Nơi Cuối Con Đường

Chương 23: Chương 23: Ngã ba đường




Phải lựa chọn tương lai thế nào mới không khiến bản thân thấy hối hận?

Giờ đây Lâm Nặc không muốn nghĩ đến vấn đề này, thật vậy có đôi lúc mỗi người đều muốn được làm con đà điểu.

Thế nhưng vẫn có người tỉnh táo, quyết đoán hơn cô. Chuyện cô chưa kịp nghĩ đến thì Từ Chỉ An đã thay cô giải quyết.

Đó là vào cuối tháng Mười, Lâm Nặc đang tụ tập ăn uống cùng đồng nghiệp với đông đủ các phòng ban, chẳng phải nhân dịp gì đặc biệt chỉ là một nhóm thanh niên trẻ tuổi tìm dịp trút bỏ áp lực cuộc sống và công việc.

Quen nhau đã lâu mà mối quan hệ giữa Lâm Nặc và Đinh Tiểu Quân vẫn chẳng thân thiết, hệt như lực đẩy của nam châm, chứ không thì cô thực sự nghĩ mãi cũng không sao hiểu được vì sao hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau, cùng hưởng một nền giáo dục ngang nhau nhưng lại chẳng cách gì trở thành bạn bè.

Vì vậy mà cô ngồi cách xa cô ấy, ngồi chính giữa là Trì Nhuệ thi thoảng góp vui pha trò khiến mọi người xung quanh được dịp cười thỏa thuê.

Lúc chơi trò “nói thật”, đến lượt Lâm Nặc, có người hỏi: “Nụ hôn đầu với bạn trai là khi nào? Ở đâu? Cụ thể ra sao?”.

Câu hỏi cũ kỹ xa xưa, cô mỉm cười, đang ngẫm nghĩ đáp án thì một giọng nói lanh lảnh chen vào: “Hỏi chẳng rõ ràng gì cả, không hỏi người bạn trai nào, người ta làm sao mà trả lời được?”.

Cô liền quay lại, thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Đinh Tiểu Quân vốn dĩ chẳng thèm liếc mắt nhìn cô, nói xong liền cúi đầu uống nước.

Không khí trên bàn tiệc bỗng chốc trầm lắng, vậy mà người đặt câu hỏi lại không nhận ra sự khác thường, tự nhiên tiếp lời: “Đương nhiên là chỉ mối tình đầu rồi”. Đó là một đồng nghiệp nam hơn Lâm Nặc vài tuổi, cũng là người cực kỳ ưa thích sự náo nhiệt, lúc này đưa mắt liếc Lâm Nặc, nhướn mắt hỏi: “Chuyện thú vị như vậy, chắc vẫn chưa quên đâu nhỉ?”.

Lâm Nặc cúi đầu rồi ngước lên nhìn, nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trị trên khuôn mặt cô, “Sao quên được chứ”. Cô chống cằm, thoải mái nói: “Bạn trai hiện giờ của mình chính là mối tình đầu”.

Một nữ đồng nghiệp tò mò hỏi: “Yêu nhau bao lâu rồi?’.

“Bốn năm”, cô trả lời theo phản xạ, nói xong trái tim có khẽ xao xuyến.

Hóa ra đã lâu như vậy rồi.

Quả nhiên đã thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của người ngồi cạnh, lúc này cô lấy điện thoại ra, cười nói: “Thật ngại quá, mình nghe điện thoại đã, lát nữa tiếp tục chịu sự tra khảo của mọi người nhé!”.

Chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, tránh nhân viên phục vụ, Lâm Nặc liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, ngập ngừng trong giây lát rồi chậm rãi nhận điện.

Cô cười nói: “Vừa nhắc đến anh với các bạn đồng nghiệp”.

Từ Chỉ An lặng im hồi lâu thấp giọng đáp: “Ừ”, âm thanh khẽ ngân vang rồi tan biến dần trong ống nghe.

Cô hỏi: “Anh đang tăng ca à?”.

“Đâu có”, anh mệt mỏi nói, “Bản thiết kế ngày mai làm xong rồi!”.

Cô trầm ngâm: “…Hơn nửa tháng trời rồi, anh vất vả quá”. Hóa ra, hai người đã không liên lạc với nhau gần hai mươi ngày.

Tình cảm bắt đầu thế nào, vì sao từ nồng nàn, mãnh liệt lại trở thành lạnh nhạt?

Thời gian chẳng phải là một loại vũ khí sắc bén gì mà hệt như lưỡi dao cùn, chậm rãi từng chút, từng chút cắt đứt tất cả mối liên hệ tự lúc nào. Có lẽ lợi thế duy nhất chính là, sự chia cắt khiến con người chẳng thể cảm nhận được nỗi đau đớn triền miên.

