Nơi Cuối Con Đường

Chương 41: Chương 41: Anh đã từng yêu cô, đã từng làm tổn thương cô, cô hy vọng mình chỉ nhớ tình yêu của anh




Gần đó, Lâm Nặc được Giang Doãn Chính đưa về khách sạn của anh.

Ngồi trong xe, cuối cùng cô cũng kể sơ qua cho Giang Doãn Chính, chỉ vài câu ngắn ngủi cô liền cảm thấy mi mắt nặng dần, khép mắt trong cơn mệt mỏi.

Hơi thở quen thuộc kề bên, từ đầu đến cuối cô quyết không buông.

Cuối cùng, Giang Doãn Chính gọi cô dậy, đi thẳng vào phòng, anh nói: "Em đi tắm đi".

Cô bước vào phòng tắm, rất mực ngoan ngoãn.

Cô thực sự cần thư giãn, làn nước nóng ấm chảy trên người, các dây thần kinh đều dãn ra, vết thương trên môi khẽ nhói đau.

Đứng dưới vòi hoa sen đúng nửa tiếng đồng hồ, Lâm Nặc mới bước ra, mái tóc đẫm nước nhỏ xuống. Vì không có quần áo thay, cô đành khoác áo choàng tắm của khách sạn. Áo choàng hơi rộng, tay áo phải xắn lên vài lớp, chiếc áo thùng thà thùng thình càng tôn thêm dáng vẻ lung linh kiều diễm của cô.

Tinh thần cô đã khá lên nhiều, tuy mắt vẫn sưng do khóc quá lâu lại nức nở nên vừa gặp ánh mắt Giang Doãn Chính cô liền quay đầu đi.

Thực ra lúc trong phòng tắm, cô sợ rằng anh sẽ đột ngột bỏ đi, sợ rằng anh đi tìm Từ Chỉ An, thế nhưng khi bước ra cô liền thấy anh đứng bên cửa sổ, rèm cửa vẫn chưa kéo lại, bên ngoài màn đêm đặc quánh.

Ngắm nhìn bóng dáng trầm ngâm của anh, Lâm Nặc khẽ hắng giọng, lúc này mới phát hiện ra giọng khản đặc.

Giang Doãn Chính quay người lại, sắc mặt ôn hòa, trông thấy thân hình bé nhỏ của cô dường như lọt thỏm trong lớp áo choàng, cực kỳ đáng yêu, không kìm được khẽ mỉm cười rồi nói: "Đỡ hơn rồi chứ?".

Cô gật đầu, trông thấy anh lại chau mày, thẫn thờ ngón tay thon dài khẽ chạm vào khóe môi cô.

Ngón tay anh ấm áp, lướt qua vết thương của cô chẳng đau chút nào, bất giác cô mím chặt môi, nói: "Không sao".

Anh hỏi: "Đói không? Ăn chút gì đi hẵng ngủ".

Cô thật sự rất đói, cố sức vùng vẫy trong xe hồi lâu tiếp đó lại khóc một trận, tiêu hao khá nhiều thể lực, vì vậy khi nhân viên phục vụ đưa thức ăn khuya đến, cô chẳng để ý gì nữa, ngồi xuống cắm cúi ăn, chỉ kém hổ đói vồ mồi mà thôi.

Những chiếc sủi cảo nhỏ xinh, lớp vỏ ngoài mỏng manh bao bọc nhân bánh đầy đặn, óng ánh trong suốt, hơi nóng bốc lên nghi ngút, thơm phức đầy hấp dẫn.

Một lúc sau, cô cảm thấy không gian quá tĩnh lặng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Giang Doãn Chính, dường như anh vẫn nhìn cô, lặng lẽ từ đầu đến cuối, đáy mắt sâu đen với tia sáng rất nhạt đang chuyển động yếu ớt, một sức mạnh thần kỳ, khiến người ta an lòng.

Cô mỉm cười, lúc này mới sực nhớ ra, vội hỏi: "Anh ăn không?".

Chiếc đèn đầu giường chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô vừa ăn xong cuối cùng sắc mặt đã hồng hào trở lại, lúc này đôi mắt đen láy ấy liếc nhìn anh, nụ cười tuy nhẹ nhưng rạng ngời, ánh sáng như nhảy múa trên khuôn mặt cô, dường như cô đã quên hết những chuyện không vui trước đó, tràn đầy sức sống.

Giang Doãn Chính đứng dậy con tim khẽ xao động, chẳng nói lời nào, anh nghiêng người khẽ hôn lên đôi môi cô.

