Giang
Doãn Chính ngoái đầu lại, cảm thấy khó hiểu, nhìn Lâm Nặc, thờ ơ nói: “Bạn bè
bình thường, có cần thiết phải quan tâm đến vậy không?”.
Lâm Nặc
nghẹn lời, không thể tin nổi, chỉ cảm thấy anh xưa nay vốn trầm tĩnh, giờ đây
lại nói giọng hờn dỗi tựa như một đứa trẻ, thực sự khiến người khác phải kinh
ngạc.
Cô cúi
đầu nhìn ngón tay, dù sao đi nữa cũng chẳng thể phủ nhận sự xuất hiện vừa rồi
của anh trong quán bar tựa như vì sao cứu tinh, trong cô ánh lên hy vọng cùng
niềm vui sướng mãnh liệt.
Nhìn
thấy anh, dường như cả thế giới đều yên ổn lại, chẳng cần lo lắng lại càng
không phải sợ hãi điều gì, dường như đó chính là cảm giác an toàn trời cho.
Chiếc xe
từ từ khởi động trong sự tĩnh lặng, lướt trên con phố ngày thường Lâm Nặc chưa
từng đi qua, cuộc sống về đêm của thành phố vừa mới bắt đầu, đèn đuốc dày đặc
đem lại cảm giác ấm áp náo nhiệt đến lạ thường.
Giang
Doãn Chính lặng lẽ tựa vào ghế da, khép hờ mắt chẳng buồn để tâm đến cô, gần
như kiệt sức.
Từ phía
cô có thể nhìn thấy đường nét thanh tú trên khuôn mặt trông nghiêng của anh,
lòng cô chợt xao xuyến, muốn lại gần hơn chút nữa thì điện thoại trong túi đổ
chuông.
Từ Chỉ
An thở gấp hỏi: “Em đang ở đâu?”.
Thật
ra, xe đã đi rất xa nhưng Lâm Nặc vẫn quay đầu lại theo phản xạ đưa mắt nhìn
quang cảnh cùng dòng người xa lạ nhanh chóng lùi dần phía sau, khẽ hỏi lại:
“Còn anh?”.
“Quán
bar”.
Cô thở
dài, rốt cuộc thì anh vẫn đến, chỉ có điều đã quá muộn.
Trước
đó, Giang Doãn Chính vẫn khép mắt vờ ngủ giờ mở to mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu,
cô thì thầm trong điện thoại: “Không sao cả, em đang trên đường về nhà rồi”.
Từ Chỉ
An giật mình, giọng không an tâm: “Đi cùng Hứa Tư Tư à? Chúng có làm khó bọn em
không?”.
“Không”,
cô ngừng lại bình thản nói: “Chẳng phải anh đang tăng ca sao? Mau về đi”. Cứ
nghĩ đến việc anh vội vã sắp xếp thời gian chạy đến, cô bỗng thấy không nỡ,
trước khi ngắt điện thoại cô còn nói thêm một câu: “Mai mình liên lạc lại nhé”.
Chiếc
xe nhanh chóng dừng trước khu chung cư cao cấp trong thành phố, Giang Doãn
Chính không xuống xe mà quay đầu nhìn cô chăm chú.
Ánh đèn
bên ngoài sáng trưng, hắt lên đôi môi mỏng của anh càng khiến nó thêm trắng
bệch. Rõ ràng dạ dày anh đang đau dữ dội nhưng khuôn mặt chẳng biểu lộ cảm xúc
gì, đôi mắt ánh lên nét cười châm biếm, chậm rãi mở miệng nói: “Em muốn cùng
anh làm gì nào?”.
Lâm Nặc
sửng sốt, sớm đoán đây là chỗ ở của anh, thời gian đã muộn, định thần lại cô
nói với giọng rõ ràng mạch lạc: “Anh lại đau dạ dày à? Đã uống thuốc chưa? Có
cần em giúp gì không?”. Là để cảm ơn anh hay vì nguyên nhân nào khác cũng được,
cô chẳng thể chia tay anh trước cửa quán bar.
Ánh mắt
Giang Doãn Chính loé lên, đôi môi khẽ nhếch lên, mỉm cười, nụ cười hàm ý không
rõ ràng, đẩy cửa xe lãnh đạm nói: “Em về đi”.
Người
đàn ông áo đen ngồi trong khoang xe nghe nói vậy, định khởi động xe, nào ngờ
Lâm Nặc ngẩn người trong tích tắc liền lao xuống xe. Bởi lẽ động tác quá mạnh
nên âm thanh sập cửa cũng lớn hơn bình thường. Giang Doãn Chính nghe rõ mồn một
nhưng chẳng quay đầu lại, một mình tiến vào thang máy.
Đây là
lần đầu tiên anh để lại cho cô dáng hình mờ nhạt đến lạnh lùng nhưng cô vẫn bị
hớp hồn, nhìn thấy bàn tay anh ấn lên dạ dày thì cô chẳng thể nào thuyết phục
bản thân an lòng rời đi.
Nhà anh
nằm ở tầng trên cùng, hai căn phòng liền kề thông nhau, vật dụng bài trí đều là
những thứ giản đơn nhất được bố trí hài hoà giữa sắc tro và đen trắng, không
gian vô cùng thoáng đạt.
Giang
Doãn Chính mở cửa, ném chùm chìa khoá lên sôfa, dường như anh hạ quyết tâm coi
cô như kẻ vô hình, bỏ mặc cô bước vào cửa còn mình thì đi thẳng về phía phòng
ngủ.
