Ngày
tháng lướt đi thật nhanh, những thời khắc cuối cùng ở trường đại học trôi qua
dễ dàng hơn so với ba năm trước.
Qua
lễ Quốc khánh, tiết trời trở nên se lạnh, dường như mùa thu đã giảm nhiệt độ đi
đáng kể, gió hiu hiu quét đi khí nóng bức oi ả trước đó.
Chiều
thứ Năm, Lâm Nặc chỉ có hai tiết học nên đã cùng bố mẹ đi tảo mộ trên núi ở
ngoại ô thành phố.
Mấy năm
trước ông nội cô mất đã được chôn cất tại đây, còn mời cả thầy phong thủy đến
để xem hướng. Nghe nói nghĩa trang này mang lại sự may mắn, thật ra Lâm Nặc
không tin vào những điều này, người khuất như ngọn đèn đã tắt, nếu như lúc sống
không tận hưởng cuộc sống thì khi mất đi dù ở lăng mộ hoàng đế đi chăng nữa
cũng có ý nghĩa gì đâu chứ?
Thế
nhưng bố mẹ cô lại nghĩ khác, cả những người lớn tuổi trong nhà cũng đều mê
tín, bỏ ra một số tiền lớn để mua ngôi mộ này, tro cốt của bà nội cô cũng được
chuyển đến chôn cất cùng.
Lúc cả
nhà Lâm Nặc đến đó thì cô, dì, chú, bác đều đã bày sẵn hoa quả hương đèn.
Như mọi
khi, đến lượt mình thắp hương, Lâm Nặc cùng bố mẹ quỳ dưới nền đá hoa, khói
hương nghi ngút, cô nhắm mắt lại cầu khấn trong lòng, cầu bình an và phước
lành.
Có
tiếng nức nở nghẹn ngào của cô út ở phía sau, Lâm Nặc thầm thở dài, ngoan ngoãn
cúi lạy.
Dù rằng
thường ngày là người hồn nhiên vô tư, nhưng trong bầu không khí trang nghiêm và
bi thương này, cô cũng không khỏi nghẹn ngào xúc động. Huống hồ, Lâm Nặc rất
yêu ông bà nội. Vì thế mà lúc cô đứng dậy, hốc mắt cũng hoe đỏ.
Đốt
xong vàng mã, nán lại hồi lâu mọi người mới thu dọn đồ đạc, làm vệ sinh sạch bệ
đá, chuẩn bị xuống núi.
Lâm Nặc
cố ý lùi về sau hai bước, bà Lâm quay đầu lại nhìn cô chẳng nói gì, theo sau
chồng tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là
thói quen của Lâm Nặc, mỗi lần đi tảo mộ, cô vẫn thường nán lại đến phút cuối
cùng rồi mới ra về.
Cũng
chẳng rõ vì sao, chỉ là trước chốn đông người, lúc thắp hương cô chưa bao giờ
nói gì, cổ họng như nghẹn lại, thầm cầu khấn trong lòng. Thế nhưng, cô nghe nói
rằng làm như vậy thì người đã khuất chẳng thể nào nghe thấy được.
Vì thế,
đợi lúc mọi người đều đi xa rồi, cô lại quỳ xuống.
“Ông,
bà”, cô nhìn hai tấm hình trước bia mộ, khẽ mỉm cười, nói: “Ông bà phù hộ cho
gia đình con được bình an, vui vẻ”, dừng một lát cô lại cười, “Nhất là phù hộ
cho con, ông bà nhé”.
Lúc
này, nhắm mắt lại, cô như trông thấy cảnh tượng hồi nhỏ mình vẫn quấn quýt bên
cạnh ông bà nội, được cưng chiều, được nhõng nhẽo nũng nịu như vậy đã trở thành
thói quen.
Chẳng
thể nán lại quá lâu, Lâm Nặc đứng dậy phủi bụi trên quần, chuẩn bị ra về. Tình
cờ quay đầu lại, cô sững sờ.
Tiết
trời ảm đạm âm u, ánh mặt trời đã tắt từ lâu, hướng mắt nhìn sang, xa xa sau
ngọn núi bao trùm một màn đen dày đặc, cảnh sắc tĩnh lặng tựa như trước mặt là
cả một nghĩa trang dài tăm tắp rộng lớn, lớp tro trắng toát, chẳng có chút sự
sống, cũng chẳng có bầu không khí náo nhiệt, đến cả hương khói cũng bay lảng
bảng không khí, mờ nhạt chẳng trông thấy gì.
Lâm Nặc
giật mình khi thấy một người đàn ông.
Anh ta
trông còn rất trẻ, không biết tự lúc nào đã đứng chếch ngay trước mặt cô không
xa, đối diện một ngôi mộ khác, mái tóc ngắn đen nhánh, dáng hình mảnh khảnh
thanh tú.
Thật
ra, bản thân Lâm Nặc cũng thấy có chút ngạc nhiên, liền định thần lại nhưng mắt
vẫn không rời khỏi người đó.