Cuối cùng, Từ Chỉ An hẹn Lâm Nặc ra ngoài gặp.

Thật ra cô đã có linh cảm từ trước, thế nên tâm trạng vui đùa cũng biến mất. Khi cô đẩy cửa trở vào trong, mọi người ngồi quanh bàn vẫn nói cười chuyện trò, hút thuốc, khói thuốc vấn vít lơ lửng trên đầu.

Cô thu dọn đồ đạc nói là có việc phải đi. Mọi người ngỡ rằng cô tìm cách thoái thác, nói thế nào cũng chẳng dễ dàng buông tha cho cô.

Cuối cùng thực sự tránh không được, cô đành trả lời đầy trịnh trọng: “Nụ hôn đầu của mình là ở khu rừng nhỏ trong trường, cũng chẳng lãng mạn gì lắm, bởi lẽ rất nhanh sau đó liền bị giáo viên bộ môn bắt gặp”.

Có người không cam lòng hỏi: “Rồi sao nữa?”.

“Thế nên…”, cô ngẫm nghĩ, khẽ mỉm cười, “Dừng lại ngay lập tức”, khẽ đảo mắt, ra vẻ thực sự nuối tiếc.

Cuối cùng mọi người đành cho cô “qua ải”, uống thêm hai cốc bia coi như chịu phạt, lúc này cô mới có thể rời khỏi nhà hàng.

Ánh trăng nhàn nhạt, tựa như ánh trăng của một đêm bốn năm về trước. Khi đó cô tựa vào lòng anh, cứ ngỡ rằng mãi mãi chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Đã nhiều năm trôi qua, cô thực sự vẫn chưa quên, mọi thứ đều như hiển hiện ngay trước mắt, kể cả tiếng chân của thầy giáo với mái tóc bạc phơ và cả ánh mắt hơi bối rối của anh nữa.

Cũng giống như bao người con gái khác, khi đó cô mong muốn hai người sẽ bên nhau thiên trường địa cửu, và một thời gian rất dài sau đó cô vẫn luôn khẳng định là như thế.

Vậy mà, giờ đây cô đã hiểu, ước mong tựa như truyện cổ tích, khó lòng diễn ra trong cuộc sống đời thực.

Vậy mà khi ngồi đối diện với Từ Chỉ An, nghe thấy câu chia tay của anh, Lâm Nặc chẳng ngăn được cơn đau trong lòng. Cô nhìn anh, khoảng cách không đến mười centimet nhưng chẳng tìm thấy chút đau thương cùng sự tiếc nuối nào trên gương mặt anh, chẳng thể nhìn thấy.

Anh luôn bình thản, lạnh nhạt, vui buồn chẳng khi nào thể hiện ra. Đó mới chính là Từ Chỉ An.

Cũng bởi anh là Từ Chỉ An, anh vốn không chấp nhận đồ vật chẳng còn nguyên vẹn, huống hồ là con tim.

Kéo dài mấy ngày liền, thời gian xem chừng đã đủ lâu, anh đã suy nghĩ kỹ thế nên ngồi tại đây mới bình tĩnh đề cập đến vấn đề này.

Anh nói: “Lâm Nặc, thế nhé”.

Mùi hương mềm mại, thanh thoát trong phòng trà, anh thấy hàng mi dài của cô run rẩy dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy nhìn anh, nơi cứng rắn nhất trong tim anh bỗng rạn nứt.

Cuối cùng vẫn chẳng thể cứng rắn đến cùng, dù sao cũng là tình cảm bốn năm trời, anh ngừng lại rồi nói: “Hiện tại chúng mình hãy chia tay”. Anh chẳng rõ cô có chú ý không, trước khi nói lời chia tay anh còn kèm theo điều kiện thời gian.

Cứ ngỡ rằng câu nói này là dư thừa nhưng không kìm được vẫn nói ra, dù sao cô cũng là người con gái đầu tiên anh gửi gắm tình cảm trong hơn hai mươi năm cuộc đời.

Lâm Nặc chậm rãi cụp mắt xuống, trái tim ngoài nỗi đau ra còn cả sự xấu hổ.

Lát sau, cô ngẩng lên, mấp máy môi không nói nên lời, chẳng thể cứu vãn được nữa, cô hiểu anh cũng như hiểu rõ chính mình.

Huống hồ, hiện giờ, cô đã đánh mất tư cách trò chuyện từ lâu.

Vì thế chỉ đành giương mắt nhìn anh đẩy chiếc hộp đến trước mặt, chẳng cần mở ra cô cũng biết bên trong là gì.

Hóa ra, từ dạo ấy, cô đã đặt anh và Giang Doãn Chính ngang bằng nhau.

Tối đó, bà Lâm đẩy cửa ra, thốt lên tiếng: “Hơ” đầy ngạc nhiên, nói: “Sao thơm thế?”.