Lâm Nặc
đi theo sau, thấy anh cúi rạp người nằm sấp trên giường, thân hình cao lớn nằm
trên tấm drap giường thoáng chôc hình thành vô số vết nhăn nhúm trải dài trên
chiếc giường rộng lớn.
Nhiệt
độ trong phòng ổn định, mùi thuốc lá cùng hương nước hoa hoà quyện vào nhau
trong không khí, đó chính là hơi thở của Giang Doãn Chính cũng chính là hơi thở
đơn thuần của nam giới.
Dường
như mãi lúc này, Lâm Nặc mới hoàn toàn ý thức rằng mình đang ở trong căn nhà
của một người đàn ông, màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, hướng mắt nhìn ra xa có
thể trông thấy cảnh đêm sáng long lanh hệt như ánh sao.
Kệ tủ
đầu giường có thuốc, Lâm Nặc đi rót nước, quay người lại, Giang Doãn Chính đã
đổi tư thế, nằm nghiêng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô.
Lâm Nặc
đi thẳng về phía trước, nhìn sắc mặt anh, lòng cô chợt trào dâng nỗi ăn năn
mãnh liệt. Nếu sớm biết anh đang bị đau, cô sẽ chẳng phiền nhiễu anh vào lúc
này.
Giang
Doãn Chính vẫn nhìn cô, thờ ơ chìa tay ra, đón lấy ly nước thuỷ tinh ấm nóng,
tự mình uống thuốc, ngước mắt lên, gian phòng tĩnh lặng đến đáng sợ. Anh liếc
mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giọng trầm thấp: “Em nên về đi!”.
Lâm Nặc
cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe, dây đeo màu đen tuyền quấn
quanh cổ tay anh, chỉ thấy kim giờ điểm đúng mười giờ.
Cô ngẫm
nghĩ một hồi, tận mắt trông thấy anh uống thuốc thực sự chẳng gặp trở ngại gì,
mới yên lòng, gật đầu, trước khi xoay người rời đi, cô nói: “Cảm ơn anh”.
Giang
Doãn Chính mặt không cảm xúc, nói: “Trước đó, em đã cảm ơn anh rồi mà”.
Dù là
người chậm chạp đến đâu cũng có thể nhận ra tâm trạng của anh rất không bình
thường, huống hồ Lâm Nặc chẳng phải người mắc bệnh thần kinh, sự việc trước đó
cô vẫn nhớ khá rõ.
Rõ ràng
khi ấy nói trong điện thoại dứt khoát vậy những chẳng hiểu sao lúc này đối diện
ánh mắt lãnh đạm của Giang Doãn Chính, trong lòng cô đột nhiên có cảm giác mâu
thuẫn đến khó hiểu.
Từ Chỉ
An, Giang Doãn Chính, dường như hai người đã bắt đầu một vòng kéo co chính thức
mà vô hình trong thế giới của cô, dù muốn phủ nhận cũng chẳng có tác dụng gì.
Khi
Giang Doãn Chính xuất hiện trong quán bar kéo cô ra đồng thời quan sát cô tỉ mỉ
một lượt. Ánh mắt ấy như đang ngắm nhìn thứ đồ vật đáng yêu đáng trân trọng,
anh sợ cô bị tổn thương, ánh mắt dịu dàng đến mức chẳng thể nào khiến người
khác không xao lòng.
Màn đêm
đen đặc, Lâm Nặc bước ra ngoài, cô không có ý định để anh tiễn, huống hồ trông
anh như thế này, dường như chẳng hề có ý định đứng dậy tiễn cô.
Sàn gỗ
phản chiếu ánh sáng mờ ảo, vừa rồi cô cởi giầy đi thẳng vào trong, lúc này cảm
thấy hơi lành lạnh. Lâm Nặc ra tới cửa phòng khách rộng lớn. Cô đặt tay lên nắm
đấm cửa, sau lưng chợt vang lên tiếng động.
Cô
ngoái đầu lại thì Giang Doãn Chính đã đứng ngay sau lưng, ánh mắt trong veo từ
trên cao nhìn xuống, gần đến nỗi khiến cô nghẹt thở.
Cô giấu
tay ra sau lưng, lòng bàn tay mát lạnh bởi nắm đấm cửa bằng kim loại, cô ngẩng
lên nhìn anh, chẳng rõ thế nào trong đầu bỗng nhớ đến buổi tối hôm đó, bọn họ
ngồi trong xe, cô cũng có linh cảm mơ hồ tựa như lúc này.
Ánh đèn
trên trần phòng khách chiếu ra những tia sáng dịu nhẹ, Giang Doãn Chính đứng
ngay trước mặt cô, thân hình anh bao trùm lên, cùng ánh mắt gần như xoá bỏ sự
lạnh lùng xa cách của anh trước đó.
Cô há
hốc miệng, hỏi: “Sao thế?”. Trong vô thức, cánh tay cử động, chốt cửa kêu
“cách” một tiếng, cửa mở ra.
Anh im
lặng, chống tay lên cửa.
Cô giật
mình, cả người bị anh ghì chặt, cố sức ngẩng đầu lên, anh khẽ nhíu mày, chỉ
thấy trong mắt anh là sự phẫn nộ hoà trộn cùng vô số cảm xúc khó hiểu khác.
Chỉ là,
anh chẳng để cô có thời gian phân tích, hơi thở hoà quyện giữa hương thảo mộc
cùng mùi thuốc lá đã bao trùm lên tất cả.