Hệt như chạm phải luồng điện, sự việc mấy tiếng đồng hồ trước lại nhảy nhót trong tâm trí cô, Lâm Nặc bỗng thấy hoảng sợ nhưng bàn tay của Giang Doãn Chính đã giữ chặt lấy gương mặt cô, lòng bàn tay anh ấm áp, động tác dịu dàng, như vỗ về, như dỗ dành, thấp giọng nói: "Đừng sợ".

Cô sửng sốt, đôi môi anh lần nữa lướt trên bờ môi cô, cảm giác quen thuộc thoáng chốc quay trở lại, bao trùm lấy toàn bộ các giác quan của cô.

Cô thật sự không sợ hãi, bởi lẽ lần này không giống với ban nãy, giờ phút này người đối diện với cô chính là anh.

Món sủi cảo vẫn đang bốc khói nhẹ trong chiếc bát sứ màu trắng đã bị cho vào quên lãng, chiếc thìa nhỏ vốn cầm trong tay rơi vào trong bát cùng tiếng keng ngân lên. Cô ngần ngừ vươn tay ra nắm lấy áo anh, dường như giờ phút này cô chẳng thể nhớ gì nữa, điều duy nhất cô có thể làm là đón nhận và đáp trả lại theo tiềm thức.

Cô nhớ anh, những chuyện khác chẳng muốn nghĩ đến nữa, như không hề có quá khứ cũng chẳng có tương lai, đêm nay cô bất chấp mọi thứ.

Bị anh đè xuống giường, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, phảng phất còn có mùi hương khác, rất nhẹ, có lẽ là mùi nước hoa của anh.

Cô mở mắt thật to, nhìn thẳng vào anh, thì thầm: "Em yêu anh...”, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất trong một nụ hôn sâu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nặc thức dậy, cảm thấy tỉnh táo đến lạ thường.

Hơi thở Giang Doãn Chính sát bên thùy tai, vẫn giữ nguyên tư thế khi chìm vào giấc ngủ lúc nửa đêm, tay anh vòng sang ôm chặt lấy eo cô.

Rèm cửa được kéo hết ra, ánh sáng xuyên qua màn sương mù mỏng chiếu vào, cô đưa tay nhặt chiếc áo dưới đất vô tình chạm vào áo sơ mi của Giang Doãn Chính.

Lâm Nặc cầm lên nhìn rồi trả lại chỗ cũ, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh.

Chiếc quần bò vẫn tươm tất, áo sơ mi nhăn nhúm lại bị đứt một chiếc cúc áo ngay trước ngực, cô cúi đầu chỉnh trang một lúc, sau lưng bỗng vang lên giọng nói: "Em định đi đâu?".

Không biết Giang Doãn Chính đã thức giấc tự lúc nào, nhìn cô, mặt không chút cảm xúc.

Cô lúng túng nói: "Em phải về khách sạn dọn hành lý, em bay chuyến sáng".

Anh ngồi dậy, thâm trầm nhìn cô, nói: "Đi cùng anh luôn", rồi xoay người bước xuống giường tìm quần áo.

"Không cần đâu", cô từ chối không chút suy nghĩ, né tránh ánh mắt anh, như e thẹn lại như đang chột dạ.

Giang Doãn Chính dừng lại, mặt trời từ từ nhô cao chói mắt, anh nheo mắt hỏi: "Không cần đâu là ý gì vậy?".

Không phải cô không nhớ sự việc xảy ra trong khách sạn hôm đi nghỉ mát, tuy khi đó cô say nhưng cô vẫn lắc đầu nói: "Không cần đâu", ra sức phân rõ ranh giới, cố chấp đến gần như đoạn tuyệt.

Đó là lần đầu tiên có người phụ nữ khiến anh tức giận đến vậy.

Trong lòng anh đã có dự cảm, quả nhiên ngay sau đó cô nói: "Chúng ta mạnh ai nấy đi thôi", xoay người toan mở cửa.

Anh đang cài áo, bất giác ngón tay siết chặt lại, lạnh lùng nói: "Vậy chuyện tối qua là thế nào?".

Lâm Nặc như bị trúng tà, tim đập loạn nhịp, thấp giọng nói câu gì đó, giọng nói nhỏ lại nhanh đến cả cô cũng chẳng nghe rõ, cúi mặt mò cửa bước đi, chốt cửa kêu tiếng “cạch” một tiếng, cùng lúc đó, sau lưng chợt vang lên tiếng động lớn

Cô giật mình, vội quay lại.

Chiếc bình hoa trên bàn cạnh cửa sổ bị Giang Doãn Chính hất xuống lăn sang một bên. Vì lực va mạnh, chiếc bình đập vào tường, vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Thậm chí mảnh vỡ còn bắn đến bên chân cô, bất giác cô lui về sau, đối diện anh, đáy mắt thăm thẳm của anh thấp thoáng hơi lạnh thấu xương.