Lâm Nặc nằm rạp trên bàn, chẳng ngẩng đầu lên. Bà Lâm lại hỏi: “Con xịt nước hoa à?”.

Cô thấp giọng đáp, hai tay đặt lên bàn, trong tay là lọ thủy tinh sáng bóng mới tinh.

Gần đây Hứa Tư Tư đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, theo như cô nói: rời khỏi ghế nhà trường mới biết rằng những gì mình đã học ít đến đáng thương. Trình độ của mọi người xung quanh đều cao hơn cô rất nhiều, sau khi thất tình càng làm tăng thêm động lực trong cô, bởi thế mà lần này cô ôn tập bài vở so với hồi đi học chăm chỉ hơn gấp mấy lần.

Nghe xong chuyện của Lâm Nặc, ít nhiều cô cũng cảm thấy tiếc nuối: “Thật ra con người Từ Chỉ An không tệ, huống hồ sau này ắt hẳn anh ta sẽ thành đạt”.

Lâm Nặc cúi đầu lật sách, khẽ nói: “Tớ chẳng quan tâm”.

“Tớ biết”, Hứa Tư Tư nắm chặt lấy tay cô, lại hỏi. “Rồi sao nữa?”.

Rồi sao nữa gì cơ chứ?

Có lẽ Hứa Tư Tư ngỡ rằng cô sẽ ở bên Giang Doãn Chính, có thể cả Từ Chỉ An cũng cho là vậy. Thế nên lập tức chia tay với cô.

Bàn tay ấm áp mềm mại của Hứa Tư Tư phủ lên mu bàn tay của Lâm Nặc khiến cô chẳng tài nào giở sách được. Lúc này cô mới ngẩng đầu, đuôi mắt hơi nhếch lên: “Độc thân không tốt sao? Từ giờ trở đi, chúng mình là bạn đồng hành”.

Tuy cô đang mỉm cười nhưng Hứa Tư Tư lại nhận thấy cô đau khổ từ tận đáy lòng. Vài tháng trước chẳng ai ngờ Lâm Nặc lại nở nụ cười đầy nặng nề, tâm sự, dồn ép một người trước đây vô ưu vô lo như cô xuống vực thẳm âm u.

Sự thay đổi lặng lẽ của Lâm Nặc cuối cùng vẫn bị Giang Doãn Chính phát hiện ra.

Thật ra từ sau tối đó, anh không chủ động tìm cô, bất kỳ việc gì đều cần có thời gian để xoa dịu. Vì vậy, anh chọn một khoảng lặng vừa đủ để cô suy ngẫm.

Chỉ có điều, những lời thốt ra vào ngày hôm đó, cả anh cũng thấy hối tiếc, luôn cảm thấy mình quá nôn nóng thậm chí hơi đường đột.

Có lẽ thật sự đúng như bà Chương Vân Như nói hôm đó, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì anh muốn mà không đạt được đâu, dường như chỉ là lời nói đùa lại hệt như lời tiên tri dự báo.

Rất lâu sau, Lâm Nặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ chẳng gần chẳng xa, ngăn cách chính giữa họ là người bạn trai với tình cảm sâu đậm, khiến bản thân anh luôn có cảm giác thấp thỏm lo âu.

Tuy không thường xuyên liên lạc nhưng thường ngày họ vẫn gặp ở công ty.

Thông thường luôn có người khác ở bên, trông thấy anh, Lâm Nặc vẫn chào hỏi lịch sự lễ phép, vẻ mặt bình thường, chỉ có điều trong mắt anh, bước chân cô lúc rời đi có phần vội vã bối rối.

Đôi mắt cô vẫn như trước, to tròn, hệt như đá quý, trắng đen rõ rệt, chỉ là mấy ngày gần đây đột nhiên ảm đạm u ám, chẳng còn sáng long lanh hút hồn như trước đây nữa.

Lúc này, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn lặng lẽ ngắm nhìn người đang đứng trước mặt cùng dáng vẻ có vô vàn tâm sự.

Lâm Nặc nhận được điện thoại nội bộ, nhất thời chưa rõ chuyện gì thì nghe thấy chất giọng nghiêm túc của anh. Cứ ngỡ anh có chuyện gì cần căn dặn, thế là cô vội vã lên lầu, gõ cửa bước vào phòng.

Kỳ thực khoảng thời gian gần đây, số lần cô ra vào phòng Tổng giám đốc không quá nhiều. Chuyển tài liệu trình ký những việc này đều có thư ký làm. Vậy mà gần như lần nào cô cũng được “lệnh triệu tập”, khoảng thời gian hai người lưu lại trong phòng cũng khá lâu, dần dà, vô tình thu hút không ít sự chú ý.

Thế nhưng hiện giờ, Lâm Nặc bất chấp những việc này, nói cách khác là không màng để tâm.

