian.

Ăn trưa xong, Tô Tầm cầm dù che nắng đứng chờ ở ven đường, xe của Lục Trình Dương rất nhanh đã dừng trước mặt cô, sau khi lên xe mới phát hiện ra Lạc Thiến Thiến đang ngồi ở ghế sau, trong lòng cô ta ôm bảy bông hoa bách hợp trắng đang nở rộ. Lục Trình Dương đã nói cho cô biết, hàng năm anh đi thăm mộ Trình Uy đều thấy bảy bông hoa bách hợp trắng, đây cũng là lần đầu tiên cô biết bảy bông hoa bách hợp trắng tượng trưng cho sự nhung nhớ.

Lục Trình Dương đưa bình nước cho cô: “Hôm nay trời có chút nóng, em uống nhiều nước một chút.”

Sau khi ăn xong Tô Tầm không nghe theo lời anh lêu lầu ngồi đợi mà trực tiếp đứng ở ven đường chờ anh nên bây giờ rất khát nước, nắp bình đã được anh vặn ra.

Lạc Thiến Thiến nắm chặt bình nước trong tay, có chút hâm mộ nhìn Tô Tầm. Trước kia Lục Trình Uy cũng rất tốt với cô nhưng cô lại hại anh, anh nhất định hết sức hối hận vì đã yêu cô. Nếu như có thể làm lại thì chắc anh hẳn sẽ chọn không bao giờ dây dưa với cô nhỉ?

Tô Tầm nhìn tấm ảnh được khắc trên bia mộ, dáng vẻ của Lục Trình Uy y như trong trí nhớ của cô, là một cậu thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, sinh mạng đã mãi mãi dừng lại ở tuổi hai mươi, còn quá trẻ …

Nhớ tới mấy năm dài đằng đẵng đầy phong ba kia thì Tô Tầm khó tránh khỏi có chút đau buồn và cảm khái. Khi đó cô không biết bất cứ chuyện gì hết, Lục Trình Dương đều tự mình gánh vác tất cả. Tô Tầm vươn tay cầm lấy tay anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhìn Lạc Thiến Thiến đang ngồi xổm đặt bảy bông hoa bách hợp trắng lên mộ, nhìn khuôn mặt cô ta đong đầy nước mắt khi nhìn ảnh của Trình Uy trên bia. Cô ấy hẳn là đã sống trong sự áy náy cùng ân hận trong suốt những năm qua …

Cúi đầu đặt tay mình vào bàn tay rộng lớn của người kia, bàn tay cô rất nhanh được một lòng bàn tay ấm áp bao lại. Tô Tầm ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cũng đang rũ mắt xuống nhìn cô.

Tô Tầm nghĩ thật là tốt khi bọn họ còn có thể ở cùng với nhau …

Đột nhiên Tô Tầm cảm thấy thời gian năm năm cũng không phải là quá dài, bọn họ còn rất nhiều năm năm nữa.

Lúc rời đi, Lục Trình Dương nhìn Lạc Thiến Thiến, nhàn nhạt nói: “Tôi biết cô luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy ân hận nhưng chuyện cũng đã qua hơn năm năm rồi, cô nên nhìn về phía trước, hãy để Trình Uy ngủ yên trong ký ức đi.”

Nói xong những lời này thì anh liền ôm Tô Tầm rời đi. Đây là tâm nguyện của Lục Trình Uy. Bởi vì Giang gia dùng thủ đoạn nên sau khi Lục Trình Uy bị kết án tử hình, anh không có cách nào gặp em trai được, cuối cùng chỉ có thể có được một đoạn di chúc từ quản ngục: “Anh, em xin lỗi … Sau này bố mẹ đành phải trông cậy cả vào anh rồi; anh khuyên bố mẹ đừng quá đau lòng, giữ gìn sức khỏe, em là một kẻ bất hiếu … Ngoài ra, anh giúp em nói với Thiến Thiến là đừng tự trách bản thân, hãy sống thật vui vẻ, hãy coi em như là một hồi ức đi.”

Lạc Thiến ngây người tại chỗ rất lâu, xoay người nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Lục Trình Uy đang được ánh nắng chiếu vào, cô thật sự rất muốn biết rằng anh có hận cô hay không …

Cho tới bây giờ chỉ có áy náy và tự trách mới có thể làm tâm lý của cô cảm thấy dễ chịu một chút. Cô không dám bắt đầu cuộc sống mới, cô sợ mình sẽ quên mất anh, cô cho rằng Lục Trình Dương sẽ hận cô nên không ngờ anh lại nói như vậy. Đến bây giờ cô mới hiểu được thì ra bản thân cô vẫn luôn hy vọng mình được tha thứ …

Lục Trình Uy đã vĩnh viễn không có cách nào mở miệng nói chuyện được nữa nhưng cô đối với anh không chỉ có áy náy và tự trách mà còn có yêu, còn có sự đau khổ khi mất anh …

Tô Tầm quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Thiến Thiến đang nằm trên mộ Lục Trình Uy khóc đến run rẩy cả người. Khi vào trong xe, trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động, mạnh mẽ nghiêng người, bổ nhào vào trong ngực Lục Trình Dương ôm lấy anh.

Lục Trình Dương cho rằng cô đau buồn vì chuyện của Lục Trình Uy nên vỗ nhè nhẹ lên lưng cô: “Không sao, tất cả đã qua rồi.”

Người trong lòng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, thì thầm: “Lục Trình Dương, thật là tốt khi anh có thể trở về.” Thật là tốt khi anh có thể trở về bên cạnh em.

Lục Trình Dương siết chặt vòng tay ôm lấy cô: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.