Cô
không quen anh ta, đến đây rất nhiều lần cũng chưa từng gặp người đàn ông này.
Thế nhưng, hôm nay nói chuyện với ông bà nội xong, anh ta đột ngột xuất hiện ở
đây, trong tay không cầm theo thứ gì, chỉ mặc bộ vest đen, lặng lẽ đứng trong
gió thu mát lạnh, những sợi tóc tơ phất phơ trước trán.
Lâm Nặc
ngắm nhìn dáng hình trông nghiêng của anh ta trong bầu không khí phảng phất nét
xơ xác tiêu điều.
Một lúc
lâu sau, cô mới thôi không nhìn, vòng sang lối đi khác, đi thẳng về phía trước.
Đi đến
đoạn đường bằng phẳng, cô rất muốn ngoái đầu lại nhìn, nhưng rồi lại thôi.
Mỗi
người đến đây đều không muốn bị người khác quấy rầy về những hoài niệm và ký ức
đã qua của mình.
Lúc
xuống núi, ngồi vào chiếc xe du lịch của bác cả, Lâm Nặc quay mặt nhìn ra ngoài
cửa sổ.
Cây cối
rậm rạp um tùm, từng cây nhanh chóng lùi dần về sau, mây ảm đạm choáng ngợp cả
bầu trời, ánh sáng yếu ớt.
Đột
nhiên, phía sau có chiếc xe trờ tới, tốc độ nhanh như bay, Lâm Nặc không kịp
phản ứng, chiếc xe đen tuyền đã lướt vụt qua.
Trước
mặt là khúc cua, chiếc xe đó chỉ nháy nhẹ đèn xe sau, rồi mất dạng ở ngã rẽ.
Về đến
trường thì trời đã tối mịt, ánh hoàng hôn trĩu nặng.
Lâm Nặc
nhảy xuống xe, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Bến xe
buýt trước cổng trường lúc này khá đông đúc, chiếc xe buýt tồi tàn vừa trờ tới,
khí thải nặng nề ở đuôi xe lan tỏa vào bầu không khí. Nhiều người bước xuống
xe, Lâm Nặc thoáng nhìn đã trông thấy Từ Chỉ An từ trong đám đông.
Anh vẫn
luôn bắt mắt, tình cờ đứng ngay đó nhưng lại khiến người khác cảm thấy khó có
thể bỏ qua.
Chí ít
thì trong mắt của Lâm Nặc là như vậy.
Cô chạy
tới, lúc này Từ Chỉ An đã quay lưng đi về phía cổng trường, cô tinh nghịch lặng
lẽ núp sau lưng anh rồi bất ngờ vỗ nhẹ vào bờ vai gầy gò, gọi lớn: “Hây!”.
Quả
nhiên Từ Chỉ An giật mình, quay đầu lại, khuôn mặt kinh ngạc. Đến khi trông
thấy rõ gương mặt cười rạng rỡ trước mắt mới định thần lại, nói hơi mất kiên
nhẫn: “Sao em lại ở đây?”.
“Câu
này em phải hỏi anh mới đúng đấy!” Lâm Nặc kéo cánh tay anh, cảm thấy buồn
cười, dường như người có thể khiến nam sinh họ Từ vốn nổi danh điềm tĩnh lộ ra
biểu cảm thế này, e là chỉ có mình cô.
Hai
người cùng nhau đi dưới con đường rợp bóng râm, Lâm Nặc hỏi: “Buổi chiều anh
cũng ra ngoài à?”.
“Ờ.”
“Là vì
công việc ư?”
“…
Không phải”, Từ Chỉ An nói dửng dưng, “Có chút việc riêng”.
Lâm Nặc
ngẩn người rồi cụp mắt xuống nói: “Vâng”.
Với
kinh nghiệm hai năm trời, cô biết, chủ đề nói chuyện nên dừng lại ở đây, việc
riêng mà anh nói đồng nghĩa với việc không muốn cho người khác biết.
Người
khác ở đây, cũng tức là kể cả cô.
Hỏi
nhiều chẳng được ích lợi gì, trái lại còn làm tổn thương đến tình cảm.
Thế
nhưng, Lâm Nặc phát hiện dù hai người ở cạnh nhau đã lâu, dù cô đã quá quen với
cá tính của anh nhưng mỗi lần nghe thấy câu nói này vẫn không khỏi có chút buồn
bã.
Đôi lúc
cô không khỏi suy nghĩ rằng hai người yêu nhau cùng cuộc sống riêng tư của mỗi
người, rốt cuộc phải có vạch ngăn cách như thế mới đạt đến sự cân bằng sao? Mới
có thể không làm tổn thương người khác ư?
Vào giờ
ăn tối, trên đường bắt gặp những bạn học quen và không quen, Lâm Nặc vẫn kéo
tay Từ Chỉ An, thi thoảng hai người trò chuyện những đề tài không quan trọng,
tình cờ cô ngẩng đầu lên ánh mắt như lạc vào gương mặt trẻ trung tuấn tú ấy,
kiếm tìm dáng vẻ điềm đạm quen thuộc ấy.