Bốn năm, nói dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn. Mối tình kéo dài lâu như vậy đến phút cuối cùng lại trở về con số không, dường như tất cả hóa thành hư ảo, bắt đầu lại từ đầu, chỉ thế thôi cũng đủ khiến người ta thấy ủ dột não nề.

Trong tình huống này, cô chỉ hận một nỗi chẳng thể vứt bỏ tất cả phiền muộn lên chín tầng mây, bởi vậy lại càng không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.

Nhưng Giang Doãn Chính chẳng phải người không liên can, bị anh lặng lẽ nhìn, Lâm Nặc bỗng cảm thấy không thoải mái.

Cuối cùng, không nhịn được, cô hỏi: “Giang Tổng, tôi đã làm sai điều gì sao?”.

Giang Doãn Chính tay chống cằm, dáng ngồi thoải mái, dường như bị giọng nói của cô làm gián đoạn suy nghĩ, ánh mắt anh khẽ lóe sáng, thì thầm đáp: “Ừ”, vẫn nhìn cô, anh nhướn mày hỏi: “Sao thế? Em có gì sai sót sao?”.

Cô bị anh hỏi đến nghẹn lời, lại dở khóc dở cười, thầm nghĩ thường ngày hiếm khi cô trông thấy dáng vẻ thất thần của anh, hít một hơi thật sâu, cô lại hỏi: “Tôi tự thấy mình chẳng làm sai điều gì cả, vậy nên mới không hiểu vì sao Giang Tổng lại gọi tôi đến đây?”. Trong công ty, cô luôn gọi anh là Giang Tổng, vừa tôn trọng lại vừa xa cách.

Giang Doãn Chính khẽ mỉm cười, tiếp lời: “Anh biết ngày thường biểu hiện của em rất tốt, ít khi có sai sót!”.

Đây là lần đầu tiên anh trò chuyện nghiêm túc với cô về chuyện công việc lại không tiếc lời ca ngợi cô, thực sự khiến Lâm Nặc rất lấy làm kinh ngạc. Bởi lẽ vừa rồi trông thấy dáng vẻ thất thần của anh, cô cứ ngỡ rằng lần này anh gọi cô đến lại là vì những việc riêng tư quẩn quanh chẳng rõ ràng.

Nhận được sự khẳng định, cô khấp khởi mừng thầm, nghe anh nói: “Vị trí trợ lý nhân sự, em đảm đương được chứ?”.

Thế nhưng, giọng điệu hờ hững xa lạ của anh, càng khiến cô kinh ngạc, lẳng lặng nhìn anh, cô hỏi: “Là ý gì vậy?”.

Gần đây phòng Nhân sự thực sự đang thiếu người, tuy chỉ là vị trí trợ lý nhưng cô chẳng thể ngờ mình lại được chọn.

Cô không khỏi chau mày. Dường như Giang Doãn Chính đọc được tâm tư của cô, vẫn hờ hững mỉm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều, là do Giám đốc Lý tiến cử”’

Lâm Nặc bối rối, lúc này mới nghiêm túc trở lại, mắt sáng lên, cô hỏi: “Anh cho rằng em có thể đảm đương được sao?”. Suy ngẫm một hồi cô vẫn cảm thấy hơi khó xử: “Nhưng em vào công ty chưa đầy nửa năm”.

Giang Doãn Chính đổi tư thế, hai tay đan chéo đặt trên bàn, vẻ mặt lạnh nhạt: “Việc dùng người của công ty xưa nay không hề dựa vào thâm niên làm việc, nếu Giám đốc Lý đã tiến cử em tự khắc anh ấy đã có lý lẽ của riêng mình, chỉ có điều nếu em thực sự tiếp quản vị trí này thì phải chăm chỉ làm việc, đừng để có lời qua tiếng lại”.

Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ thái độ ông chủ trước mặt cô, giọng điệu cùng dáng vẻ công thức hóa nhưng lại không khiến cô cảm thấy xa lạ khác thường trái lại mang cảm giác hưng phấn hứng khởi, vẫy tay giã từ thế giới u ám, mịt mù, rốt cuộc vẫn còn có thể trông thấy ánh bình minh tươi sáng phía trước.

Ngoài tình cảm ra, chí ít cô vẫn còn công việc, thật tuyệt biết bao!

Với sự thức tỉnh này, gương mặt cô dần tỏa sáng, dù rằng còn mơ hồ nhưng vẫn có chút khác biệt so với ngày thường.

Giang Doãn Chính nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ánh lên ý cười. Thật ra mọi chuyện đã bàn bạc xong nhưng nhất thời anh vẫn chưa muốn để cô ra ngoài.

Rốt cuộc cô lại có được niềm vui một lần nữa, còn anh cũng cảm thấy hài lòng vì điều đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.