Giang Doãn Chính thở gấp, ngực phập phồng, thực sự rất tức giận, không chỉ giận cô mà còn giận chính mình. Hệt như bị trúng tà, ma đưa lối quỷ dẫn đường mới bị cô làm cho tức giận một cách dễ dàng như thế vậy nhưng ngay cả thời khắc quan trọng cùng chẳng thể nào dứt bỏ cô.

Hệt như tối qua, cô yếu đuối bất lực nắm lấy áo anh, anh cũng muốn buông tay bỏ mặc mà rời đi. Nhưng rốt cuộc anh chẳng thể làm được.

Tựa như lần trước cô phải khâu mấy mũi, anh ở bên rồi lại nếm trải nỗi đau khi bị cô làm tổn thương, lần này cũng đau đớn như thế... Nhưng vẫn không nỡ buông bỏ thế nên ngay cả hôn cũng dịu dàng, lo sợ cô bị tổn thương.

Thực ra, những chuyện anh không làm được còn rất nhiều, kể cả việc tìm người thay thế vị trí cô trong lòng mình.

Lâm Nặc đứng bên cửa, dáng vẻ sợ hãi, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm.

Anh hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn hỏi: "Vừa rồi em nói gì? Nói lại lần nữa đi". Giọng đỉệu chẳng chút trầm bổng.

Anh trước giờ là vậy, càng giận dữ giọng càng bình tĩnh, Lâm Nặc hiểu rất rõ điểm này, lúc này vẫn nghiến răng, mạnh bạo nói: "Việc tối qua không nên xảy ra...". Ngưng một lát, né tránh ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng của anh, cô tiếp lời: "Chẳng qua là vì sợ hãi và cô đơn". Cô coi anh như công cụ tiêu khiển để xua đi sự cô đơn và giá lạnh, lời còn chưa dứt đến cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cả gian phòng chìm ngập trong im lặng.

Rất lâu sau, cô thấy anh nhấc tay lên, ngón tay thon dài chỉ về phía cửa, nói: "Em đi đi", sắc mặt như phủ một lớp sương lạnh giá.

Buổi sáng ban mai thành phố Hàng Châu đầy nhộn nhịp, vừa đúng thứ Hai, trên phố đều là những người đi làm sớm, tay cầm bánh mì, sữa đậu nành vẻ mặt vội vã. Lâm Nặc lướt đi trong dòng người, trông thấy các quầy hàng bày đầy trên vỉa hè chỉ tiếc là cô chẳng có một xu dính túi.

Đi một đoạn, hỏi thăm người đi đường, mới biết khách sạn cô ở cách đấy rất xa, khu X này cô không thông thuộc thế là cô đành bắt taxi, đến khách sạn mới thú thật; "Tôi không mang theo tiền, anh có thể đi cùng với tôi vào lấy được không?".

Tài xế thấy cô là con gái, lại nói giọng địa phương khác, hoài nghi nhìn cô, rốt cuộc đành theo cô vào trong thu tiền.

Tiếp đó là xác nhận thân phận, bù thẻ phòng, mất một thời gian mới xong. Tài xế đợi đến nỗi mất cả kiên nhẫn, lúc thu tiền, nói: "Cô gái à, tôi bị cô làm lỡ mất mấy cuốc xe rồi đó".

Lâm Nặc cũng cảm thấy vô cùng áy náy, dứt khoát không nhận tiền thừa, tươi cười tiễn anh ra cửa.

Cô ngồi xuống khẽ thở phào, lại nhớ đến Giang Doãn Chính.

Việc xảy ra đêm qua phần nhiều là do nội tâm yếu đuối, trong lúc đam mê mãnh liệt trỗi dậy, cô thậm chí đã nghĩ rằng, cứ tiếp tục như vậy, cứ thế yêu thôi, chẳng cần suy nghĩ đến kết quả cùng đường lùi làm gì.

Chỉ là vì cô yêu anh.

Thế nhưng mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trên cơ thể anh chợt làm cô bừng tỉnh, đó chẳng phải mùi nước hoa của anh mà giống với mùi nước hoa của phụ nữ, hương thơm ngọt ngào mê hoặc lòng người, giống như nụ cười rạng rỡ của Vương Tịnh

Cô chỉ thấy xót xa, có chút gì đó ấm ức pha lẫn sự nhục nhã. Lúc này, mới ý thức được rằng, hóa ra tất cả đều đã muộn. Giữa hai người họ đã có người khác chen vào. Không, có lẽ nên nói rằng, cô đã chen vào giữa hai người họ. Cứ tiếp tục như vậy thì lại càng sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.