Rõ ràng
cô che giấu rất giỏi, Từ Chỉ An vốn không nhận ra khoảnh khắc ngắn ngủi ấy,
trong lòng cô sầu muộn biết nhường nào.
Người
lớn không phải cũng đều nói như thế sao? Hôn nhân được duy trì dựa trên sự
thông cảm cùng sự nhường nhịn. Nhượng bộ đi vậy, cô nghĩ, nếu như đã quyết định
sau này sống cùng nhau, cùng mua nhà rồi mua xe. Vậy thì, để tiếp tục giữ vững
mối quan hệ bình ổn này, ắt phải có một người chịu hy sinh đôi chút.
Lẽ dĩ
nhiên, Lâm Nặc không phải là người nhượng bộ mù quáng, chỉ cần mọi thứ nằm
trong phạm vi giới hạn của nó thì cô và Từ Chỉ An vẫn có thể tiếp tục bình yên
bên nhau.
Giờ
nghỉ trưa hôm sau, Hứa Tư Tư đang tìm kiếm việc làm đem đến thông tin về buổi
diễn thuyết năm nay của Tập đoàn Dung Giang sẽ được tổ chức lúc bốn giờ ngày
mai tại giảng đường đại học.
Lâm Nặc
vốn đang gục đầu trên bàn ngủ mơ màng bỗng lấy lại tinh thần, nắm lấy tay áo
Hứa Tư Tư, mỉm cười nói: “Ngày mai, bọn mình cùng đi nhé!”.
“Ờ”,
Hứa Tư Tư nói ngay: “Sơ yếu lý lịch Trung, Anh, bằng cấp các kỹ năng, đều chuẩn
bị đủ cả rồi! Nhưng mà tớ cũng không ôm hy vọng gì đâu, chỉ có hai vị trí phù
hợp với chuyên ngành của chúng mình, còn là quản trị viên tập sự [1]”.
[1] Quản trị viên tập
sự: (Management Trainee – MT): Các tập đoàn đa quốc gia muốn tìm kiếm những bạn
trẻ có năng lực, bản lĩnh để trở thành nhà lãnh đạo trong tương lai. Đối tượng
dự tuyển làm MT chủ yếu là những sinh viên năm cuối hoặc đã ra trường có kinh
nghiệm không quá hai năm, phải trải qua quá trình học tập rèn dũa, sàng lọc
khắc nghiệt tùy vào khả năng của mỗi người mới có thể trở thành sếp.
“Bắt
đầu từ cơ bản đi lên, có gì mà không được chứ? Vả lại, công ty lớn vậy, cạnh
tranh không khốc liệt mới là lạ đó”, Lâm Nặc vừa nói vừa rút điện thoại gọi
điện cho Từ Chỉ An.
Thế
nhưng, gọi đến ký túc xá thì bạn anh nói anh không có ở trong phòng.
“…
Không nói là đi đâu ư?”, Lâm Nặc hỏi.
Trần
Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, đang ngồi trước máy vi tính chơi game, “Ừ”
một tiếng, thuận miệng nói, “Không nói, nhưng chắc là đi bệnh viện rồi!”.
Lâm Nặc
gác điện thoại, chợt ngây người.
Hứa Tư
Tư huơ huơ tay trước mắt cô: “Sao thế?”.
Còn
sáu, bảy phút nữa là bắt đầu tiết ba và tiết bốn, trong lớp học các bạn túm năm
tụm ba cười nói vui vẻ. Lâm Nặc rút ra mẩu giấy, viết lên đó vài dòng, đặt lên
bàn, “Tư Tư, giúp tớ với! Nếu có điểm danh thì nộp giúp tớ cái này nhé!”. Nói
đoạn cô thu dọn sách vở, vẫy tay rồi ra khỏi lớp học từ cửa sau.
Hứa Tư
Tư chẳng lấy gì làm lạ nữa, chậm rãi kẹp tờ đơn xin nghỉ phép vào sách giáo
khoa.
Bên
ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng khẽ lay nhè nhẹ trong ánh chiều vàng vọt, vài
chiếc lá nhẹ nhàng xoay tròn, từ từ rơi xuống.
Lâm Nặc
ngồi vào xe taxi, hạ cửa kính xe xuống, gió nhẹ thổi vào, rõ ràng là không lạnh
nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy se lạnh.
Mẹ Từ
Chỉ An nhập viện, còn cô là bạn gái chính thức của anh, đến giờ mới biết
chuyện, hơn nữa lại là từ người khác nói.
Lúc này
đây, cô lờ mờ hiểu được cái gọi là việc riêng mà anh nói tối qua là thế nào
rồi. Lẽ nào, ngay cả việc hệ trọng này, anh cũng không muốn nói cho cô biết ư?
Ngồi
trong xe, cô vừa tức giận vừa do dự nghĩ, cuối cùng cắn răng nói: “Bác tài, cảm
phiền lái xe đến Bệnh viện Trung ương số một”.